Vạn Độc Quỹ Môn

Chương 121: Hồi 121



Vừa thoáng thấy bóng Phi Bằng, gã dương song thủ đẩy ngay ra một Hàn Băng chưởng như bão táp. Một vùng khí trắng mịt mù giá rét, kình phong xô ập vào gã trai đang đứng cheo leo trên ghềnh đá.



Phi Bằng đã đề phòng, vận khí vung chưởng chống đỡ, song gã không lường nổi sức di động thần tốc và sức công phá dữ dội của độc chiêu đối phương.



Bình... Bình...




Toàn thân Phi Bằng bị bắn tung lên, kình khí lạnh lẽo thấm sâu vào da thịt gã khiến máu huyết gần đông cứng, huyệt đạo bế tắc, kinh mạch bị phong bế thập phần nguy hiểm.



Phịch...



Trong chớp mắt, Phi Bằng bị rơi trên nền đá, nằm chỏng trơ với sắc diện tái nhợt kinh hồn.



Dương Mộ tru lên một tràng cười lạnh tanh, hắn phóng vèo tới chỗ Phi Bằng, toan chụp đầu bắt sống.



Nhưng đột nhiên một tiếng nổ vang dữ dội.




Bùng...



Hỏa quang lóe lên chói mắt, Dương Mộ búng mình lách tránh nhanh hơn tia chớp. Nhưng vẫn bị hỏa chưởng tống vào giữa đình trung như sét giật rụng rời...



Dương Mộ là tướng cướp trong vùng núi cao này. Thời gian qua chỉ chặn đánh những đoàn bảo tiêu, hoặc giao đấu với bọn cướp khác. Với ngón võ công Hàn Băng chưởng Dương Mộ chỉ cần xuất một chiêu đã hạ xong kẻ thù, đầu óc cao ngạo quen rồi. Bời vậy khi thấy Phi Bằng ngã xuống Dương Mộ đã xông tới. Nào ngờ trong lúc ngã ấy cũng là lúc Phi Bằng triển vận hỏa khí, dưỡng sinh vừa tống Hàn Băng chưởng ra khỏi cơ thể, vừa tập trung công lực vào song chưởng.



Bóng Dương Mộ vừa trờ tới, Phi Bằng từ dưới đẩy thốc lên song chiêu hỏa chưởng làm đối thủ dội ngược.



Chỉ trong chớp mắt, Phi Bằng lại chồm lên vừa lúc Dương Mộ định vị vỗ đến một chiêu Hàn Băng như thác đổ. Nhưng Phi Bằng còn nhanh hơn, với chiêu Liệt Điệt Lôi Thần, hỏa quang đỏ ối từ song chưởng của gã đẩy ra, luồng Hàn Băng của Dương Mộ bị hóa giải tan biến trong không trung.




Dương Mộ hoảng hốt quay mình tháo chạy, song tả thủ của Phi Bằng đã xỉa hai ngón vụt tới...



Bình... Bình...



Song quang hỏa chỉ điểm trúng giữa lưng Dương Mộ một thế Hỏa Hầu Đoạn Cốt khiến toàn thân tên tướng cướp hoàn toàn tê liệt. Hắn ngã xuống như một cây chuối thối.



Bọn thủ lĩnh và đầu mục thuộc hạ của Dương Mộ đã bị Phi Bằng đánh tơi tả dưới núi, bọn lâu la cũng chạy tản lạc vào rừng. Giờ đây Phi Bằng quật ngã Dương Mộ thì bốn phía vắng hoe như một bãi tha ma lạnh lẽo.