Vạn Độc Quỹ Môn

Chương 120: Trừ kẻ ác gian



Nghe thần y giãi bày, Phi Bằng chợt nổi giận phừng phừng.



Gã vòng tay :



- Bẩm thần y, ngài không thể chữa bệnh vì sợ tên tướng cướp núi ấy ra tay tàn độc với gia đình?



Hồ Điệp Thần Y đáp gọn :



- Chính thế...




Phi Bằng cười lạt :



- Nếu vậy để tiểu sinh nắm đầu nó tới đây, xin giải tỏa cái lệnh quái ác phi lý của nó để thần y có thể cứu mạng tiện muội và bao nhiêu sinh linh khác nữa.



Hồ Điệp Thần Y giật mình, tỏ vẻ lo ngại :



- Tiểu khách phải thận trọng. Dương Mộ là tướng cướp núi khét tiếng vùng này. Hắn có Hàn Băng chưởng tuyệt độc từng làm đông máu không biết bao nhiêu đối thủ...



Vẫn thản nhiên mỉm cười, Phi Bằng nói nhanh :



- Thần y cứ yên tâm, tiểu sinh đi chừng một buổi sẽ lôi đầu nó về đây thỉnh cầu tiền bối tha tội.



Nhìn gã trai trẻ như không thể tin gã thắng nổi Hàn Băng Tuyệt Thủ Dương Mộ, vị thần y muốn khoát tay ngăn cản nhưng Phi Bằng đã vòng tay, cúi đầu rồi xoay mình phóng vút ra ngoài biệt dạng.



Đứng bên cạnh thần y, gã tiểu đồng xanh mặt :



- Ôi, vị tiểu khách này dám tìm đến chỗ Dương Mộ chẳng khác chi nộp thịt vào miệng hùm, hay là tự đào huyệt chôn mình cũng thế...



Thần Y Hồ Điệp lắc đầu :




- Gã này tuổi còn trẻ nhưng ta xem thân pháp của nó chẳng phải tay thường. Nếu tiểu khách này đủ sức giải tỏa cái nghiêm lệnh quái ác cho ta hành nghề lương y cứu đời trở lại thì thật là hạnh phúc đã đến với ta trong lúc tuổi già bóng xế. Còn gì đau khổ hơn có tài trị bệnh mà phải khoanh tay nhìn bao sinh linh vì bệnh tật chết oan.



Chậm bước quay vào, Hồ Điệp Thần Y sắp xếp lại những lọ thuốc mà hơn nửa năm qua ông chưa rờ tới.



* * * * *



Đỉnh núi Ưng Sầu cao hiểm trở...



Núi cao đến độ chim ưng phải rầu rĩ bởi bay qua không nổi nên mới có tên là đỉnh Ưng Sầu.



Quanh đỉnh núi chót vót này lúc nào cũng có những đám mây che phủ, khí lạnh phất tụ suốt năm.



Sườn núi băng tuyết này khí lạnh căm căm, là nơi thuận lợi cho Dương Mộ luyện Hàn Băng chưởng...



Hôm ấy, Dương Mộ đang ngồi thưởng thức bình rượu Sake của bọn hắc đạo Phù Tang vừa gởi tặng.



Bỗng một bầy lâu la từ dưới chân núi hộc tốc chạy lên, gương mặt tái xanh, hiện tượng chưa từng thấy đối với tên ác đạo.



Dương Mộ gầm lên :




- Cái gì mà chộn rộn thế?



Đám thuộc hạ lắp bắp :



- Bẩm đại vương, dưới chân núi có một tên tiểu tử đến kêu đích danh đại vương ra chửi bới, đòi giáp mặt ngài.



Dương Mộ trừng mắt :



- Thủ lĩnh các trại và bọn đầu mục đâu sao không nắm đầu, cắt lưỡi nó đi?



Một tên thuộc hạ đáp nhanh :



- Đại vương ơi, tam vị thủ lĩnh và lục vị đầu mục vây đánh nó đều phải bỏ chạy đã có hai đầu mục thiệt mạng và một thủ lĩnh trọng thương rồi.



Dương Mộ nổi giận, quăng vụt chai rượu đứng phắt dậy rú lên một tiếng rùng rợn rồi phóng vèo xuống núi.