Cái tên này
còn dám không nhìn hoàn cảnh mà muốn nàng khốn đốn hả?! Nàng lập tức đưa tay dùng sức nhéo hắn một cái, thấy mắt hắn khẽ động thì lại cúi mặt
thấp xuống không thèm nhìn hắn thêm cái nào. Trong lòng Cảnh Dạ Lan nổi
lên một tia trả thù nho nhỏ rồi to dần.
Tô Tĩnh Uyển ngồi một bên thấy rõ một màn khi nãy, cố chịu đựng cơn giận, im lặng không ra tiếng.
~~~ *** ~~~
Cũng may yến hội nhanh tan, Cảnh Dạ Lan cùng Tử Đại trở lại Ngọc Thần cung, mới đi
vào trong phòng thì nhìn thấy hắn đang cười. Nhưng mà mỗi lần hắn cười
với nàng đều lạnh lùng tới tàn khốc, nếu không thì tràn ngập trào phùng
và khinh bỉ; chứ chưa có lần nào như lần này. Kỳ thực khi hắn cười thì
không có đáng sợ lắm, thậm chí còn rất dễ nhìn nữa!
Tốt nhất vẫn không nên nghĩ tốt về hắn, kế hoạch của nàng không thể vì thế mà thất
bại được. Nàng nghe lệnh của Hiên Viên Khanh Trần, đi tới trước mặt hắn.
- Vương gia, nếu không có chuyện gì thì xin người mau trở về nghỉ ngơi thôi.
Hàng mi của hắn khẽ chớp, nàng dám đuổi hắn đi? Thanh âm vang lên khàn khàn như có hơi men say:
- Cô vương
thả ngươi, cũng bỏ qua cho nha đầu của ngươi, vậy mà ngươi dùng thái độ
này đối với cô vương sao? – hắn đứng dậy, không nói một lời mà kéo nàng
vào lòng.
- Vương gia, ngươi…
Không để
nàng kinh hô, hắn cúi đầu hôn nàng. Hơi thở của hắn phun trên mặt nàng,
hỗn loạn hương vị rượu nồng, triền miên không dứt nhưng không có sự tàn
bạo bừa bãi như trước kia khiến cho nàng thoái cái hoảng hốt.
- Ngươi uống say rồi! – Cảnh Dạ Lan dùng sức đẩy hắn ra, vừa định đứng lên thì lại
bị hắn gắt gao giữ chặt lấy, ngay sau đó chiếc lưng của nàng tiếp xúc
với đệm giường mềm mại.
Hô hấp dồn
dập thổi tới khiến nàng bối rối, tâm đột nhiên rung động, nhảy múa. Nụ
hôn bá đạo quen thuộc che môi nàng lại, một trận điên cuồng chiếm đoạt
làm cho nàng hít thở không thông.
- Ư `~~~~~ – nàng đẩy hắn không được, cũng không thể nào phát ra được tiếng.
Nụ hôn trừng phạt kéo dài mãi tới khi nàng tưởng chừng không tài nào hít thở thì mới chịu dừng lại.
Trong đôi
mắt hắn nổi lên dục tình nồng đậm, đôi môi nóng bỏng mơn trớn trên cổ
nàng. Chất liệu quần áo mỏng manh dưới tay hắn chỉ trong tích tắc đã
biến thành từng mảnh nhỏ. Da thịt tuyết sắc lộ ra trước mặt hắn, phiếm
hồng sáng mịn.
Hắn nhìn đã
mắt cơ thể hoàn mỹ dưới thân, bàn tay không thể nào thỏa mãn hết tàn sát bừa bãi trước ngực nàng lại chuyển xuống giữa hai chân nàng. Cảm nhận
được thân thể nàng đang run rẩy, hắn cười hài lòng. Đối với mỗi một chỗ
nhạy cảm của Cảnh Dạ Lan thì hắn đều rành mạch, nắm rõ.
- Hiên Viên
Khanh Trần, đừng như vậy! – nàng bắt được bàn tay to lớn đang chạy nhảy
khắp người mình, thở gấp hỗn hển. Thân thể này không chịu sự khống chế
của mình khiến cho nàng thấy xấu hổ vô cùng, đáy lòng đối với sự vuốt
ve, mơn trớn của hắn nổi lên cảm giác.
Thanh âm thô dát vang lên, cười trêu chọc:
- Sao lại cự tuyệt cô vương, thân thể của ngươi đâu có nói như vậy. – hắn cầm tay
Cảnh Dạ Lan muốn cho nàng cảm nhận được thân thể đang nóng cháy và khao
khát tới mức nào.
Vô kế khả thi, nàng đành cắn môi cúi đầu nói nhỏ:
- Để ý đứa nhỏ…
Thân mình
Hiên Viên Khanh Trần khựng lại, động tác trên cơ thể nàng cũng ngừng;
nhưng cánh tay chống xuống đỡ lấy sức nặng của khối thân thể, đem nàng
vòng trong người, cố hết sức để không đè lên người nàng.