Khi bước vào phòng khách tổ chức yến tiệc thì hai đạo ánh mắt không đồng nhất lập tức phóng tới người nàng. Trong đó có một đạo sắc bén, lạnh lùng, không cần nói cũng biết nhất định là
tên Hiên Viên Khanh Trần. Còn ánh mắt kia thì có điểm lạnh nhạt tự
nhiên, có điểm vừa kinh ngạc vừa hứng thú.
Không sai, là một ánh mắt biết đánh giá,
thưởng thức và có hứng thú! Cảnh Dạ Lan giương mắt nhìn lên, Hiên Viên
Khanh Trần ngồi ở chính giữa, bộ quần áo màu đen với những đường viền
nạm vàng khiến hắn trông cương nghị mà nhu hòa, ngũ quan tinh tế phụ trợ thêm uy nghiêm. Trong cặp yêu đồng có màu vàng kỳ lạ kia lãnh liệt nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, sắc mặt có vẻ lãnh đạm, khó hiểu.
- Đến gần cô vương. – hắn nhếch môi gọi
nàng. Hắn biết nàng rất xinh đẹp nhưng không ngờ đêm nay nàng trang điểm lên càng khiến cho tim hắn lỗi 1 nhịp. Sự quyến rũ lộ ra một chút thanh thuần như trêu chọc tiếng lòng hắn.
Sau khi biết nàng mang thai, Hiên Viên
Khanh Trần vốn không có gặp lại nàng lần nào, đột nhiên con người ương
bướng của nàng biến mất khỏi trí nhớ của hắn, hắn coi vẻ đẹp của nàng
hấp dẫn tới cực điểm, xinh đẹp không thể cưỡng lại.
Cảnh Dạ Lan nhẹ lay động vòng eo nhỏ, lã lướt tiêu sái tới trước mặt hắn, tuy rằng miệng cười nhưng trong lòng không cười.
- Ngồi bên cạnh cô vương. – hắn nắm cổ
tay nàng, biết nàng đóng kịch, cũng không có cường ngạnh mà chỉ kéo nàng ngồi xuống cạnh mình; cánh tay rất tự nhiên ôm lấy eo nàng, bàn tay đặt trước bụng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lần đầu tiên cảm nhận được một động tác
săn sóc mềm nhẹ, Cảnh Dạ Lan có điểm không quen, khẽ vặn vẹo thân dưới,
theo bản năng liếc mắt hắn một cái.
- Không thoải mái sao? – hắn nhìn Cảnh Dạ Lan liễm diễm mắt đẹp, hỏi. Lời nói rất bình thản, so với những lời
trước kia thì ít đi vài phân lạnh lùng. Nàng có cảm giác hình như hắn
đang quan tâm mình.
Nàng lập tức gạt bỏ một ý nghĩ sai lầm về hắn, quay đầu đi không nhìn vào đôi mắt của hắn nữa, lạnh nhạt nói một câu:
- Đa tạ vương gia quan tâm, ta không sao. – ánh mắt nàng lại chuyển sang người nam tử ngồi bên dưới.
Vân đạm phong khinh gần ngọ thiên! Đột
nhiên những lời này thoáng qua đầu nàng. Ngũ quan tinh xảo nhưng không
hề có nhu khí, ngược lại có thêm vài phần xinh đẹp tuyệt trần. Khoác
trên người là nhuyễn bào màu trắng, bộ dáng hết sức khiêm tốn, văn nhã
càng tôn thêm vẻ ôn nhuận như ngọc cho y. Nhất là bên môi lại đang câu
lên ý cười, mang theo phảng phất lo lắng, như cơn gió xuân phơ phất thổi đi hơi rét lạnh của muà đông.
Người này nắm giữ binh quyền lớn nhất thế mà lại có dung nhân tuấn nghị, ôn hòa tới vậy! Nàng không khỏi nhìn
chăm chú, mãi tới khi ống tay áo bị Hiên Viên Khanh Trần nắm lấy, dùng
sức kéo vài cái thì nàng hồi phục lại tinh thần.
Lưu luyến rời ánh mắt đi, nàng lại nhìn
tới ánh mắt đằng đằng tức giận của hắn. Cảnh Dạ Lan biết điều liền cúi
đầu xuống, khắc chế ham muốn muốn nhìn lại vị Vân vương gia kia của
mình.
Ta nhìn là việc của ta, liên quan gì tới
ngươi chứ! Trong lòng thầm mắng Hiên Viên Khanh Trần, ngay cả nhìn ai
cũng phải được hắn đồng ý hả? Thật đúng là biến nàng trở thành nô lệ do
hắn sở hữu mà!
- Hiên Viên huynh, vị này chính là vương phi mới nhập phủ sao? – Vân vương gia hỏi.
- Đúng thế, là vương phi của cô vương,
trưởng nữ của thừa tướng đương triều. – Hiên Viên Khanh Trần giới thiệu
một cách ngắn gọn.
- Tại hạ là Lan Lăng Tô Vân Phong, diện
kiến vương phi. – y hơi hơi hạ thấp người như hành lễ rồi nhanh chóng
đứng thẳng, mỉm cười với Cảnh Dạ Lan và quay sang khen ngợi. – Vương phi của Hiên Viên huynh là đệ nhất mỹ nhân của vương triều Đại Nguyệt, thật sự chúc mừng, chúc mừng!
Hiên Viên Khanh Trần gật đầu, môi lơ đãng câu lên tà mị. Bàn tay to lớn phía dưới chuyển từ bụng Cảnh Dạ Lan
xuống giữa hai chân nàng, lòng bàn tay ấm áp cách một lớp quần áo dán
vào da thịt lạnh lẽo của nàng.