Xích Huyết đại quân ở ngoài cửa thành lẳng lặng chờ đợi.
Lúc này tên thủ vệ kia giục ngựa trở về từ phủ thành chủ, cuống quít leo lên cổng thành, nhìn xuống Xích Huyết thiết kỵ mênh mông kia mà lại thấy run sợ.
- Lăn qua? Tạ tội?
Tên thủ vệ thấy miệng đắng chát, nếu gã nói để bọn họ lăn qua tạ tội, đám người này có giết mình không?
- Nói đi.
Đột nhiên một âm thanh vô cùng bá đạo truyền ra, chấn động màng nhĩ gã, khiến cả người tên thủ vệ này run lên dữ dội. Gã lập tức nhắm mắt lại rồi hô to:
- Thành chủ nói bảo các ngươi lăn đến cửa tạ tội.
Hô xong, gã chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng, toàn thân thả lỏng hẳn. Nhưng những người trên cửa thành thì lại sợ hãi, cả người run lên bần bật, cái tên khốn kiếp kia sao lại nói thế. Xích Huyết thiết kỵ nghe thế thì đều yên tĩnh lại, ngay sau đó một luồng sát khí ngất trời trào ra, như một cơn gió lốc quét về đám người trong thành, khiến bọn họ thấy cả người lạnh lẽo.
Lạnh quá, sát khí kia quá lạnh, làm cho thân thể người ta run lên.
Lâm Phong ngồi trên Long Câu, vó ngựa chậm rãi bước lên trước, Nạp Lan Hùng lại có khí phách như thế?
Dưới lớp mặt nạ uy nghiêm, Lâm Phong khẽ cười, thản nhiên nói:
- Đi đến phủ thành chủ tạ tội nào!
- Rõ!
Những tiếng quát to chấn động lòng người, trường thương chỉ thẳng thành Dương Châu.
Giọng của Lâm Phong không lớn, nhưng thủ vệ cửa thành cùng người trong thành đều nghe được, mấy chữ đến tạ tội này lại làm bọn họ thấy lạnh. Người cưỡi Long Câu thần tuấn kia hẳn là Xích Huyết thống lĩnh mà bọn họ nói, thật uy phong, chỉ một câu thản nhiên mà ba quân răm rắp tuân theo.
Ầm ầm!
Mặt đất lại rung lên dữ dội, thiết kỵ lao đi, những tiếng rầm rầm này như tiếng sấm rền, không ngừng đánh vào lòng người.
Thiết kỵ hóa thành một hàng dài màu đỏ chạy vào thành Dương Châu, phi đi như bay.
Lúc này thành Dương Châu hoàn toàn sôi trào, không ai dám chặn trên đường lớn kia, đều tránh sang hai bên.
- Quân đoàn thật hùng mạnh, đây là quân đoàn nào vậy? Sao lại đi vào thành Dương Châu?
Người dân thành Dương Châu đều thắc mắc, những người tận mắt thấy thiết kỵ này lao qua trước người thì tâm thần đều rung lên. Thật quá uy nghiêm, sát khí ngút trời, chỉ xẹt qua bên người bọn họ đã khiến hai chân bọn họ run lên, thậm chí có người còn không dám di động chút nào.
Phủ thành chủ vẫn vô cùng vui mừng náo nhiệt như trước.
Nhưng lúc này, mặt đất hơi rung lên, khiến mọi người đang cười nói trong phủ thành chủ sửng sốt, cau mày lại.
Ngay sau đó tiếng thiết kỵ phi nước đại truyền đến, cuồn cuộn không ngớt.
- Chuyện gì vậy?
- Đây là thế nào?
Ai nấy đều đứng dậy, sững sờ, động tĩnh thật lớn, đã xảy ra chuyện gì?
Nạp Lan Hùng cũng cau mày lại, nhìn ra ngoài phủ thành chủ với ánh mắt đầy suy tư.
- Phụ thân, kệ đi, có Độc Cô ở đây, dù chúng có đến cũng là để tạ tội thôi.
Nạp Lan Phượng thấy Nạp Lan Hùng nhíu mày thì khẽ cười nói, Độc Cô Hiểu là thân phận nào, chẳng lẽ còn sợ một quân đoàn nho nhỏ sao.
- Ừ.
Nạp Lan Hùng gật đầu rồi tiếp tục nói:
- Nào, tiếp tục uống rượu nào mọi người, bọn chúng đến thỉnh tội đó.
Tất cả mọi người đều phụ họa theo, nhưng lòng vẫn bồn chồn, thật sự là đến thỉnh tội sao? Sao bọn họ lại cảm thấy lãnh ý từ phương xa không ngừng kéo đến, dường như là sát khí.
Tiếng rầm rầm ngày càng vang. Bên ngoài phủ thành chủ, mấy tên hộ vệ canh giữ trước phủ đệ thấy thiết kỵ màu đỏ từ xa lao tới, ngẩn ngơ ở đó.
Áo giáp màu đỏ, chiến mã màu đỏ, uy nghiêm lạnh lẽo khiến trái tim bọn họ run lên dữ dội.
Chỉ một lát, đại quân đã đi đến ngoài phủ thành chủ.
Ầm!
Một tiếng nổ tung vang lên, một thanh Tùy Phong cuồng đao lướt qua, cửa phủ thành chủ trực tiếp bị một đao bổ ra.
Két két!
Tiếng lắc lư vang lên liên tiếp, tất cả những thứ trước cửa phủ đệ bị phá hủy chỉ trong chớp mắt, phàm là bất cứ thứ gì ngăn cản thiết kỵ đều tan thành tro bụi.
Giẫm lên những mảnh vỡ kia, thiết kỵ bước vào phủ thành chủ, dù đông như vậy nhưng thiết kỵ lại vô cùng chỉnh tề, không hề lộn xộn chút nào.
Lúc này thủ vệ đã hoàn toàn bị chôn trong chiến mã, những thiết kỵ vụt qua người bọn họ khiến bọn họ chỉ dám đứng im ở đó không dám động đậy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị thiết kỵ giẫm lên mà chết. Nhưng thiết kỵ vô tận này lại lướt qua rất chuẩn xác, không đụng tới bọn họ chút nào, chỉ khiến bọn họ run rẩy đầy sợ hãi ở nơi đó.
Phủ thành chủ hoàn toàn loạn hết lên, mọi người hò hét bỏ chạy. Quân đoàn hùng mạnh này khiến bọn họ sợ tới mức hồn phi phách tán.
Trên vùng đất trống rộng lớn kia, tiếng cười đùa trong yến tiệc cuối cùng cũng ngừng lại, thực sự không phải là bị tiếng của thiết kỵ bao phủ, mà là không còn ai cười nổi nữa.
Đám người kia đều đứng dậy, nhìn vào những thiết kỵ uy nghiêm trước mặt mình, trái tim cả vài thập niên chưa từng dao động nay run rẩy.
Thiết huyết quân đoàn, một quân đoàn hùng mạnh vô cùng, quân đoàn có thể dễ dàng phá hủy tất cả.
Những người kia chỉ cần liếc bọn họ một cái liền khiến bọn họ hoảng sợ.
Những người này không ai là kẻ tầm thường, toàn bộ đều là tinh nhuệ, mà đội quân tinh nhuệ này lại xuất hiện ở thành Dương Châu bọn họ, xuất hiện trước mắt bọn họ.
Đoàn thiết kỵ này hóa thành một con rắn lớn bao đám người kia vào trong, có chắp thêm cánh cũng không thể thoát được.
Nay không ai có thể đi ra ngoài.
Mấy vạn thiết kỵ tinh nhuệ này chỉ cần hét to là có thể khiến tâm can người ta vỡ tung.
Nạp Lan Hùng cũng run lên, quân đoàn mạnh thế này mà đến tạ tội ư?
Độc Cô Hiểu nhíu chặt mày lại, đặt chén rượu xuống rồi đứng dậy đi tới trước đám thiết kỵ này.
Nhìn quân sĩ mặc áo giáp, đầu đội mũ giáp trước mặt, Độc Cô Hiểu nói với sắc mặt lạnh lùng:
- Thật to gan, các ngươi là Xích Huyết thiết kỵ, tại sao lại xuất hiện ở thành Dương Châu?
Xích Huyết thiết kỵ, đội quân tinh nhuệ của nước Tuyết Nguyệt!
Mọi người chấn động, thảo nào, chiến mã màu đỏ, áo giáp màu đỏ, quân đoàn này không ngờ lại là Xích Huyết thiết kỵ.
Không người nào để ý đến Độc Cô Hiểu, họ nhìn y như thể đang nhìn một con nghé nhảy nhót trước mặt, khiến cho Độc Cô Hiểu tức giận, y cảm thấy rất mất mặt.
Nhất là khi y vừa khoe khoang khoác lác trước mặt người khác, vô cùng oai phong cách đây không lâu.
- Thống lĩnh của các ngươi là ai, đi ra gặp ta.
Độc Cô Hiểu lại quát lên, tuy lúc này y cũng thấy hơi bất an, nhưng sự kiêu ngạo của Độc Cô gia không cho phép y khiến sự uy nghiêm của Độc Cô bị hao tổn.
Ở Nạp Lan gia, mọi người đều kính trọng Độc Cô Hiểu như thần linh, chính y cũng kiêu ngạo vô cùng, oai phong bắt Xích Huyết thiết kỵ đến tạ tội, giờ phút này sao y có thể lùi bước được.
Nạp Lan Phượng đứng cạnh Độc Cô Hiểu, nhìn đám thiết kỵ kia mà lòng cảm thấy rất kiêu ngạo. Không ai dám đắc tội Độc Cô gia, Xích Huyết thiết kỵ cũng không dám, đây chính là người đàn ông của nàng.
- Các ngươi thật to gan, dám xông vào phủ thành chủ!
Nạp Lan Phượng quát lên, mang theo sự uy nghiêm của nữ trung hào kiệt. Cô ta lại không chút sợ hãi, bởi vì người bên cạnh cô ta là người của Độc Cô gia.
- Đi ra gặp hắn? Thật to gan?
Lâm Phong thấy buồn cười, hắn giục ngựa chậm rãi đi tới, mặt nạ bằng đồng dữ tợn mà lạnh lẽo, hắn không nhìn Độc Cô Hiểu và Nạp Lan Phượng mà nhìn Nạp Lan Hùng.
- Thành chủ Nạp Lan Hùng của thành Dương Châu, ngươi muốn ta đến tạ tội?
Nạp Lan Hùng giật mình, Lâm Phong sao có thể biết lão?
Lão đang nhíu mày lại thì nghe Độc Cô Hiểu quát lên:
- Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao?
Lâm Phong liếc Độc Cô Hiểu một cái, lại là một kẻ kiêu ngạo, không biết sống chết.
- Ngươi thì là cái gì!
Lâm Phong quát to, khiến mọi người sửng sốt.
Độc Cô Hiểu cũng giật mình, chỉ cảm thấy mặt không chút ánh sáng, mắt y lóe lên hàn quang.
- Ta họ Độc Cô!
Độc Cô Hiểu lạnh lùng nói.
Họ Độc Cô, khó trách trông lại quen thuộc như vậy, ra là có vài phần giống với Độc Cô Thương. Nhìn Độc Cô Hiểu, Lâm Phong nở nụ cười nhạt dưới chiếc mặt nạ thanh đồng.
- Vậy thì thế nào?
- Độc Cô của Độc Cô gia ở Hoàng thành.
Độc Cô Hiểu lạnh lùng nói.
- Nhà công khanh.
Nạp Lan Phượng cũng mở miệng, giọng nói đầy kiêu hãnh.
- Giờ xuống ngựa thỉnh tội, ta sẽ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.
Độc Cô Hiểu nghe được hai chữ công khanh thì vẻ kiêu ngạo lại hiện lên trên khuôn mặt.
- Nhà công khanh?
Lâm Phong thì thầm một tiếng, cúi đầu lạnh nhạt nhìn Độc Cô Hiểu, chỉ thấy đầu Độc Cô Hiểu càng ngẩng cao lên, đúng rồi, nhà công khanh, Độc Cô thị.
- Chém một tay!
Lâm Phong ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói. Cả không gian nơi đây đột nhiên yên tĩnh hẳn.