Những ngày cuối năm, thành Dương Châu tưng bừng phấn khởi, những thanh niên ra ngoài tôi luyện đều trở về. So với ngày xưa, thành Dương Châu của hôm nay náo nhiệt hơn rất nhiều.
Trên cửa thành Dương Châu, những thủ vệ thành môn ngẩng đầu đứng đó, oai phong hùng dũng.
Giữa thành, người đi lại không dứt, liên tục xì xào bàn tán cái gì đó.
- Ngươi nghe nói gì chưa, đứa con gái thiên tài của Lâm gia, Lâm Thiên kia đã về rồi! Nay Lâm Thiên đắc thế lắm, là đệ tử của Tuyết Nguyệt thánh viện, cao cao tại thượng, thực lực còn mạnh hơn không ít trưởng lão của gia tộc rồi đó! Mà bên cạnh nàng ta còn có thiên tài Tuyết Nguyệt thánh viện đi theo nữa, thật quá giỏi.
Một người nói nhỏ với bằng hữu bên cạnh, ánh mắt đầy hâm mộ. Lâm Phong thật lợi hại, giành vinh quang cho Lâm gia, ngày Lâm gia quật khởi sắp tới.
- Ha ha, thế thì làm sao! Chẳng lẽ ngươi không nghe nói Nạp Lan Phượng sắp trở về, thành chủ Nạp Lan Hùng mở yến tiệc vời tất cả người có địa vị ở thành Dương Châu này. Mà Lâm gia cũng được mời. Nạp Lan Hùng cố ý làm vậy vì con gái Nạp Lan Phượng của ông ta có dẫn một thanh niên trở về, người kia tên là Độc Cô Hiểu, con cháu công khanh, dưới một người trên vạn người. Loại người kia, chúng ta có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Người bên cạnh mắt tỏa sáng, ở nước Tuyết Nguyệt này, công khanh đều là những kẻ cao quý không ai sánh bằng. Nạp Lan Phượng lại may mắn kết bạn với con cháu công khanh, về sau Nạp Lan gia sẽ lại càng huy hoàng.
- Thật lợi hại, Nạp Lan gia và Lâm gia đều quật khởi rồi! Mà hai nhà kia sẽ chẳng thể làm gì, chỉ có thể nịnh hót thôi.
- Đúng vậy. Hội võ thành Dương Châu năm ngoái, Nạp Lan Phượng và Lâm Thiên đã rất lợi hại, nhưng sau lại xuất hiện một tên Thu Nguyên Hạo còn hùng mạnh hơn! Đúng rồi, còn có Lâm Phong nữa, kẻ bị đuổi khỏi Lâm gia, không biết nay hắn thế nào rồi!
- Lâm Phong á? Hắn có thể thế nào được chứ, không có thế lực gì mà lang thang ở ngoài, phỏng chứng đã bị Lâm Thiên và Nạp Lan Phượng bỏ xa rồi. Cho gì không có bị bỏ xa, giờ với địa vị của Lâm Thiên và Nạp Lan Phượng, hắn còn xa mới có thể so được.
Có người lắc đầu thở dài. Hội võ thành Dương Châu trước đây, người nổi bật nhất không phải là Lâm Thiên, cũng không phải Nạp Lan Phượng, mà là tên thiếu niên hết sức khinh cuồng kia, Lâm Phong.
Nay hắn đã bặt vô tin tức, có lẽ đã chết ở ngoài rồi cũng nên, đương nhiên chân tướng thế nào thì không ai biết rõ.
Không chỉ hai người bọn họ, lúc này rất nhiều người đều đàm luận Lâm Thiên và Nạp Lan Phượng, hai vị thiên chi kiêu nữ của thành Dương Châu. Mỗi lần đến cuối năm, hai nàng đều trở thành chủ đề bàn tán chính của người dân thành Dương Châu, nhất là năm nay hai người lại mang đến cho thành Dương Châu những chấn động mới.
Thi thoảng cũng có thể nghe được hai chữ Lâm Phong trên những con đường lớn ở thành Dương Châu, đều là lơ đãng mà nhắc tới.
- Rầm, rầm…
Đúng lúc này, từ đằng xa, những tiếng động lớn truyền tới, dường như đó là tiếng ngựa, nhưng có vẻ không giống.
Tiếng vó ngựa sao có thể nhiều như vậy, trừ phi là thiên quân vạn mã.
Mọi người vẫn nhàn nhã đi lại trong thành Dương Châu, không hề để ý đến sự dị thường này.
- Ầm ầm…
Tiếng động ầm ầm càng ngày càng vang, khiến nhiều người phải dừng lại, nghiêng tai lắng nghe.
Hơn nữa thời gian trôi qua, âm thanh đó càng thêm chấn động, mặt đất cũng hơi rung lên.
Mọi người nhìn về phía cửa thành Dương Châu, ở phía xa như có một đám bụi đất cuộn lên không trung, khói bụi mịt mù.
- Chuyện gì vậy?
Bụi đất tung bay, mà âm thanh này… đúng là tiếng vó ngựa, thật vang dội, chấn động lòng người.
Những bóng hình màu đỏ dần dần hiện ra trong tầm mắt, áo giáp màu đỏ, chiến mã màu đỏ, sát khí ngút trời, bụi đất mù mịt. Một cơn lốc vô hình đang nhanh chóng lan tới thành Dương Châu.
- Thình thịch, thình thịch…
Trên cửa thành Dương Châu, những tên thủ vệ thấy nhiều những bóng người màu đỏ lao đến kia, trái tim họ đập loạn lên.
Quân đoàn, đúng là một quân đoàn, một quân đoàn khủng khiếp được huấn luyện nghiêm chỉnh!
Lần đầu tiên những thủ vệ này nhìn thấy sát khí mạnh đến thế, quân đoàn khổng lồ đến thế, trái tim bọn họ đều thót lên tới tận cổ họng.
Không chỉ riêng bọn họ, quân đoàn từ xa kia càng tới gần thì những người trong thành Dương Châu càng run sợ.
Thế nhưng là thiết kỵ, lại là rất nhiều thiết kỵ. Bọn họ thấy đội quân thiết kỵ hùng mạnh chưa từng thấy bao giờ, dường như có thể lật tung cả trời đất.
Tiếng vang ầm ầm chấn động trời đất, mọi người đều sững sờ nhìn, sao thành Dương Châu lại có thể xuất hiện một chi quân đoàn?
- Mau, mau đóng cửa thành lại!
Một tên thủ vệ trên cửa thành hoảng sợ, vội hét lên.
- Câm miệng, mở to cửa thành ra, ai dám đóng lại ta giết kẻ đó.
Một tên đội trưởng thủ vệ giận dữ quát lên, chẳng lẽ tên khốn kia muốn chết hay sao mà lại đòi đóng cửa thành? Chỗ thiết kỵ mênh mông kia mà chỉ cần xung phong một cái là đủ đạp thành Dương Châu thành bột, nếu chọc giận những người này, bọn họ đừng mong sống sót dù chỉ một người, gã nào dám đóng cửa thành lại.
Tóm lại, lúc này thủ vệ trên cửa thành Dương Châu không ai là không kinh hồn táng đảm, một đám sắc mặt trắng bệch, chưa ai gặp phải đội hình lớn mạnh đến thế.
Đội hình thế này lẽ ra phải xuất hiện trên chiến trường mới đúng, nhưng lại xuất hiện ở thành Dương Châu bọn họ, một tòa thành nhỏ bé.
- Mau, mau đi bẩm báo thành chủ, mau lên.
Tướng sĩ canh giữ cửa thành quát lên, dường như không biết phải làm sao nữa. Hiện giờ điều duy nhất gã có thể nghĩ đến chính là đi tìm thành chủ Nạp Lan Hùng.
- Dạ!
Vài tên thủ vệ nghe được thì trực tiếp chạy đi, lúc này ai còn chịu ở lại dây nữa. Nếu quân đoàn kia mà đến với ý xấu thì ở lại đây đúng là tìm chết.
Sau đó, quân đoàn thiết kỵ hùng hậu này khi đến gần thành Dương Châu thì chậm tốc độ lại, dừng trước cửa thành Dương Châu chứ không vào thành.
Nhưng quân đoàn hơn một vạn kia dù chỉ im lặng đứng đó, lại vẫn có sát khí mênh mông ngút trời, bao phủ cả cửa thành Dương Châu cùng đám người trên đó, làm bọn họ cảm thấy như khó có thể hít thở được.
Thật quá rung động, áo giáp màu đỏ, chiến mã màu đỏ, cảnh này đã đánh sâu vào tâm linh mọi người, thật quá cường liệt.
Bọn họ thật không ngờ lại có một ngày nhìn thấy một quân đoàn như vậy.
Lúc này ở giữa quân đoàn này, một người cưỡi chiến mã chậm rãi đi ra, ngẩng đầu nhìn lên thủ vệ trên cửa thành, quát lên:
- Nghe đây, nay thành Dương Châu chính là đất phong của Xích Huyết hầu! Kể từ hôm nay, tất cả ở thành Dương Châu này đều thuộc về Xích Huyết thống lĩnh, giờ hãy bảo thành chủ thành Dương Châu ra khỏi thành đón tiếp.
Xích Huyết hầu, Xích Huyết thống lĩnh, thật là uy phong. Bắt thành chủ thành Dương Châu ra đón tiếp, đối phương quả thực có tư cách này.
Thì ra thành Dương Châu bây giờ đã thành đất phong của Xích Huyết hầu, cũng không biết Xích Huyết hầu là thần thánh phương nào.
Mọi người thả lỏng tâm tình, nếu thành Dương Châu là đất phong của Xích Huyết hầu, như vậy đối phương chắc chắn sẽ không giẫm lên thành Dương Châu rồi, quân đoàn hùng mạnh này không phải đến gây chiến.
- Đi, nhanh đi gọi thành chủ tới.
Tên đội trưởng canh giữ cửa thành kia nói với tên hộ vệ còn đang ngẩn người bên cạnh. Người nọ gật đầu một cách đờ đẫn rồi lập tức lao tới phủ thành chủ, thậm chí gã còn không nghe thấy mấy chữ Xích Huyết thống lĩnh, mà chỉ biết hình như đối phương muốn thành chủ ra tiếp đón.
Trong phủ thành chủ, ở một vùng đất lộ thiên rộng lớn có bày những bàn tiệc. Ngày cuối năm này, thành chủ Nạp Lan Hùng lại một lần nữa mời các quý tộc nhà giàu ở thành Dương Châu đến dự tiệc, lại không mời Lâm gia, nhưng vẫn náo nhiệt như trước.
Lúc này nhiều người đang tranh nhau kính rượu, chúc mừng Nạp Lan Hùng có được rể hiền, làm cho Nạp Lan Hùng cảm thấy rất tự hào, không ngừng uống lấy.
- Thành chủ đại nhân, thành chủ đại nhân…
Bỗng nhiên một giọng nói cuống quít truyền tới cắt ngang hưng trí của mọi người. Mà Nạp Lan Hùng cũng cau mày lại, lập tức quay sang nhìn thì thấy một gã thủ vệ đang vội vã chạy tới.
- Khởi bẩm thành chủ đại nhân, ngoài thành Dương Châu xuất hiện một quân đoàn không rõ lai lịch.
Trên khuôn mặt tên thủ vệ kia không ngừng chảy mồ hôi, nói thật to.
Mọi người giật mình kinh ngạc, ngoài thành Dương Châu có một đại quân đến?
Đúng lúc này lại có một bóng người nhanh chóng chạy đến.
- Đứng lại.
Nạp Lan Hùng quát lên:
- Ngươi cũng đến vì đại quân kia hả, bọn chúng đang làm cái gì?
- Bẩm thành chủ, bọn họ muốn thành chủ đại nhân ra khỏi thành nghênh đón!
Tên thủ vệ này đến thì quỳ xuống rồi nói. Nạp Lan Hùng nhíu mày lại, suy nghĩ.
- Nói cho hắn biết, bảo hắn đến phủ thành chủ thỉnh an, tạ tội.
Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên. Chỉ thấy Độc Cô Hiểu trên chủ vị với sắc mặt giận dữ, rượu còn chưa uống đã lại có kẻ tới quấy rầy nhã hứng, mà lại còn đòi Nạp Lan Hùng phải đi nghênh đón, điều này khiến Độc Cô Hiểu cảm thấy rất mất mặt. Nếu y ở đây, cho dù là ai thì cũng phải cung kính tới đây thỉnh an, mà còn phải tạ tội nữa.
Mọi người đều thổn thức, không hổ là công khanh, thật sự lợi hại. Ngay khi bọn họ đang sợ hãi, y lại bảo đối phương phải tới thỉnh an tạ tội, thật cuồng vọng và kiêu ngạo.
Tên thủ vệ tới báo kia giật mình, nói:
- Nhưng là…
- Không có nhưng là gì hết! Bảo bọn chúng lăn tới đây tạ tội, nói là Độc Cô ta ra lệnh, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.
Độc Cô Hiểu đứng dậy, hàn quang lóe lên trong mắt, quát lên với tên thủ vệ kia.
Thủ vệ kia kinh ngạc nhìn Độc Cô Hiểu, thấy hàn quang trong mắt đối phương thì gã chỉ có thể gật đầu đáp:
- Rõ!
Nói xong, hai gã thủ vệ kia đều ỉu xìu rời đi.
- Được rồi, mọi người tiếp tục nào, đừng làm hỏng nhã hứng.
Nạp Lan Hùng nâng chén với mọi người, mỉm cười nói.
Tất cả mọi người đều nâng chén phụ họa, ai nấy đều vui cười. Mà Độc Cô Hiểu thì ngồi trở lại vị trí của mình, ánh mắt bình tĩnh. Thành Dương Châu nho nhỏ này có thể có nhân vật lợi hại nào chứ, ở trước mặt y còn không phải ngoan ngoãn tuân theo, tới đây tạ lỗi.