Cánh cửa từ từ được hạ xuống, phát ra một tiếng sàn sạt rất nhỏ. Cảnh Dạ Lan bừng mở đôi mắt, cảnh giác nhìn thân ảnh chợt lóe bên ngoài cửa
sổ, trong đôi mắt bình thản kia hiện len một tia châm biếm.
Nhẹ nhàng cần thận xốc chăn lên bước xuống giường, nàng bay nhanh tới mặc xiêm y vào rồi ngồi ở bên bàn, lẳng lặng chờ.
Không lâu sau, đúng như trong dự đoán, cửa phòng bị người bên ngoài
cẩn trọng đẩy ra. Một thân ảnh tao nhã rón rẽn từ cửa sổ, nương ánh
trăng trườn vào.
Có lẽ nàng ta không đoán được Cảnh Dạ Lan đang chờ mình ở chỗ nào nên vừa nhìn thấy bóng nàng loang loáng thì không khỏi thấp giọng hỏi:
- Là ngươi?!
- Nếu không thì ngươi cho là ai? – Cảnh Dạ Lan xoay người, mái tóc
dài đen như mực bao lấy thân thể nàng, một vài lọn buông xuống hai bên
bờ vai sáng bóng. Nháy mắt mấy cái, nàng câu khóe môi cười. – Nhưng mà
ta cũng thật bất ngờ, không ngờ lại là ngươi Tô – Tĩnh – Uyển!
Nàng thật sự xem thường Tô Tĩnh Uyển, tuy rằng Hiên Viên Khanh Trần
mở xích trên chân nàng ra, cũng đã cho Tiểu Khả giải dược nhưng lại tăng thêm số người canh chừng, không có lúc nào là nàng không ở trong tầm
giám thị của thủ hạ hắn. Cho dù là nàng có ho khan một tiếng thì cũng sẽ bị người ta đem tới báo cáo với hắn. Không ngờ Tô Tĩnh Uyển lại dám một mình đến tìm nàng.
Tô Tĩnh Uyển cười đắc ý, tay xoa xoa lọn tóc:
- Chỉ cần một biện pháp nhỏ thì cũng có thể có được chút thời gian
nói chuyện với ngươi. – Tĩnh Uyển cúi đầu nhìn cổ chân Cảnh Dạ Lan, chậm rãi nói.
Không cần đoán cũng biết Tĩnh Uyển đang nghĩ cái gì, Cảnh Dạ Lan đã chán phải rào trước đón sau ròi, chỉ cười nhẹ một tiếng:
- Ngươi tự mình tới tìm ta là muốn bàn kế hoạch bỏ trốn sao?
- Ba ngày sau ca ca ta tới đây thăm ta, đây là cơ hội duy nhất để ngươi trốn khỏi vương phủ!
- Ca ca của ngươi?
- Ngươi yên tâm, kế hoạch này chỉ có ta và ngươi biết còn hắn cũng
không biết được điều gì, chỉ là cần dùng tới để thoát khỏi sự kiểm tra
của vương gia mà thôi. – nếu không nghe được tin ca ca mình tới thì Tô
Tĩnh Uyển cũng hết đường xoay xở.
Hiên Viên Khanh Trần hạ lệnh cho đội quân thiết huyết tới trông coi
Cảnh Dạ Lan, có thể thấy nàng quan trọng với hắn thế nào. Mỗi một khi
nghĩ tới điều này thì lòng Tĩnh Uyển như bị roi quất, đau đớn, máu chảy
đầm đìa.
Từ cái ngày nàng biết mục đích Hiên Viên Khanh Trần cưới mình thì
nàng vẫn có ảo tưởng đối với hắn. Trong phủ, không có cơ thiếp nào được
phép hoài thai con nối dõi của hắn, chỉ có nàng là đủ tư cách để sinh
đứa bé đó…
Cánh tay Tĩnh Uyển dấu sau lưng âm thầm siết chặt lại, các khớp xương trắng toát, vẻ tươi cười trên mặt chỉ có tăng chứ không giảm.
- Ta muốn mang theo nha đầu của ta.
- Có thể, nhưng mà ngươi cũng không được quên chuyện đã đồng ý với
ta, nếu không thì… – ánh mắt nàng ta biến hóa, không còn cái bộ dáng dịu dàng khi đứng trước mặt Hiên Viên Khanh Trần, ánh mắt sắc bén tựa hồ
muốn xẻ thịt Cảnh Dạ Lan.
- Vậy ngươi cũng phải nhớ kỹ, nếu bị Hiên Viên Khanh Trần phát hiện
thì ta cũng sẽ kéo ngươi xuống nước theo. – Cảnh Dạ Lan cũng đáp lễ nàng ta bằng một cái nhìn hung ác. – Bởi vậy, tốt nhất ngươi nên nghĩ cách
chu toàn để ta trốn thoát thành công. – Cảnh Dạ Lan nghiêm túc nói,
không chút khách khí đe dọa.
Vào lúc Tô Tĩnh Uyển định rời đi thì nàng ta lại đột nhiên hỏi Cảnh Dạ Lan:
- Vậy đứa nhỏ kia thì ngươi muốn làm sao?
Đứa nhỏ?! Cảnh Dạ Lan giật mình, ý cười biến mất:
- Nếu ta thật sự có đứa nhỏ thì ngươi còn có tâm đối tốt với ta như vậy sao? – nàng hỏi ngược lại.
Ý cười nơi khóe môi Tô Tĩnh Uyển càng đậm chất thường thức nhưng cũng mang theo hận ý:
- Ta thật tình hy vọng có thể đưa ngươi rời khỏi vương phủ, Vương phi tỷ tỷ, ngươi phải hảo hảo bảo trọng thân thể!
Thân ánh thoắt cái biến mất trong bóng đêm, rất nhanh sau đó nàng nghe thấy tiếng bước chân tuần tra ban đêm vang lên.
Nguy hiểm thật!
Tô Tĩnh Uyển an ủi chính mình, nhìn Ngọc Thần cung im lìm phía sau lưng, vẻ mặt quỷ dị nói không nên lời.