Vạn Niên Bất Biến Nguyệt

Chương 28: Đại công cáo thành







Ngạo Phong trại khép mình trong một hẻm núi đá. Từ bên ngoài không dễ dàng nhận ra, nhưng bên trong vô cùng rộng lớn. Đây là tiền đồn Việt quân đóng giữ, vốn nằm ở nơi heo hút, hoang vu nhất trên Thiên Mẫu sơn. Khoảng mười sáu năm trước, đây là nơi lánh nạn của thất công tử Hàn Y Thần. Nhưng sau khi Bắc Bình vương tiến nhập Thần Châu, nơi đây chỉ còn là một cái đồn trú nhỏ không còn mấy người lui tới.



Bảo Ngọc đẩy Nguyệt Lãnh vào trong rồi dùng sức khép cửa lại. Như vậy là hai người đã được che chở khỏi cơn bão tuyết. Bên ngoài gió vẫn gào rú ầm ầm như đòi vào cùng bọn họ. Nguyệt Lãnh ngước đầu nhìn tấm bảng đề ba chữ Ngạo Phong trại uy nghiêm treo trên cao.



Tiếp nối với cổng chính là một hành lang dài bằng đá. Đi được một khoảng, hành lang đột ngột mở rộng ra. Không gian bao la với ánh sáng chiếu chan hoà từ trên vết nứt của hẻm đá. Hàng trăm cột xà được đóng xuyên qua hai bên vách, là điểm tựa cho vô số cầu treo và hàng ngàn bậc thang uốn lượn dẫn lên trên cao. Có rất nhiều căn phòng khoét vào núi như tổ ong. Vừa là một tác phẩm thiên nhiên kỳ diệu, vừa là một công trình vĩ đại do bàn tay con người tạo ra.



Trong bóng tối có thứ gì đó nhúc nhích đi về phía họ. To lớn và lông lá như một con gấu. Nguyệt Lãnh căng người ra cảnh giác, vũ khí trong tay sẵn sàng xuất ra bất cứ lúc nào. Nhưng không ngờ Bảo Ngọc lại chạy tới reo mừng.



- Quân thúc thúc.



Hàn Quân ngạc nhiên nhìn nàng.




- Công chúa, sao người lại đến đây?



Hàn Quân từng là thuộc hạ Hàn gia binh, là cận vệ đi theo Hàn Y Thần từ tấm bé. Y sinh ra thân thể cao to, tuy dũng mãnh nhưng lại không được nhanh nhạy cho lắm. Đến Thần Châu, khí hậu nóng ẩm cũng không quen, bèn xin Thuận Thiên hoàng đế ban cho mình Ngạo Phong trại, nguyện suốt đời canh giữ bờ cõi cho Việt quốc.



- Quân thúc thúc, ta đi du lịch đó đây chơi, nên ghé qua đây thăm thúc mà! – Bảo Ngọc chớp chớp mắt nói xạo. Nàng biết Hàn Quân thật thà nhất định sẽ tin mình ngay lập tức.



- Vậy thì mau vào đây. Thời tiết rét lạnh quá. Hai người không có mang theo y phục gì chuẩn bị cho mùa lạnh sao? Tiểu huynh đệ này hình như bị cóng mất rồi!



Lúc này Bảo Ngọc mới kịp nhận ra, hắn quả nhiên đã bị khí lạnh nhiễm thân. Gương mặt tái mét, người run rẩy đến không nói nổi. Quả thật do nôn nóng đuổi theo đoàn xe của công chúa, hắn như tên điên không biết sợ gì. Chỉ nhờ vào nội công cầm giữ cho khí lạnh không xâm nhập. Lúc nãy bị trọng thương, cơ thể hắn mất sức đề kháng, nên nhiệt độ thấp của Thiên Mẫu Sơn ngay lập tức tấn công cơ thể hắn. Người này lại không quen trời lạnh, bị rét cóng đến cứng đờ cả người.



- Mau mau, đem hắn vào trong phòng ủ ấm lại. Nếu không mất nhiệt thì có thể ảnh hưởng đến tính mạng luôn đó.



Vừa nói xong Hàn Quân liền xốc hắn lên vai. Nguyệt Lãnh như con nai nhỏ bị vác đi lủng lẳng. Nhưng hiện nay hắn vô phương phản đối. Hai hàm răng liên tục va lịch kịch vào nhau không nói nên lời.



Nguyệt Lãnh được mang vào căn phòng lớn ấm cúng nhất Ngạo Phong Trại. Đây vốn là phòng của thất công tử khi xưa, nhưng bây giờ không có ai lưu lại, nên chỉ dùng làm phòng khách mà thôi.



Hàn Quân đặt hắn xuống giường, ngay lập tức thoát hết y phục của hắn. Dù Nguyệt Lãnh có muốn phản đối cũng vô phương chống lại sức mạnh của người khổng lồ này. Hàn Quân cấp cho hắn một tấm chăn bằng da lông thật ấm. Nguyệt Lãnh liền cảm thấy khá hơn. Kỳ thực đây là cách cấp cứu tốt nhất cho người bị cóng. Tại vùng đất băng tuyết này, người bị rét cóng rất dễ mất mạng nha.



- Để ta đi lấy một ít nước nóng!



Hàn Quân ngay lập tức rời khỏi. Bảo Ngọc đến bên giường, đau lòng nhìn hắn tái mét như sắp chết. Nàng vò vò hai tay mình cho ấm, sau đó áp vào má hắn.



- Tại sao lại chạy đến đây? – Nàng trách móc.




- Dĩ nhiên là vì tìm nàng. Đuổi theo nàng, hảo cực khổ! – Hắn mỉm cười. Lấy tay cầm lấy bàn tay nàng.



- Đuổi theo muội làm gì? Bảo Ngọc cũng không phải là nam nhân.



- Là thứ gì ta cũng bất chấp, chỉ cần nàng là Bảo Ngọc! – Hắn nhe răng cười.



Nàng gục đầu trên ngực hắn, vừa khóc vừa đấm thình thịch.



- Đại thúc xấu xa ... ô ô ... người xấu ... làm Bảo Ngọc đau lòng, thương tâm muốn chết.



Hắn lấy tay xoa xoa đầu nàng, mỉm cười nói.



- Dùng cả cuộc đời ta đền lại cho nàng.



Đứng bên ngoài cửa, Hàn Quân cùng thê tử Quế Lâm của mình không dám tiến vào.



“Thật là giống thiếu chủ và tiểu thư khi xưa!” Bọn họ mà quấn lấy nhau thì không cần biết đến ai xung quanh. Hàn Quân ôm lấy thê tử, nhẹ nhẹ nói vào tai nàng.



- Mặc kệ bọn họ. Chúng ta đi.



Quế Lâm mỉm cười gật đầu đồng ý.



^_^



Nguyệt Lãnh bị cảm, đệ nhất cao thủ võ lâm vì nhiễm lạnh mà bị cảm. Tin tức này mà truyền ra, chắc người trong giang hồ sẽ cười đến rụng hết răng mất. Hắn nằm suốt trên giường, sốt cao mê mang. Bảo Ngọc chạy ra chạy vào hết sắc thuốc rồi lại thay nước đắp lên trán hắn. Mấy ngày nay nàng chỉ thỉnh thoảng gặp được Quân thúc thúc và phu nhân. Hai bọn họ chẳng hiểu trốn ở chỗ nào, nàng không tìm được. Cả một cái Ngạo Phong trại rộng lớn không thấy bóng người. Tiêu điều giống như nhà ma.




- Lãnh ca, Lãnh ca. – Nàng lay lay gọi khi thấy hắn trong giấc ngủ nhăn nhó, đau đớn.



Thân thể đang nóng hầm hầm lại ngay lập tức chuyển sang lạnh như băng. Bảo Ngọc hoảng sợ, bắt mạch được nhịp nhảy tán loạn. Thân thể hắn chảy mồ hôi đầm đìa, hai môi khô khốc nứt nẻ. Thế nhưng Nguyệt Lãnh vẫn tiếp tục hôn mê không chịu tỉnh. Rất giống triệu chứng tẩu hoả nhập ma khi bọn họ cùng ở Hồ Điệp lâu.



Bảo Ngọc vắt khăn khô, rồi lau mồ hôi cho hắn. Nếu mồ hôi càng chảy ra, thì thân thể Nguyệt Lãnh càng mất nhiệt. Rõ ràng trong người hắn đang có sự xáo trộn gì đó, nàng muốn đưa thêm nội công vào người hắn để làm ấm lại, nhưng ngặt nỗi thứ nàng luyện là Băng Tâm quyết, chỉ có thể phát ra hàn khí chứ không phát ra khí ấm được. Nàng đứng bên cạnh, luống cuống tay chân. Thuốc cũng đã uống rồi, châm cũng đã châm rồi. Tại sao hắn không khá hơn tý nào?



Kỳ thực có chuyện Bảo Ngọc còn không biết. Thứ Phượng Hoàng Cầu công mà Nguyệt Lãnh luyện qua là âm dương song tu. Vừa nóng vừa lạnh, âm dương hỗn độn, từ hỗn độn đấu tranh không ngừng đó mới khiến cơ thể ngày càng lớn mạnh, nội công ngày càng cao cường. Mà mỗi lần luyện tới thăng cấp đều là chết đi sống lại, thoát thai hoán cốt. Lần bạo bệnh này không hẳn là tai hoạ mà hẳn là điềm lành. Hắn sắp vượt qua thượng cấp cấp sáu mà tiến qua tầng thứ bảy.



Môn tâm pháp này có thể bổ khuyết hết tất cả những thiếu sót của những môn võ công khác, đa số chỉ có thể đi theo một hướng chí dương hoặc chí âm. Nhưng bù lại nó lại có một nhược điểm chết người đó là biến kẻ luyện tập trở nên âm dương quái khí, dần dần mất hết các đặc điểm riêng của giới, mà tiến về hướng trung tính. Mười mấy đời giáo chủ Thượng Nguyệt đều không tránh khỏi số phận biến thành nương nương khang, nam nữ gì cũng yêu hết. Sư phụ hắn năm đó đã vượt qua thượng cấp cấp bảy, Nguyệt Lãnh sau này có nối bước theo sư phụ hắn không là điều cần phải suy nghĩ.



Bảo Ngọc không cần biết gì hết, nàng chỉ cần biết là hắn sắp chết rồi. Cơ thể hắn lạnh ngắt mất hết sức sống, gương mặt không ngừng nhăn nhó đau đớn. Nàng đứng bên cạnh giậm chân, nước mắt như mưa “Ô ô ... đại thúc ... đừng chết ... ô ô ... đừng bỏ Bảo Ngọc lại!”



Chợt trong đầu nàng loé lên ý tưởng. Tuy đây chỉ là câu chuyện cười mẫu thân kể lại. Năm xưa vì chọc ghẹo phụ thân mà bắt ôm làm lò sưởi ấm. Kỳ thật ở vùng băng tuyết này dùng cơ thể người để sưởi ấm cũng không phải là lạ. Bảo Ngọc liền tốc chăn của hắn chui vô, dùng chính cơ thể của mình sưởi ấm.



Nguyệt Lãnh trong cơn mơ màng cảm nhận được có người ôn nhu ôm lấy hắn, còn không ngừng cọ cọ vào người. Thật ra là Bảo Ngọc muốn xoa nóng cả người hắn, nhưng phương pháp cứu chữa này thật quá độc ác đi. Cả người hấp hối cũng có thể đứng dậy, huống chi hắn không hấp hối mà chỉ là độ cấp thôi.



Hắn tỉnh lại, quay ngược qua ôm lấy tiểu yêu không ngừng quấy rầy mình nãy giờ. Bảo Ngọc hết ngạc nhiên liền chuyển qua vui mừng, quả nhiên phương pháp này hữu hiệu à nha. Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì lại bị hắn hung hăn hôn lấy. Tên này chỉ luôn dùng một phương pháp duy nhất áp chế không cho nàng nói mà thôi.



“Đại hiệp, xin tha cho bổn công chúa, chiêu này ta chịu không nổi!” Nàng thấy cả người mềm nhũn. Ôn ôn nhu nhu dính sát lấy người hắn. Hai người rất gần, gần nhau đến nỗi không có gì có thể ngăn cản được rồi. Lần này hắn vô cùng tỉnh táo, bắt đầu khám xét thật ra Hàn đệ và Bảo Ngọc công chúa khác nhau chỗ nào.



Quả thật bây giờ nàng có thể khẳng định, đã hoàn thành kế hoạch bẻ cong thành thẳng của mình. Loan đao đã biến thành trường kiếm. Mà nàng, lại chính là sinh mạng tế kiếm đầu tiên.