Việt Cơ

Chương 48: Lại vào phủ Kính Lăng

Thành Hề vừa rời đi, Lâu Cú liền quay đầu đối diện cửa phòng Vệ Lạc, cao giọng gọi: "Vệ Lạc? Vệ Lạc!"

Đầu óc Vệ Lạc xoay chuyển nhanh chóng, nàng đang suy nghĩ biện pháp tự cứu, nhưng đến hiện tại vẫn không nghĩ được nửa cái đối sách - hình như ngoại trừ nhận mệnh tới phủ công tử Kính Lăng, nàng chẳng còn biện pháp nào khác!

Nghiêm túc mà nói, Vệ Lạc chỉ tạm thời ở lại trong đoàn xe giúp đỡ, bất kỳ người nào trong đoàn cũng không có quyền xử trí nàng. Mà trên thực tế, chẳng ai nghĩ như vậy, thân phận nàng thấp kém, chỉ cần ở trong đoàn xe một ngày, đoàn xe liền có thể tuỳ ý xử trí nàng. Cho dù giết nàng, hoặc biến nàng thành lễ vật đưa đi, đều không người nào có thể nghi ngờ.

Vệ Lạc c ắn môi dưới, đang lúc suy nghĩ mọi cách, Lâu Cú bên ngoài đã không nhịn được nhíu mày, quay sang hai bên quát: "Mở cửa bắt nó ra ngoài."

"Vâng."

Hai kiếm khách đáp một tiếng, nhanh chân đi về phía cửa phòng.

Đến lúc này, Vệ Lạc đã không thể trì hoãn. Nàng hít sâu một hơi, quyết định binh đến tướng đỡ nước tới đất chặn.

"Két két" một tiếng, cửa phòng mở ra, mọi người đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía tiểu nhi đen gầy đang đứng tại cửa.

Lâu Cú đánh giá khắp người nàng chốc lát, lông mày nghi hoặc nhăn lại, rất hiển nhiên, hắn thực sự không thể nào hiểu được một tiểu nhi không thu hút như thế, dựa vào cái gì khiến người chú ý?

Vệ Lạc bình tĩnh đứng ở cửa phòng, một bộ thuận theo, nhẹ giọng nói: "Đại quản sử, Vệ Lạc ở đây."

Lâu Cú gật đầu, khuôn mặt hơi tròn hé ra một nụ cười. Hắn nhìn Vệ Lạc, từ từ nói rằng: "Ngươi tên Vệ Lạc? Sao ngươi người Việt lại họ Vệ?"

Xem ra vị đại nhân này đã quên béng hắn từng thấy Vệ Lạc.

Vệ Lạc bình tĩnh giương mắt đối đầu với hắn, nhẹ giọng trả lời: "Vệ Lạc xa quê từ nhỏ, cũng không rõ cụ thể."

Lâu Cú cũng chỉ là thuận miệng hỏi một cái, thấy nàng nói thế, khẽ gật đầu liền không vướng mắc việc này nữa. Giọng hắn hơi nâng, cười cười nói: "Vệ Lạc, ngươi tuy có tên họ, thực tế chỉ là dân đen thấp hèn. Ngươi có đại phúc, có thể được công tử Kính Lăng nhớ kỹ. Mi đại gia vì tiền đồ phú quý của ngươi, muốn đưa ngươi quay lại phủ công tử. Nếu phú quý thì đừng quên đấy!

Vệ Lạc mặt không cảm xúc mi tâm giật giật, nàng vừa muốn nói, Lâu Cú đã bất âm bất dương cười gằn, "Thành Hề đúng là thân mật với ngươi nhỉ? Vừa nãy hắn muốn ngăn ngươi đến gần phú quý, đã bị ta đuổi xa. Vệ Lạc, ngươi phải biết lấy thân phận tướng mạo ngươi, có thể được quý nhân coi trọng thực là niềm vui muôn vàn, huống hồ quý nhân này lại là công tử Kính Lăng? Tự nhìn mà lo lấy."

Lâu Cú tuy không tin Vệ Lạc là nhân tài, sẽ thật sự được công tử Kính Lăng coi trọng, tiến tới nắm lấy phú quý. Có điều vì kế vẹn toàn, lần này hắn vẫn thuyết phục rất ôn hoà, còn có chút khuyên bảo tận tình.

Nói một lời xong, hắn cũng không nhìn Vệ Lạc, lại càng không cho nàng cơ hội lên tiếng, phất phất tay, từ tốn nói: "Hầu hạ Vệ Lạc thay xiêm y."

Lệnh Lâu Cú vừa ra, Vệ Lạc đã cao giọng nói: "Không cần!"

Giọng nói nàng trong trẻo khiến mọi người đều liếc mắt, mặt Vệ Lạc hàm chứa tươi cười yếu ớt ôn hoà, cất lời: "Lấy dung mạo Vệ Lạc, mặc

hoa phục, thắt đai ngọc, phô trương đến phủ công tử Kính Lăng, e rằng sẽ dẫn tới người người chê cười, chỉ sợ công tử cũng bất mãn, cảm thấy bị Mi chủ châm biếm."

Lâu Cú ngớ ra, hắn yên lặng nhìn Vệ Lạc, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý. Tướng mạo tiểu nhi Vệ Lạc này thực sự chẳng hề bắt mắt, đừng nói mỹ nhân như mây trong phủ công tử Kính Lăng, coi như đi trên đường phố Tân Điền, cũng sẽ chẳng ai có tâm tư với nó. Một tiểu nhi tầm thường vừa đen vừa xấu, thật sự khua chiêng gõ trống đưa đến, nói không chắc sẽ làm công tử Kính Lăng tức giận, khiến ngài cảm thấy Mi chủ có ý đem một kẻ xấu xí đến để chế nhạo ngài.

Lâu Cú gật gật đầu, vung tay lên, nói với các thị nữ: "Tất cả lui ra."

"Vâng."

Các thị nữ đồng thời mềm giọng đáp lời, cúi đầu lui xuống dưới.

Lâu Cú quay sang mấy kiếm khách áo gai, nhẹ nhàng nói: "Kính xin chư vị lấy xe ngựa đưa tiểu nhi này nhập phủ."

Mấy kiếm khách đồng thời chắp tay, cao giọng đáp: "Vâng."

Trong sự hộ tống của nhóm kiếm khách, Vệ Lạc rửa mặt qua loa một lần, liền mang theo bao quần áo của nàng lên xe ngựa, chạy tới phủ công tử Kính Lăng.

Lâu Cú nghe Vệ Lạc nói xong, không dám lại phô trương nàng mà đưa đi, nhưng cũng không dám quá mức khinh thường. Do đó, nàng ngồi xuống xe ngựa, trước sau trái phải đều có một kiếm khách áo gai, đồng thời, Lâu Cú cũng leo lên ngồi chung một xe, tự mình đưa nàng tiến vào.

Chỉ chốc lát, xe ngựa đã tới trong phủ công tử Kính Lăng, qua cửa hông đi vào không lâu sau, xe ngựa liền dừng lại. Mấy Kiếm Sư canh giữ ngoài xe Vệ Lạc vẫn không nhúc nhích, mà Lâu Cú thì lại xuống xe ngựa, theo một người hầu trong phủ đi đến điện chính.

Vệ Lạc buồn bực ngán ngẩm ngồi trong xe, hiện tại nàng cũng chẳng hoảng loạn, mấy lần gặp mặt công tử Kính Lăng xem ra, hắn căn bản chưa hề liên hệ mình với công chúa nước Việt đã chết kia. Đã thế, nàng không việc gì phải căng thẳng. Đúng rồi, về sau thấy hắn, tận lực biểu hiện bình thường một chút, sẽ không chuyện gì phát sinh.

Một lần ngồi này của nàng, liền đợi đúng hai canh giờ. Mắt thấy mặt trời đã lên cao giữa trời, Lâu Cú mới vội vàng trở về.

Lâu Cú vừa đến cạnh xe, liền dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Vệ Lạc. Xe ngựa lần thứ hai khởi động, tới một quảng trường nhỏ thì dừng lại, Vệ Lạc vẫn không xuống xe, hắn liền nhanh chân đi đến ngoài xe Vệ Lạc, vái chào thật sâu, cười đến cực kỳ hiền lành cung kính, "Quân chính là quý nhân, nếu có phú quý, xin chớ quên!"

Vệ Lạc vén màn xe, mắt hạnh chớp chớp, không hiểu nhìn hắn trước kiêu ngạo sau cung kính.

Lâu Cú thấy nàng một bộ mờ mịt, cười ha ha, giải thích: "Công tử Kính Lăng nghe được tên người xong, lại nói chữ "Được", ngài ấy còn lệnh người đến thư phòng của ngài ấy đấy."

Lâu Cú nói tới đây, thấy khuôn mặt Vệ Lạc có chút trắng bệch, không khỏi nghi hoặc mà ngậm miệng.

Vệ Lạc buông mắt, che lại bất an trong lòng, cười nhạt nói: "Đã thế, ta đi đây."

Dứt lời, nàng chậm rãi bước xuống xe ngựa. Nàng vừa chạm đất, một thái giám liền tiến lên một bước, quay sang nàng cất tiếng: "Cậu chính là Vệ Lạc? Vậy đi theo ta!"

"Vâng."

Vệ Lạc trầm giọng đồng ý, nàng cúi đầu theo sau thái giám kia đi về phía trước.

Nàng đi chưa tới hai mươi thước, tiếng bước chân Lâu Cú vang lên, hắn vội vàng chạy đến bên người Vệ Lạc, cười rạng rỡ với nàng lần hai nói: "Vệ Lạc, nếu được phú quý, xin chớ quên đấy!"

Đây đã là lần thứ ba hắn nói câu này.

Vệ Lạc khẽ mỉm cười, thấp giọng đáp: "Vâng."

Lấy được chữ "vâng" của Vệ Lạc xong, Lâu Cú một mặt hài lòng dừng bước, nhìn theo nàng rời đi. Mãi đến khi bóng dáng Vệ Lạc biến mất, nụ cười trên mặt hắn mới dần tan, thay vào đó chính là một vẻ nghi hoặc không rõ. Một hồi lâu sau, hắn lắc đầu, xoay người rời đi.