Còn rắn quấn quanh cánh tay Vô Ngân, ngóc đầu lên, thở phì phì. Hiên
Viên Khanh Trần yên lặng, đánh mặt né tránh ánh mắt chất vấn của Cảnh Dạ Lan. Trước mắt, độc vật trên tay Vô Ngân chính là hy vọng duy nhất tìm
nhiều năm mới có được của hắn nhưng giờ phút này trong lòng hắn lại có
những suy nghĩ vô cùng phức tạp.
Đúng vậy, Vô Ngân dùng Cảnh Dạ Lan để đặc chế ra giải dược, có thể
giữ được mạng nhưng những đau đớn do thử nghiệm thuốc thì người bình
thường khó mà tưởng tượng được. Không phải chưa có ví dụ, trước đó có
vài người thử dược nhưng không một ai may mắn thoát chết, huống hồ lần
này là chất kịch độc “Hỏa liên” nên trong lòng hắn mới dao động. Hắn
đang lo lắng cái gì chứ…
Sau một hồi trầm mặc, Cảnh Dạ Lan cắn chặt răng, hít một hơi thật sâu:
- Vì sao lại là ta? – nàng không hề ôm ảo tưởng hy vọng lúc này Hiên
Viên Khanh Trần có thể buông tha cho mình, nhưng nàng muốn hỏi rõ ràng,
nàng chiếm cứ thân thể của HoaMị Nô,nhận hết mọi tra tấn cho tới chết,
nàng muốn biết vì cái gì mà mình phải chết.
Đáy lòng nổi lên sự không cam tâm, không biết xuất phát từ duyên cớ
nào, đột nhiên nàng rất muốn nghe. Hiên Viên Khanh Trần không tự chủ
được mà thấp giọng nói:
- Ta sẽ không để ngươi chết!
Cảnh Dạ Lan nhìn thấy trên vẻ mặt hắn hiện lên một tia lo lắng, lạnh lùng nở nụ cười:
- Vương gia, không ngờ phương pháp tra tấn của ngươi lại đa dạng như
vậy. Nếu đã quyết định rồi thì cần gì phải làm bộ làm tịch chứ. – trong
đôi mắt của con rắn đỏ như nảy lên đốm lửa như muốn thiêu đốt ánh mắt
của nàng.
Không để nàng chết?! Thật đúng là buồn cười! Cảm giác bị nó cắn một
miếng chắc không thoải mái lắm! Nụ cười nơi khóe miệng nàng càng thêm mở rộng. Thấy Vô Ngân phóng con rắn xuống đất, thân mình tròn trục linh
hoạt bò trên mặt đất, thong thả tới gần nàng.
Nàng lui về sau mấy bước, dán sát lưng vào tường, trên khuôn mặt tái
nhợt túa ra mồ hôi lạnh.Taynàng nắm chặt lại, ngay từ đầu nàng đã chuẩn
bị châm rồi.
Con rắn trườn nhanh, nàng nhìn chằm chằm nó, ánh mắt sắc bén đã nhắm
trúng được chỗ hiểm. Cánh tay giấu trong ống tay áo siết chặt lấy cây
châm, hàn quang chợt lóe, tay vung lên bắn tới. Kỹ xảo bắn trúng tử
huyệt này tuy nàng chưa luyện được nhuần nhuyễn nhưng đối với con vật
còn sống trước mắt này thì nàng vẫn nắm chắc được phần thắng.
Muốn ta chết thì cũng phải hỏi ý của bản cô nương này trước đã!
Châm còn chưa bắn ra thì cổ tay nổi lên một trận tê dại sau đó lan
tới toàn thân, lòng nàng chợt lạnh không khỏi ngẩng đầu lên. Là hắn!
Cảnh Dạ Lan cắn chặt môi, phẫn hận nhìn Vô Ngân. Y vẫn nắm lấy tay nàng, vẻ mặt xin lỗi.
Bọn hắn đã sớm chuẩn bị nên phòng bị được mọi thứ. Nhìn nam nhân lúc
nào cũng có vẻ lông bông cười cười này có lúc so với Hiên Viên Khanh
Trần còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Trong thời gian ngắn ngủi, Hỏa liên đã muốn bò tới bên chân nàng.
Nàng biết rắn dựa vào tiếng động xung quanh để xác định con mồi nên giờ
phút này nàng không dám di chuyển một điểm, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó
từng chút từng chút bò lên cổ chân nàng.
Cơ thể béo mịn lạnh như băng khiến lòng nàng dấy lên một tia hàn ý.
Khi tiếp cận, nó khéo léo, linh hoạt lấy thân mình quấn chặt lấy đùi
nàng, ngóc đầu lên tựa hồ đang tìm chỗ tốt nhất để cắn xuống. Thân rắn
đỏ đậm quấn quanh mắt cá nhân tuyết trắng của nàng nhìn như một vết máu
đỏ tươi uốn lượn chói mắt vậy.
Không gian im ắng, Cảnh Dạ Lan chuyển tầm mắt trên người con rắn tới
Hiên Viên Khanh Trần, chăm chăm nhìn ánh mắt trốn tránh của hắn. Còn
trong mắt nàng thì chỉ có lạnh lùng, oán hận khiến tim Hiên Viên Khanh
Trần nảy dựng lên liên hồi.
Đột nhiên hắn đi nhanh tới phía nàng.
- Khanh Trần! – Vô Ngân hô nhỏ một tiếng nhưng vẫn chậm một bước.
Hiên Viên Khanh Trần nhanh chóng nắm lấy hỏa liên đang quấn quanh chân nàng kéo phựt ra rồi ném ra ngoài.
Bịch một tiếng, hỏa liên bị ném xuống đất vặn vẹo thân mình, tựa hồ đau đớn dị thường, tiếng thở phì phì vang lên không dứt.
- Vô Ngân, đổi cách khác đi! S- hắn nhìn Cảnh Dạ Lan, trầm giọng nới với người phía sau hắn.
- Không thể, đây chính là cách duy nhất có thể tiến hành thử thuốc. – một màn nguy hiểm vừa rồi khiến cho Vô Ngân nhíu chặt mày. Thật đúng là không muốn sống nữa mà, dù cho ngươi có thể kháng lạ độc của hỏa liên
nhưng nếu bị nó cắn một phát thì nguyên khí cũng sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.
Đúng là điên rồ mà, dùng cách này để thử thuốc, quả thực không coi
nàng là người nữa mà! Cảnh Dạ Lan bước tới gần Hiên Viên Khanh Trần, đẩy hắn ra:
- Cút ngay! – nàng gầm nhẹ, nói xong muốn bước đi nhưng cổ tay lại bị hắn nắm chặt lấy.
- Ngươi không thể đi! – hắn nhíu mày. Hỏa liên rất nhạy bén có thể
nhận ra được một động đậy nhỏ xung quanh, một tiếng vang thôi cũng đủ
khiến cho nó thoáng cái phát cuồng. Khi nói, nó nằm cách đó không xa,
vừa rồi còn vặn vẹo thân mình thế mà đột nhiên như mũi tên rời khỏi
cung, lướt nhanh tới phía Cảnh Dạ Lan.
Nàng thực không ngờ một con rắn lại có thể nhạy như thế, hơn nữa thân mình còn đang đối diện với nó, cảm giác tê dại trên cổ tay còn chưa có
biến mất nên nàng chỉ có thể lấy tốc độ nhanh nhất mà né tránh thế công
hiểm của nó. Còn nó thì hình như cảm thụ được mỗi một bước đi của nàng,
ngay sau đó lại chồm tới, gắt gao đuổi theo Cảnh Dạ Lan.
Lần thứ ba nó nhảy lên, mắt thấy nó đã tới gần, đúng vào lúc Cảnh Dạ
Lan tưởng chừng như mình bị cắn thì Hiên Viên Khanh Trần đứng bên cạnh
đã vung tay lên chém tới hỏa liên. “Rột roạt” một tiếng, đầu con rắn rơi xuống, mùi tanh hôi lan tỏa khắp căn phòng.
- Ngươi không sao chứ?! – hắn cầm lấy tay Cảnh Dạ Lan, bối rối hỏi.
Vừa rồi nàng lâm vào cảnh nguy hiểm nhưng lại không chịu chấp nhận sự
giúp đỡ từ hắn.
- Ngươi không cần lo, ngươi cút đi! – nàng giận dữ mắng, dùng sức
giãy tay hắn ra. Tuy rằng hắn đột nhiên làm vậy khiến cho nàng giật mình nhưng người khiến nàng gặp nguy hiểm chẳng phải chính là hắn sao?!
Cảnh Dạ Lan nhìn tới mặt đất, thân mình hỏa liên còn chưa ngừng vặn
vẹo, thực ghê tởm. Có điều có gì đó rất kỳ quái! Nàng liếc mắt nhìn Hiên Viên Khanh Trần một cái rồi bước qua cái xác của hỏa liên muốn nhanh
chóng rời đi.
- Mị Nô, không được động! – hắn mở to mắt, kinh hô một tiếng nhưng đã muộn rồi.