- Ta nói trước một điều, nếu Hoa Mị Nô thật sự chết thì ngươi sẽ
không vì nàng mà khổ sở chứ? – đôi mắt màu đồng âm u của Vô Ngân chợt
động, nhìn Hiên Viên Khanh Trần không nháy mắt như muốn nghiên cứu, khám phá ra điều gì đó.
Trên mặt Hiên Viên Khanh Trần hiện ra một tia không được tự nhiên, mãi sau mới nói:
- Sẽ không! Ta chỉ là chưa chơi nàng chán mà thôi!
Đúng thế, năm đó chỉ vì một câu nói dối của nàng mà hại hắn mất đi
tất cả những gì mà hắn đang có. Bây giờ nàng đang nằm trong tay hắn, sao có thể để cho nàng thoải mái, yên ổn được chứ. Tất cả chỉ là như thế mà thôi! Hắn ngẩng đầu lên không ngừng nói với chính mình những lời kia,
rồi lại hồi phục lại vẻ mặt lạnh băng như trước.
Khóe miệng Vô Ngân hiện lên ý cười nhưng không nói thêm gì. Khanh
Trần, nếu thật sự trong lòng ngươi đã quyết như vậy thì ta đây cứ dựa
theo ý ngươi mà làm đi…
Lãnh cung này không tốt lắm, so với những hình ảnh mà ngày trước nàng có xem qua trên truyền hình thì còn thê thảm hơn nhiều. Nhưng mà mấy
ngày nay Hiên Viên Khanh Trần không có tới tìm nàng, mỗi ngày trôi qua
cũng rất yên bình.
Cũng may bên cạnh còn có Tiểu Khả chăm sóc, mọi chuyện coi như cũng
có thể chấp nhận được. Tuy nhiên nàng vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, eo
nàng chẳng những không gầy đi mà so với trước kia còn to lên bất ngờ.
Chẳng lẽ là… Không phải là nàng không có hoài nghi nhưng mà lúc đó
chảy máu rất nhiều, đại phu cũng đã xác minh nói rằng đứa nhỏ không còn. Tiểu Khả cũng sẽ không lừa gạt nàng nhưng bây giờ nên giải thích như
thế nào đây? Nàng nghi hoặc đưa tay đặt lên bụng, lắc đầu khó hiểu. Nhìn một lượt bọn người hầu thay phiên nhau làm việc bên ngoài viện, nàng hừ lạnh một tiếng.
Hiên Viên Khanh Trần, ngươi tính nhốt ta ở chỗ này tới chết già hả? Bàn tay nho nhỏ nắm chặt thành quyền!
Cửa lãnh cung bị mở ra, nàng cũng lười nhìn tới, tám phần là cái
người kia tới. Nhưng lần này trong tay nàng đã có châm, muốn sỉ nhục,
chèn ép nàng thì đúng là nằm mơ đi!
- Vương phi, đã lâu không gặp! – thanh âm xa lạ kia dường như có chút quen tai. Nàng quay đầu có chút kinh ngạc.
- Là ngươi!
Tuy không nhớ rõ lắm bộ dáng của hắn nhưng người này chính là nam tử
lúc ở dãy hành lang ngày hôm đó đồng ý cứu Tiểu Khả – Vô Ngân!
- Vô Ngân diện kiến Vương phi! – y nở nụ cười, không chút khách khí
mà ngồi xuống bên cạnh nàng. Ý cười trong mắt như tỏa sáng khiến cho
khuôn mặt vốn xinh đẹp của y lại càng phát ra minh diễm.
Nếu nói Tô Vân Phong ôn nhuận mỹ ngọc thì người trước mắt này có thể
sáng bằng trong suốt như lưu thủy; dung mạo có gì đó của một nữ tử,
nhưng hào khí trên người thì đúng là một nam tử chính hiệu, hai thứ phối hợp hoàn mỹ không có một điểm chê trách được. Mỗi một động tác hay là
ánh mắt đều nhẹ nhàng, êm du như nước tưởng chừng quấn người ta rồi nhấm chìm xuống.
Có thể cứu Tiểu Khả từ trong tay Hiên Viên Khanh Trần ra, lại được
cho phép tới nơi này nhìn nàng thì y nhất định là có quan hệ thân thiết
với hắn. Nói cách khác bọn chúng đều là cá mè một lứa, đồng loại với
nhau hết.
Cảnh Dạ Lan quét mắt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Quả thật đã lâu không gặp, ngươi tới tìm ra là đòi thực hiện ước định trước kia sao?
- Còn chưa tới lúc, nếu đến khi đó thì thỉnh vương phi nhất định
không cần quên lời thề lúc trước. – y nói khiêm tốn, ánh mắt liếc nhanh
đánh giá Cảnh Dạ Lan một phen. Thoáng trong đáy mắt động chút – Thân
thể vương gia hình như không được thoải mái có thể cho Vô Ngân bắt mạch
thử. – nói xong y vươn tay muốn nắm lấy cổ tay nàng.
- Không cần! – nàng né tránh chán ghét. – Bản thân ta tự lo được ,
không cần làm phiền, – tất cả những người dính dáng tới Hiên Viên Khanh
Trần thì nàng đều thấy ghê tởm.
Vô Ngân nhìn thấy vẻ chán ghét trên mặt Cảnh Dạ Lan thì thức thời rút tay về sau đó lấy ra một viên thuốc lớn, nói:
- Nghe nói trước kia vương phi từng bị phong hàn, thuốc này là cấp riêng cho vương phi dùng.
Riêng?! Nàng ngẩng đầu nhìn Vô Ngân.
- Nói với hắn không cần làm thế này với ta, ta rất tốt, ít nhất bây
giờ cũng chưa chết được, đa tạ hắn đã quan tâm! – nàng hướng Vô Ngân lóe lên một ý cười.
Biết rõ không thể trốn thoát khỏi số kiếp này nên nàng vẫn trước sau
như một không muốn khuất phục trước bất kỳ một quyết định, đề nghị nào
của hắn.
- Vương phi nên ăn viên thuốc này đi, đây là tâm ý của Vô Ngân, xin
đừng cự tuyệt. – Cảnh Dạ Lan vẫn không thèm nhìn, bộ dáng bất hợp tác; y quyết định làm một người ác vậy. – Vương phi cũng nên biết, đối đầu với vương gia đôi khi không hay ho gì, người bị ảnh hưởng đôi khi không chỉ có mình.
Lại lấy Tiểu Khả ra uy hiếp nàng, Hiên Viên Khanh Trần luôn nắm được
nhược điểm của nàng. Cảnh Dạ Lan nhận lấy viên thuốc rồi nuốt xuống,
không biết đó là thứ gì nhưng trong yết hầu có cảm giác tanh tanh khó
chịu như ăn phải rỉ sắt vậy.
Vô Ngân cười càng phát ra ôn nhu khiến trong lòng nàng càng bốc lên
hàn ý.Namtử thần bí này tới đây chắc chắn có ý đồ gì đó, nó khiến tâm
nàng bất an hơn.
Loại cảm giác này không có kéo dài lắm vì vài ngày sau mọi thứ đã
biến thành chuyện thực ngay trước mắt. Trong cung, nàng nhìn Hiên Viên
Khanh Trần và Vô Ngân, hai người họ cùng dùng một vẻ mặt nghiêm túc nhìn lại nàng.
- Ngươi lại muốn làm cái gì?! – Cảnh Dạ Lan đề phòng nhìn bọn hắn.
Còn Hiên Viên Khanh Trần thì không nói gì, ngược lại Vô Ngân đã mở
miệng.
- Vương phi, thực xin lỗi. – nói xong, trong tay y cẩn thận xuất ra một thứ gì đó.
Cảnh Dạ Lan nhìn con rắn nhỏ toàn thân đỏ đậm trong tay Vô Ngân, nghe nó phát ra tiếng “phì phì”. Tuy nàng không sợ rắn nhưng nhìn một con
rắn phát ra thứ ánh sáng diễm lệ như vậy quả thực làm cho lòng nàng nổi
lên sợ hãi. Đồng thời nàng cũng hiểu được rằng mọi thứ trước mắt không
phải là ác mộng.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn vào mặt Hiên Viên Khanh Trần, một nụ cười đùa cợt xuất hiện bên môi:
- Muốn ta chết thì ngươi cũng không cần hao tâm tổn phí như vậy chứ!
Hắn trầm mặc không nói gì, điều này báo cho nàng biết hắn đã rất kiến quyết với quyết định lần này.