Việt Cơ

Chương 47: Ta là lễ vật?

Công tử Kính Lăng đánh giá Vệ Lạc một lát, khoé miệng lần thứ hai hơi nhếch lên, trầm thấp nói: " Đứa bé này rất được."

Hắn không ngờ nói "Đứa bé này rất được!"

Vèo vèo, hầu như phút chốc, mấy trăm cặp mắt trong đại điện đều chiếu thẳng về phía Vệ Lạc. Mỗi người đều quay qua đánh giá nàng từ trên xuống dưới, đều tỏ rõ mình không hiểu: Tiểu nhi trước mắt này vừa đen vừa gầy, nó có tài cán gì mà được công tử Kính Lăng đánh giá là "rất được"?

Thành Hề há hốc mồm, sắc mặt hơi khó coi, rất lâu vẫn chưa phản ứng kịp.

Trong một loạt tiếng thì thầm, công tử Kính Lăng phất phất tay, hơi uể oải, có chút không nhịn được nói rằng: "Đã là người của Mi cơ, có thể lãnh về."

Hắn vừa nhả ra câu này, Vệ Lạc không kiềm được thở một hơi dài, nãy giờ nàng vẫn đang nín thở.

Vệ Lạc tu tập (học tập+rèn luyện) phương pháp hô hấp đã nửa năm, đối với việc khống chế hơi thở cũng có chút kinh nghiệm, mặc dù một hơi dài này không tự chủ được thoát ra, nhưng âm thanh cực kỳ nhỏ, rất khó nhận thấy.

Nhưng, nàng vừa làm xong động tác này, liền bắt gặp công tử Kính Lăng hơi nghiêng đầu, đôi mắt thẫm như màn đêm đóng khuôn trên mặt nàng. Vệ Lạc vừa phản ứng lại, hắn đã quay đầu đi mất. Thẳng đến một lúc lâu, Vệ Lạc cũng không cách nào khẳng định, đến cùng hắn có nghe được tiếng mình thở dài không nữa.

Bấy giờ, góc áo Vệ Lạc bị kéo kéo, nàng quay đầu nhìn, vừa vặn đối diện với bản mặt đen xì cười đến sung sướng của Thành Hề. Vừa nhìn đến khuôn mặt hớn hở của hắn, trong lòng Vệ Lạc tràn đầy căm tức, nàng hung hăng trừng Thành Hề một cái, đi mau hai bước, theo sau Cao Dật ra ngoài điện.

Ngoài điện đã vắng vẻ hơn nhiều, trên quảng trường, chỉ còn vài trăm con tuấn mã xếp hàng phì phì mũi. Vệ Lạc đi chưa đến mười thước, liếc một cái đã thấy Tố.

Tố đang đứng dưới một gốc cây bạch dương, bóng dáng cao gầy của hắn dưới ánh đuốc có vẻ vô cùng cô quạnh. Giờ phút này, hắn đang mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Vệ Lạc, vẻ mặt lạc lõng, không muốn lẫn mờ mịt. Đối diện với đôi mắt Vệ Lạc, ánh mắt hắn chớp chớp, một vệt nước mắt nhanh chóng trào lên trong hốc mắt. Chẳng qua chỉ vừa xuất hiện, Tố đã cúi đầu xoay người chậm rãi rời đi, bóng lưng có chút đơn bạc dần biến mất trong bóng tối.

Xem ra, hắn đã biết chuyện Vệ Lạc phải về đoàn xe Mi đại gia. Chưa tới mấy ngày nữa, Vệ Lạc sẽ theo đội ngũ Mi đại gia rời khỏi Tân Điền. Ở thời đại giao thông bất tiện này, chia tay như thế chính là sinh ly tử biệt, có thể cả đời cũng không gặp lại.

Vệ Lạc nhìn bóng lưng Tố đơn bạc, có chút yếu ớt lại cô linh, trong chớp mắt sinh ra chút không muốn.

Mọi người cưỡi lên xe ngựa, vì Vệ Lạc là nhân vật được công tử Kính Lăng chú ý, nên nàng cũng được chia một con ngựa.

May là trước đây nàng đã từng cưỡi ngựa thể thao trong công viên, hơn nữa thân thể tay chân nàng hiện tại đặc biệt mềm dẻo, mất công mất sức mấy lần lên được lưng ngựa, Vệ Lạc không hề mất thì giờ đã nắm bắt điểm then chốt cưỡi ngựa.

Nhóm kiếm khách giục ngựa ra phủ công tử Kính Lăng, ngoài đường, cứ mấy chục mét lại cắm một cây đuốc cháy hừng hực. Những cây đuốc này cộng với đèn lồ ng trong tay các Kiếm Sư cùng nhau rọi sáng khắp vùng trước mặt bọn họ.

Vệ Lạc đi cuối cùng, những người đang đi trên đường lúc này, đều là những Kiếm Sư y phục tơ lụa nàng đã thấy trong đoàn xe. Người phía trước cách nàng năm mét, đang giục ngựa chạy chầm chậm chính là Cao Dật.

Vệ Lạc nhìn nhìn, ánh mắt chuyển tới trên người Cao Dật. Nhìn y ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, dáng người thẳng tắp tuấn đ ĩnh, trái tim Vệ Lạc lại bồi hồi rạo rực, khắc này, sự không muốn do chia tay với Tố đã từ từ tan đi, trái tim nàng vì được gần Cao Dật mà lần thứ hai đập loạn lên.

Thành Hề ngồi trên lưng ngựa, liên tiếp quay đầu nhìn lại, mỗi khi bắt gặp hai mắt trợn lên của Vệ Lạc, hắn liền nhếch miệng cười, lộ rõ hàm răng trắng. Hàm răng phản quang sáng loáng, hiện rõ bản mặt cười khó ưa của hắn, khiến Vệ Lạc vừa nhìn liền nổi đoá.

Đêm đã khuya, mọi người còn muốn trở lại đoàn xe báo cáo kết quả nhiệm vụ, do đó giục ngựa chạy cấp tốc. Chỉ chốc lát Vệ Lạc đã trở lại sân viện Mi đại gia đang ở, trở lại căn phòng Cao Dật đã phân cho nàng. Khi nàng nằm trên giường đá rải đầy cỏ khô thì tinh thần còn chút ngờ ngợ.

Một đêm không mộng mị.

Vệ Lạc tỉnh lại trong một tràng tiếng la hét. Nàng vừa mở mắt, liền nghe được tiếng gào phẫn nộ của Thành Hề truyền đến, "Tiểu nhi Vệ Lạc là người ta vừa ý, há có thể tặng cho người khác?"

Cái gì?

Vệ Lạc kinh hãi, nàng bật ngồi dậy, gấp rút mặc thâm y, đi giầy rơm, vội vàng chạy ra phía cửa.

Tiếng gào của Thành Hề vừa ra, một giọng nói lạnh như băng đã truyền đến, "Thành Hề ngươi là kẻ nào? Mà công tử Kính Lăng là người nào chứ? Này! Người đến! Mang tên sai vặt kia ra ta xem!"

"Dạ!"

Trong hai tiếng thưa đáp, chính là tiếng giãy dụa cùng tiếng rống giận dữ của Thành Hề. Lúc này Vệ Lạc đã ra tới cửa, nàng đưa tay đặt lên trống ngực đang nhảy kịch liệt, từ từ ngồi xổm xuống, xuyên thấu qua khe cửa nhìn ra ngoài.

Trên mặt đất bùn bên ngoài, thình lình đứng mười mấy danh Kiếm Sư. Những Kiếm Sư này đều mặc áo gai đi chân trần, một người Vệ Lạc cũng không quen. Ba Kiếm Sư sau cùng đang đè chặt Thành Hề không ngừng giãy dụa.

Phía trước các Kiếm Sư là mười mấy thị nữ, trong tay những thị nữ này nâng chậu gốm, khăn mặt, thâm y làm bằng tơ lụa, đai ngọc các loại, đứng hầu chỉnh tề ngoài cửa phòng nàng.

Mà đứng giữa đám thị nữ và kiếm khách, là một hán tử chừng ba mươi tuổi, trên cằm để một chòm râu thưa, mặt vuông, nhìn người thì nét mặt luôn mang ý cười, có vẻ vô cùng hiền lành. Người này chính là chủ quản sự đoàn xe Lâu Cú.

Giờ phút này, trên mặt Lâu Cú không có nửa phần ý cười, vẻ ôn hoà thường trực cũng không thấy, chỉ còn lại một khuôn mặt lạnh lùng và âm trầm.

Hắn mặt lạnh nhìn chằm chằm Thành Hề, chán ghét quát lên: "Thành Hề, một tiểu nhi vừa đen vừa xấu, sao đáng ngươi để tâm đ ến thế?"

Thành Hề mở miệng định trả lời, Lâu Cú đã quát khẽ, "Bịt miệng hắn lại!"

"Dạ."

Hán tử đang ấn chặt Thành Hề móc ra một tấm vải trắng từ trong ngực nhét vào miệng Thành Hề.

Lâu Cú nhanh chân đến trước mặt hắn, bình tĩnh nói: "Thành Hề, một tiểu nhi vừa đen vừa xấu sao đáng để ngươi như thế? Nghe đây, chuyện lần này, ngươi tự cách xa đi!"

Hắn nói tới chỗ này, trên gương mặt có chút tròn hiện ra mấy phần thiện ý, người cũng thở dài một tiếng, rất khuyên bảo nói: "Công tử Kính Lăng là ai chứ? Cho dù Tấn hầu cũng không cao giọng với ngài ấy. Nhân vật tôn quý như thế, có thể nói một tiếng "Rất được" với một tiểu nhi không đáng chú ý, thật hiếm thấy hết sức! Mi chủ muốn dâng tiểu nhi này cho công tử Kính Lăng cũng là nguyên cớ ấy. Thành Hề, ngươi lo lắng cái gì? Chẳng lẽ nhân vật như công tử Kính Lăng, còn có thể động tâm với tiểu nhi đen gầy của ngươi sao? Lần này nó đi tới phủ công tử Kính Lăng, chung quy thân thể cũng tự do. Ngươi nếu có tâm, vẫn có thể có được tiểu nhi đó."

Có lẽ lời Lâu Cú đã hiệu quả, dần dần, Thành Hề không còn giãy dụa nữa. Lâu Cú thấy sắc mặt hắn hoà hoãn, phất phất tay, ra hiệu ba người kia áp giải hắn rời khỏi.