Từ hôn mê đến khi tỉnh lại, không biết đã qua bao lâu.
Lúc tỉnh lại, lồng ngực đau đớn, muốn ho nhưng lại sợ lồng ngực sẽ vỡ nát.
Vừa mở mắt, thứ đầu tiên y nhìn thấy là gương mặt tiều tụy của Tần Phượng Lai, râu ria xồm xoàm, vành mắt thâm đen. Trước giờ Tần Phượng Lai là người chú trọng vẻ bề ngoài, lúc này lại dám bỏ vốn tới đây diễn khổ nhục kế.
Đúng là vừa nhìn thấy người này đã không chịu nổi.
Thân thể yếu ớt, tâm tình càng tệ, đương nhiên sắc mặt sẽ không tốt. Y lạnh lùng nói với Tần Phượng Lai: “Ngươi cút đi, ta vừa thấy ngươi đã buồn nôn.”
Sắc mặt Tần Phượng Lai chợt biến, dường như bị lời nói của Vân Bình làm tổn thương sâu sắc, ánh mắt hắn nhìn y tràn ngập đau đớn và bất đắc dĩ.
Lần này, Vân Bình chỉ cười nhạo.
Da mặt Tần Phượng Lai càng trắng hơn.
Hắn mấp máy môi, tính nói gì đó nhưng có người đã nhanh hơn hắn một bước, mở miệng nói chuyện.
“Sao lại có người không biết suy xét như ngươi! Ngươi có biết Tần đại ca vì ngươi mà ăn bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu tội không? Lúc ngươi ngất xỉu, Tần đại ca không ăn không uống, không khi nào chợp mắt, lúc nào cũng canh chừng ngươi, chỉ sợ ngươi có mệnh hệ gì. Ngươi vĩnh viễn không biết, khi huynh ấy ôm ngươi về, ánh mắt dường như… Dường như mất đi cả thế giới. Ngươi…”
Một thiếu niên bạch y bước tới chắn trước người Tần Phượng Lai, vóc người tinh tế, chân mày lá liễu, mặt phù dung, âm điệu trong trẻo, là thiếu niên trong sáng động lòng người! Đây chẳng phải là người mà Tần Phượng Lai yêu nhất sao? Hắn tên gì nhỉ? À, Bạch Ngọc Thanh, chắc là cái tên này.
Bạch Ngọc Thanh là ánh trăng sáng trong lòng Tần Phượng Lai, được hắn nâng niu che chở trong lòng bàn tay, rất sợ có chút gì sai sót.
Đối với đôi cẩu nam nam gian phu dâm phu, tất nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, bảo vệ nhau, đúng là rất tuyệt!
Vân Bình không chờ Bạch Ngọc Thanh nói xong đã cắt ngang lời hắn, lạnh lùng đáp trả: “Hừ, làm như thương thế của ta không phải do hắn làm.”
Bạch Ngọc Thanh phồng má, thở phì phò: “Nếu không phải ngươi hại Liễu cô nương, người tốt như Tần đại ca sao có thể ra tay đánh ngươi? Ngươi là đại nam nhân mà lại không biết xấu hổ đánh nữ nhân, đúng là vô liêm sỉ.”
Vân Bình chỉ cười nhạt.
Bình thường đương nhiên y không đánh nữ nhân, nhưng những người ác độc lại không phân biệt nam nữ. Mã đại nương thủ lĩnh thổ phỉ đã từng giết người phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm; Âm Dương nương tử đã từng lẳng lơ hại mạng người; Thiên kim thế gia từng rắn rết hủy dung mạo, diệt cả nhà người khác; tất cả đều trở thành vong hồn dưới kiếm y.
Đối với người trước mặt mà nói, Tần Phượng Lai tất nhiên là người ngàn tốt vạn tốt. Tần Phượng Lai luôn che chở thương tiếc hắn, sợ hắn nhíu mày dù chỉ là một chút, sao có thể không tốt đây?
Nhưng muốn cái người bị giẫm đạp dính đầy bùn đất dơ bẩn là y đây phải mang ơn hắn thì đúng là thần kinh!
Y không phun đàm lên người hắn đã tính là giáo dưỡng tốt rồi.
Y hơi mất kiên nhẫn nhìn đôi cẩu nam nam trước mặt: “Đôi gian phu dâm phu các ngươi đừng đóng kịch trước mặt ta, ghê tởm!”
Sắc mặt Tần Phượng Lai tái nhợt, đau thương: “Vân Bình, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta và Thanh Nhi rất trong sáng.”
Bạch Ngọc Thanh cũng lắp bắp: “Ngươi… Người xấu xa như ngươi, sao ngươi có thể vu oan ta và Tần đại ca! Tần đại ca thương ngươi như thế, ngươi lại hiểu lầm huynh ấy, ngươi quả thật không xứng làm người!”
“Đủ rồi!” Vân Bình lạnh lùng: “Cút ra ngoài!”
Y thật sự không hiểu sao hai người này có thể giả vờ chính trực trước mặt y. Y cảm thấy mình quá hiền lành, có thể nói nhảm với hai người này nhiều như vậy! Hai người này cùng xuất hiện chính là ác mộng của y.
Sao Vân Bình có thể quên, ngày đó cả người y dơ bẩn quỳ rạp dưới đất, nghe thấy giọng nói thanh thúy trên đỉnh đầu đang nói chuyện với Tần Phượng Lai: “Thật ghê tởm, bẩn quá đi mất.”
Tần Phượng Lai nhìn y một cái đầy ghét bỏ, lạnh lùng ôm đối phương bỏ đi, để mặc y rơi vào tay một đám cầm thú, bị đạp hư đầy tàn nhẫn.