Khoảng thời gian ở chung này, mỗi khi
nhắc tới Lâm Tông Càng thì Tô Tĩnh Uyển liền phát hiện Thu Thủy có chút
mất tự nhiên. Nàng không giống với những quân nhân trong doanh trại tỏ
vẻ kính sợ Lâm Tông Càng mà lại tỏ vẻ né tránh gã. Kỳ quái là, Lâm Tông
Càng mỗi lần nhìn Thu Thủy đều tỏ vẻ thản nhiên, lại còn nhắc nhở người
hầu sắp xếp thỏa đáng cho nàng, từng chút chuyện nhỏ đều nghĩ vì nàng.
Đôi mắt nhãn châu của Tô Tĩnh Uyển sẽ
động, khóe môi mỉm cười rồi tiêu sái tới bên người Thu Thủy. Nàng ta
không tới gần mà bảo trì một khoảng cách. Tuy rằng Thu Thủy nhiều năm
không tiếp xúc với nhiều người, lại được Hiên Viên Khanh Trần nuông
chiều phát hư nhưng những lúc tính khí trẻ con nổi lên thì nàng ta cũng
đã được lĩnh giáo qua.
- Ngươi không tin lời ta, ta biết lý do vì sao. Nói thực ra, Khanh Trần đã sớm viết hưu thư đuổi ta ra
khỏi Bắc An vương phủ, từ đó về sau ta không thể gả cho ai được nữa. Tuy ta đối với Khanh Trần vẫn còn oán hận nhưng dù gì vẫn là vợ chồng nhiều năm. Ngươi cũng nên biết ta vì Khanh Trần mà cứu ngươi, phải trả giá
bao nhiêu tâm lực, nói ta phải tâm bình khí hòa đối diện với hắn thì ..
Tô Tĩnh Uyển ta thực sự làm không được. – Tô Tĩnh Uyển thong thả nói,
giọng nói hình như có chút nghẹn ngào.
- Ngươi nói thật dễ nghe. Mấy
ngày nay ngươi làm những gì tuy ta không rõ lắm nhưng ta cũng biết được
chút ít. Ngươi vẫn sẽ giúp Lâm Tông Càng, hãm hại ca ca. Cho dù, ngươi
có nhiều oán hận đối với ca ca thì cũng không thể… – Thu Thủy căm tức
giậm chân một cái.
- Quên đi, ngươi không tin ta
cũng thế thôi. Vốn dĩ ta còn định nói chuyện với Lâm Tông Càng để cho
Hiên Viên Khanh Trần mang người về. Lúc trước, ta có đáp ứng ngươi, phải đưa ngươi về bên cạnh hắn, những gì ta từng hứa hẹn với Thu Thủy ngươi
chưa bao giờ thất bại. Nếu ngươi cho rằng ta là một nữ tử ích kỷ, xấu xa thì ngươi có thể châm lửa thiêu cháy nơi này, đồng thời chôn vùi chính
mình, ai cũng không ngăn cản ngươi được. Cùng lắm thì tổn thấy một người cùng chút đồ vật vô tri vô giác; có điều, không biết Khanh Trần liệu có thương tâm quá mức hay không? Hắn một lòng cứu người mà tới, vì ngươi
mà ngay cả vương phi của mình hắn cũng nhẫn tâm thương tổn sâu nặng.
Ngươi không cảm kích thì thôi lại còn.. Thật đáng tiếc… – đuôi mắt Tô
Tĩnh Uyển khẽ chớp, thu hồi cánh tay lại, nói rồi xoay người muốn ly
khai.
Đôi mắt Tô Tĩnh Uyển hiện lên lãnh ý,
nàng ta biết nha đầu này nhất định sẽ hỏi như vậy. Hiên Viên Khanh Trần
sao có thể nói cho nàng biết, bệnh tật của nàng đã phải dùng vương phi
của hắn làm thuốc thí nghiệm mới chữa khỏi. Không chỉ thương tổn nữ tử
kia mà còn hại chết một mạng hài tử của hắn!
Nghĩ lại thấy, hắn và Cảnh Dạ Lan lúc đó
thực quyết liệt; Hiên Viên Khanh Trần cũng đã phải đối mặt với tình cảnh lưỡng nan như vậy. Yêu người nhưng lại khiến người thương tổn sâu nhất, so ra muốn dắt tay nhau đã khó lại càng khó hơn!
Khanh Trần, ngươi đừng quá vui sướng vội. Ngươi muốn vĩnh kết đồng tâm với nữ nhân kia, Tô Tĩnh Uyển ta tuyệt đối không cho phép! Có lẽ, nghĩ như thế không chỉ có một mình ta đâu. Khóe
mắt nàng đảo nhanh qua phía Thu Thủy, miệng bất giác cong lên tia cười
tàn nhẫn.
Ngươi trách ta làm Cảnh Dạ Lan bị thương, có điều đổi thành người khác thì Khanh Trần ngươi sẽ đối đãi như thế nào?
- Ta nói cái gì ngươi cũng không
tin, vậy ngươi còn hỏi ta làm gì? – Tô Tĩnh Uyển quay người lại, tựa hồ
có chút giận dỗi.
- Ngươi nói, ca ca vì ta mà khiến vương phi tỷ tỷ bị thương tổn sâu nặng là có ý gì?
- Khanh Trần không nói ra chính
là không muốn cho ngươi biết. Có điều hôm nay ta và hắn đã không còn
quan hệ gì, có nói cho ngươi nghe cũng không sao cả. Tin hoặc không tin
là tùy ngươi. – Tô Tĩnh Uyển tha nhẹ một tiếng, rồi chậm rãi nói cho Thu Thủy nghe mọi chuyện.
…
Từ lúc mặt trời mọc rồi mặt trời lặn,
thời gian như dòng nước chảy xuôi chầm chậm mà qua, mãi tới khi cuối
chân trời hắt lên vài rặng mây đỏ thì nàng cũng không biết đây là lần
thứ mấy mình thở dài.
Khẽ nâng ông tay áo lên, nàng ôm lấy
chiếc ấm lô. Đây là thứ hắn dặn dò người hầu cách vài canh giờ lại mang
tới cho nàng. Hơi ấm truyền từ lòng bàn tay, dần dần tán đi hàn ý quanh
thân Cảnh Dạ Lan.
Lại một trận nôn khan tưởng chừng lộn cả
ruột gan, nàng dường như không ăn được cái gì nên nôn ra cũng chẳng có
gì. Nàng chỉ có thể cắn chặt môi, đè lại cảm giác khó chịu.
- Vương phi, người có lo lắng
cũng không có ích gì. Hắn có lẽ đã tới quân doanh Đại Nguyệt, có muốn
nghe cũng không được đâu! – thanh âm trêu tức truyền đến từ sau tấm rèm
cửa được nhấc lên. Vô Ngân lặng yên đứng ở nơi đó, trong mắt vui cười
hướng về phía Cảnh Dạ Lan. Có điều nụ cười lộ ra một cổ quái dị!
- Ai nói ta vì hắn mà lo lắng. Mà ngươi chạy tới đây làm cái gì? – nàng liếc Vô Ngân một cái. – Kỳ quái,
sao ngươi lại không đi cùng hắn. Những lúc trọng yếu thế này, thường thì ngươi nên ở bên cạnh hắn chứ!
- Hắn không cho a! Nếu hắn cho
thì ta sẽ không ở lại chỗ này phải nhìn vương phi không thèm để ý đến
ta. Kỳ thực ta cũng rất khó chịu! – y không khỏi hạ giọng, bày ra bộ
dáng bị tổn thương.
- Không cho? Ngươi sẽ chịu nghe
lời vậy hả? Theo ta thấy thì Vô Ngân công tử ngươi mới chính là người có thể làm ảnh hưởng tới Khanh Trần! – nếu không có Vô Ngân bên cạnh Hiên
Viên Khanh Trần thì e là tại Đại Nguyệt sẽ có nhiều điều bất lợi. Nghĩ
tới đây, Cảnh Dạ Lan không khỏi thở dài một tiếng.
- Hắn vì sợ thân thể vương phi có chuyện nên mới để cho ta ở lại.
- Ta rất tốt, không cần ngươi tới nhìn. Nếu ngươi muốn đi, cũng không cần lấy ta làm cái cớ. – nghe những lời Vô Ngân nói, trong lòng Cảnh Dạ Lan khẽ nổi lên một tia rung động.
Tên kia, ai muốn hắn lo lắng như vậy chứ… Bất giác, nàng hé miệng mỉm cười.
- Tốt lắm, nếu vương phi không có chuyện gì thì Vô Ngân lập tức đi tới đó. Vương phi, người có hứng thú
đi cùng ta không? – đột nhiên y hạ giọng hỏi.
- Ta? – Cảnh Dạ Lan không rõ vì
sao Vô Ngân lại hỏi như vậy, có điều nàng rất muốn đi gặp Lâm Tông Càng. – Ngươi chắc chắn muốn ta đi cùng?
- Ừm, chỉ cần lúc đến đó người
đừng nói với Khanh Trần là ta đề nghị là tốt rồi. Bằng không ta liền có
chuyện! – Vô Ngân nheo mắt cười xấu xa. Chốc chốc, đôi mắt sắc bén lơ
đãng đảo qua bụng Cảnh Dạ Lan rồi nhanh chóng chuyển đi chỗ khác.
- Được, ta đồng ý đi cùng ngươi! – Cảnh Dạ Lan lập tức đồng ý. Mặc kệ Hiên Viên Khanh Trần sẽ nói cái gì,
việc mà nàng muốn nhất định phải thực hiện được.
- Thân thể vương phi thật sự không có vấn đề? – y lại hỏi một lần nữa để xác thực.
- Đúng vậy. Chúng ta đi thôi! – nàng buông ấm lô trong tay. Tuy có chút không thoải mái nhưng vẫn có thể chịu đựng được.