Ngày hôm nay là đại thọ năm mươi của phụ thân Vân Bình, tâm trạng y rất phức tạp, không dám nhìn tình cảnh thê thảm của phụ mẫu cùng huynh đệ.
Lúc y rơi vào tay Tần Phượng Lai, không ít lần bị hắn dùng phụ mẫu và nhị đệ uy hiếp.
Y đột nhiên mất tích, bọn họ sẽ vì tìm y mà lo lắng nhỉ?
Nếu như biết y rơi vào tay Tần Phượng Lai, bị đối xử như thế, bọn họ có đau lòng không? Y rất sợ bọn họ sẽ liều mạng với Tần Phượng Lai, bởi vì bọn họ không phải đối thủ của hắn. Y cũng sợ khi Tần Phượng Lai hành hạ y thì hắn đã sớm hạ độc thủ với Vân gia.
Cửa Vân phủ không vắng vẻ như y nghĩ, mà là vô cùng náo nhiệt.
Người đến người đi, tặng lễ, chúc mừng nối liền không dứt.
Tiếng pháo, tiếng chiêng trống vang vang.
Gương mặt mọi người đều mang theo vẻ vui mừng.
Nhị đệ Vân Phong mỉm cười mang theo chúng gia đinh hộ vệ tiếp đón tân khách lui tới.
Vân Bình xanh xao ốm yếu, thân thể mỏng manh, bước tới gọi: “Nhị đệ.”
Ai ngờ Vân Phong thấy y lại không vui vẻ đón tiếp, trái lại biến sắc, không vui vẻ như khi đối với những người khác.
Vừa ghét bỏ, lại vừa âm trầm.
Điều này khiến Vân Bình rất giỏi nhìn sắc mặt người khác cảm thấy buồn bã, trong lòng nặng trĩu.
“Sao ngươi lại tới đây?!” Giọng điệu rất không tốt, giống như y không nên xuất hiện ở nơi đây.
Vân Bình mờ mịt hỏi: “Đại thọ năm mươi của phụ thân, ta không nên tới sao?”
Sắc mặt Vân Phong hơi hòa hoãn: “Trước tiên ngươi cứ theo hạ nhân đến thiên phòng đã, bây giờ ta không rảnh tiếp đãi ngươi.”
Tiếp đãi? Từ khi nào y về nhà phải để đệ đệ ruột tiếp đãi?
Vân Bình không tức giận, đi theo một hạ nhân đã được phân phó đến thiên phòng.
Hạ nhân rất lạnh nhạt với y: “Ngài ngồi ở đây đi, nhị thiếu rảnh rỗi sẽ tới.”
Nói xong không chờ y phản ứng, gã ta xoay người bỏ đi.
Trong phòng rất trống trải, chỉ có một cái bàn hai cái ghế, ấm trà trống trơn, cũng không có món điểm tâm nào, thật sự không giống nơi đãi khách.
Vân Bình bị đưa đến nơi này, dường như hoàn toàn bị lãng quên.
Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ bên ngoài đang mở tiệc.
Lúc này Vân Phong mới thong dong đi tới.
Vân Phong dẫn y đi vào đám đông, để y ngồi trong góc khá hẻo lánh, cách khá xa chủ tọa.
“Ngươi cũng thấy đấy, ta sống rất tốt, phụ thân mẫu thân cũng rất tốt. Những năm gần đây nhờ đại ca chăm sóc, nhi tử như ngươi không làm tròn đạo hiếu, may mà có người hoàn thành giúp ngươi.”
Vân Bình nghe ra Vân Phong oán hận y, thoáng hoảng hốt: “Nhị đệ, mấy năm nay không phải ta không muốn báo hiếu phụ thân mẫu thân, thật sự là vì…”
Vân Phong cắt lời: “Đủ rồi, ta không muốn nghe ngươi nói dối. Trước giờ ngươi không phải người an phận thủ thường.”
Vân Bình thương tâm nói: “Lẽ nào đệ không hỏi mấy năm nay ta ở đâu, gặp chuyện gì sao?”
Vân Phong dứt khoát: “Ta không biết, cũng không muốn biết. Ta chỉ biết Tần đại ca tốt hơn ngươi. Phụ thân mẫu thân đã biết chuyện của ngươi, bọn họ cảm thấy ngươi rất mất mặt, không muốn nhận đứa con trai này nữa. Nếu ngươi không muốn bị chặt chân, không muốn mọi người khó xử thì tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt bọn họ.”
Vân Bình ngây ngốc: “Bọn họ không muốn nhận ta nhưng lại thừa nhận Tần Phượng Lai…”
Trong lòng bỗng dâng lên nỗi châm chọc không thể kiềm chế.
Bên tai dường như nghe thấy có người nhắc tới trưởng tử Vân gia, sau đó vang lên giọng nói trung khí mười phần của Vân phụ, trong giọng nói tràn ngập bất mãn: “Đừng nhắc đến cái đứa bất hiếu đó nữa, coi như ta chưa từng sinh ra nó!”
Yến tiệc ăn uống linh đình, cười nói vui vẻ.
Nhưng những thứ này đều không liên quan đến y.
Thê lương chỉ thuộc về một mình y.
Thì ra tất cả mọi người đều tốt, chỉ mình y không tốt.