Thời gian ba ngày nói dài cũng không dài
lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, nàng ngoan ngoãn ở trong phòng chuẩn
bị vài thứ, thời gian còn lại thì tranh thủ ngủ để bảo tồn thể lực. Lần
này nếu để bị bắt lại thì nàng không biết sẽ có kết cục như thế nào.
Nàng vừa suy nghĩ vừa ngẫm lại, nàng đoán là Tô Tĩnh Uyển có giơt trò quỷ gì đó. Bản thân nàng cũng mấy lần khóc
nháo giả giả thật thật khiến cho Hiên Viên Khanh Trần phải lơi lỏng nên
mới có cơ hội cuối cùng này.
Nàng nhìn quanh một vòng, mặt ánh vào
chiếc gương đồng. Khuôn mặt trong gương mị thái thiên thành, mỗi lần
nhìn đều phải lưu luyến tới nửa ngày.
Hoa Mị Nô, thân thể này là của ngươi,
không phải giả, cũng vì thế mà ta chịu nhiều đau khổ, bây giờ ta muốn
dựa vào ý nguyện muốn sống sót của chính mình. Nàng dùng sức đem gương
đồng ném đi.
- Tiểu thư! – Tiểu Khả đi vào. Có lẽ sự
thành thật của nàng đã làm Cảnh Dạ Lan cảm động. Lúc trước Hoa Mị Nô một thân một mình với cơ thể ốm yếu bị nhét vào kiệu hoa, một đường xóc nảy bị gả tới Bắc An vương phủ này. Trong suốt quãng thời gian sống ở đây,
Tiểu Khả chính là người hết lòng chăm sóc nàng, không hề rời khỏi nửa
bước cho tới tận bây giờ.
- Được, ta không tức giận, ngươi không cần lo lắng nữa. – nàng ấn thái dương Tiểu Khả.
Nha đầu, chờ khi chúng ta chạy thoát, có
Cảnh Dạ Lan ta đây thì nhất định sẽ cho ngươi mỗi ngày đều được sống vui vẻ, an lành. Trong lòng nàng thầm nghĩ, trước khi xuyên qua thì nàng cô độc một mình lớn lên, hiện tại có người đồng ý làm bạn, thật là tốt!
Đột nhiên Tiểu Khả nhớ tới cái gì đó, tháo chiếc dây đeo trên cổ xuống, giọng nói ngượng ngùng:
- Nô tỳ không có gì tặng cho tiểu thế tử
tương lai và tiểu thư, đây là món đồ mà nô tỳ mang từ nhỏ, coi như là
một phần tâm ý của nô tỳ.
Tiểu Khả! Nàng cầm lấy chiếc vòng cổ còn
hơi ấm cơ thể người, cười gật gật đầu. Trước tiên cứ nhận lấy, chờ sau
khi an toàn thì nàng sẽ giải thích rõ ràng với nha đầu.
- Đúng rồi, ca ca Tô Tĩnh Uyển đến đây sao? – nàng tính toán thời gian, cũng tới lúc tên kia đã tới vương phủ rồi.
- Sáng sớm nay nô tỳ thấy đội ngũ rất
đông. Sườn phi nương nương rất vui vẻ, ngay cả vương gia hình như cũng
nghiêm túc chưa từng thấy. – Tiểu Khả thuật lại một màn mình nhìn thấy,
vẻ mặt thích thú.
Đến là tốt rồi! Lòng nàng đột nhiên nóng
lên lợi hại, mạch máu tựa hồ muốn chạy tán loạn, mỗi một lần nàng nhận
được nhiệm vụ nguy hiểm thì đều hưng phấn giống như lúc này!
Ngoài cửa, đột nhiên vang lên tiếng của Tử Đại:
- Vương phi, vương gia muốn Tử Đại chuyển cáo tới người, thỉnh người rửa mặt chải đầu để tham gia yến hội đêm
nay. – từ lúc biết nàng có thai, nô tì hạ nhân đều xưng hô thân phận của nàng là vương phi. Nhưng mà Hiên Viên Khanh Trần, nếu ngươi cho rằng ta còn như Hoa Mị Nô trước kia thì đúng là ngươi lầm to rồi!
- Biết rồi, ta sẽ tới đúng giờ! – nụ cười của nàng lộ ra cuốn hút Tiểu Khả. Tử Đại không hề biết rằng nụ cười của Cảnh Dạ Lan có hàm ý gì, chỉ vội vàng giúp nàng thay đổi xiêm y chuẩn
bị cho yến hội.
Trong cung, vẻ mặt Vô Ngân tiều tụy tiêu
sái ra nội thất, đặt bình dược cầm trên tay vào tay Hiên Viên Khanh
Trần. Khi rời tay, tựa hồ còn có chút không đành lòng nhưng đã bị hắn
nhanh tay chộp lấy.
- Ai, đây là bình dược cuối cùng rồi, có thể duy trì được mấy tháng, nhưng mà…
- Có thể chống đỡ tới lúc Hoa Mị Nô hạ sinh đứa nhỏ chứ? – hắn rũ mắt xuống nhìn chiếc bình sứ trong tay mình.
- Được! – Vô Ngân gật đầu, một trận đau thương đảo quan trên mặt, ánh mắt bi ai nhìn hắn.
- Nếu vậy thì tốt rồi… nếu vậy thì tốt rồi… – hắn thì thào nói với chính mình rồi đứng đậy rời đi.