- Nguyên soái, Bắc An vương đến. – ngoài quân trướng có tùy tùng tới bẩm báo.
- Mời vào. – Lâm Tông Càng lạnh
giọng nói. Lúc nghe thấy tên của Hiên Viên Khanh Trần, ánh mắt Lâm Tông
Càng chợt động, đáy lỏng này lên tia chờ mong. Lâu lắm rồi chưa hề gặp
mặt, không biết khi gặp lại sẽ có cảnh tượng gì?! Rốt cuộc vẫn là không
thể tránh khỏi việc chạm mặt.
Gió thổi cuốn rèm cửa, chút cát bụi theo
đó tiến vào doanh trướng. Hiên Viên Khanh Trần mặc hắc y, dùng bộ dáng
tự tin, hiên ngang xuất hiện trước mặt hắn. Bên dưới chiếc mặt nạ quỷ dị là con ngươi tĩnh lặng, đồng thời chất chứa sự lõi đời như hiểu rõ tất
thảy.
Là hắn!
Là hắn!
Trong lúc đó, hai người đồng thời nhắc nhở thầm trong lòng.
- Bắc An vương, lâu rồi không
gặp! – Lâm Tông Càng cười như vô tình, ánh mắt lạnh lùng chiếu thẳng mà
ân cần hỏi thăm người nhiều năm không gặp. Lúc ở Tây Sở, hắn chỉ là một
con tin ngay cả cung nhân hạ đẳng cũng có thể đánh chửi, hiện giờ Hiên
Viên Khanh Trần tuyệt đối là kẻ không thể xem thường. Sự lãnh ngạo trong mắt hắn hôm nay xem ra đã làm người ta bị choáng ngợp, thuyết phục.
- Lâm nguyên soái vẫn mạnh khỏe! – Hiên Viên Khanh Trần tùy ý cười, mang theo khí thế bức người rồi đi tới trước mặt Lâm Tông Càng. Nhìn vết sẹo dữ tợn kéo dài trên mặt Lâm Tông
Càng, mỗi khi hắn cười cứ như một con rết đang du động gây ra một thứ
quỷ dị nói không nên lời.
- Bắc An vương xem chừng cũng như vậy! – Lâm Tông Càng nhíu chặt mày, nói.
- Ngươi cũng nên biết Vô Ngân là
một người rất tùy hứng. Y luôn thích làm mọi thứ theo ý mình, tuyệt đối
không để người khác bắt buộc.
- Đáng tiếc, ba người chúng ta
nhiều năm mới gặp mặt lại không có cách nào tụ hội cùng một chỗ. Chẳng
lẽ phải chờ tới lúc cùng bất hạnh quy tiên thì mới có thể một lần nữa
hội ngộ. – nói xong, hắn vuốt ve bội kiếm bên người, tia lạnh từ đầu
ngón tay truyền tới mang theo lãnh ý thấu tâm Lâm Tông Càng.
Đáng tiếc, không thể dùng máu của hai bọn họ để tế chủ nhân của thanh kiếm này! Thật đáng tiếc…
- Nếu là đưa tang Lâm nguyên soái thì ta nghĩ Vô Ngân nhất định sẽ không ngại cực khổ lại đây tiễn ngươi
một đoạn đường. – Hiên Viên Khanh Trần cũng nhìn trường kiếm trong tay
mình, đồng tử thắt chặt lại, lãng sương chậm rãi lan tỏa nơi đáy mắt
không chút ôn hòa.
- Cũng đúng, nhưng có điều nếu
không phải là bổn nguyên soái thì chắc Vô Ngân sẽ còn đến nhanh hơn.
Ngài nói có phải không, Bắc An vương?
- Lâm nguyên soái hình như thích
nói giỡn. Ta đi đường xa tới đây tuyệt không có hứng thú nghe ngươi nói
những lời vô nghĩa như vậy. – đôi mắt Hiên Viên Khanh Trần thoáng se lại nhìn gã.
- Một nguyên soái trong quân đội thì sao có thế nói giỡn tùy ý. Không lẽ là Bắc An vương sợ bất thành?
- Thử xem chẳng phải sẽ biết sao? – Hiên Viên Khanh Trần đề nghị.
Ha ha ha ~~~, Lâm Tông Càng bật cười lớn
một trận rồi mới nâng tay làm thế mời hắn ngồi. Khanh Trần, nếu ngươi
cũng có ý này thì ta cũng không ngại thử với ngươi xem sao. Mọi ân oán
lúc đó cũng nên tới thời khắc giải quyết.
Qua một hồi lời qua tiếng lại khách sáo
hàn huyên, Lâm Tông Càng cũng quyết định làm rõ mọi chuyện. Gã đã chờ
nhiều năm, gã muốn gì cũng đều có trong tay, chỉ duy nhất chuyện này là
chưa đạt thành.
…
- Để cho ta ra ngoài! – bên trong doanh trướng truyền ra tiếng nữ tử quát giận.
- Thu Thủy tiểu thư, nguyên soái
nói muốn người ở trong này, nếu không có sự phân phó của ngài thì không
thể để người ra ngoài được! – người hầu kiên định chặn phía cửa ngăn
nàng lại.
- Vậy ngươi đi nói cho hắn biết,
ta muốn ra ngoài, lập tức đi ngay! – ngón tay mảnh khảnh siết chặt tới
trắng lợt, lạnh run.
- Không thể đánh nhiễu nguyên soái ở nơi đó. Tiểu thư, xin thứ lỗi.
Thu Thủy hít sâu một hơi, vung tay khiến những thứ bên cạnh rơi hết xuống đất:
- Các ngươi có đi hay không? –
nàng làm loạn trên giường một hồi, đột nhiên xoay người chậm rãi hỏi. Nụ cười trên khuôn mặt trắng thuần làm cho người ta hít phải khí lạnh.
Trong tay Thu Thủy là một hỏa sổ con nho nhỏ, chốc chốc một ngọn lựa vựng lên. Nàng đi chân trần, liếc mắt nhìn xung quanh:
- Nếu các ngươi không đi vậy ta
lập tức châm lửa thiêu cháy nơi này. Nhân tiện ta và các ngươi cùng nhau chôn thây ở đây luôn.
- Tiểu thư, trăm ngàn lần người
đừng làm như vậy. Thực sự thuộc hạ không thể tùy ý tới chỗ nguyên soái.
Cầu tiểu thư đừng làm chúng nô tài khó xử! – người hầu lo lắng nói. Ngày thường, nàng chỉ là một nữ tử nhu nhược, sao giờ lại biến thành mạnh mẽ như vậy?
Hai bên giằng co mãi thì chợt thân ảnh
lửa đỏ của Tô Tĩnh Uyển xuất hiện, trong tay nàng ta cầm thứ gì đó. Thần sắc Tô Tĩnh Uyển không chút biến, ngược lại rất trấn định, bình tĩnh.
- Ta muốn đi ra ngoài, bọn họ
không cho. Chẳng lẽ ngay cả điểm đó ta cũng không có quyền sao? – khẩu
khí của Thu Thủy có chút lạnh, hình ảnh khó coi kia lại xuất hiện một
lần nữa trước mắt nàng.
- Trước tiên các ngươi cứ lui
xuống, để ta và tiểu thư ở đây nói chuyện. – lệnh cho bọn người hầu lui
xuống, Tô Tĩnh Uyển uyển chuyển đi tới trước mặt Thu Thủy. Nhìn vẻ khinh thường trên mặt Thu Thủy thì nàng ta cũng hiểu được một chút. Trong
quân doanh này chỉ có duy nhất hai nàng là nữ tử, mà chuyện giữa nàng ta và Lâm Tông Càng hẳn ai cũng biết chút ít. Có điều vì ngại đụng chạm,
gây họa nên chẳng ai dám nói toạc ra.
- Đưa cho ta đi, người làm như
vậy thực sự sẽ thiêu cháy mình đó. – Tô Tĩnh Uyển vươn tay tới trước mặt Thu Thủy, muốn nàng giao hỏa sổ con có tẩm dầu kia.
- Lấy tay của ngươi ra, ngươi
muốn ca ca chết, người cùng một bè với Lâm Tông Càng! – Thu Thủy giận dữ hét lên. – Đừng hy vọng sẽ vây khốn được ta ở đây, ta sẽ không tin
tưởng những lời các ngươi nói rồi ngồi ngốc trong này. Ta muốn trở về
cùng ca ca!
- Ngươi cũng biết hắn tới nơi
này?! – Tô Tĩnh Uyển thản nhiên cười. – Chắc ngươi hiểu lầm gì rồi, Lâm
Tông Càng mời hắn tới nơi này không hề có ác ý gì. Đơn giản chỉ là lý do cá nhân thôi.
Lý do cá nhân?! – Thu Thủy biến sắc. Lâm
Tông Càng muốn làm cái gì? Gã mời ca ca đến là muốn nói cái gì sao? Ánh
mắt nàng chớp động đầy bất an, không biết nên nghĩ cái gì!