Hắn bơi về phía những tia sáng màu lục hội tụ, tại nơi đó hắn thấy một cây nấm màu lục với những đốm đen trên thân,
“Lục Tảo!” Hắn hưng phấn bơi tới nhổ gốc Lục Tảo lên, sau đó bơi về phía bờ.
Trên bờ Lam Nhu đang nhìn hắn bằng ánh mắt lo lắng. Nhìn thấy ánh mắt đó hắn cảm thấy có chút ấm lòng, đưa cây Lục Tảo cho cô hắn đắc ý nói:
“Ta thắng nhé!”
Lam Nhu ngạc nhiên nhìn vào Lục Tảo trên tay rồi lại nhìn vào Điệp Vũ đang thở dốc trước mặt mình, cô thốt lên:
“Làm sao ngươi có thể tìm được nó?”
Khi Điệp Vũ chuẩn bị khoe khoang chiến công của mình thì thông qua Chân Nguyên Nhãn hắn thấy được có cái gì đang đến đây, thứ đó mang cho hắn cảm giác bất an mãnh liệt.
Vũ đẩy ngã Lam Nhu ra đất người hắn đè lên người cô. Lam Nhu ngạc nhiên cứng cả người. Cô nhớ lại vụ cá cược mà mình đã đề ra.
Chẳng lẽ hắn định ‘ăn’ ta ngay tại đây sao? Không được! Nhưng mà ta đã hứa rồi! phải làm sao bây giờ?
Đang hoang mang không biết làm gì thì đột nhiên một lưỡi rìu bay tới cắt ngang qua chỗ hai người vừa đứng. Lam Nhu ngạc nhiên nhìn về phía sau. Tại đó một tên Dã Nhân cao hơn hai mét với cái sừng trâu trên đầu đang đứng đó, trên cơ thể cường tráng của hắn có vô số vết thương, hắn trừng đôi mắt giận dữ của mình nhìn hai người.
“Ma Thú hạng E cao cấp Ngưu Đầu Dã Nhân!” Lam Nhu kinh ngạc thốt lên.
“Mạnh lắm à?” Điệp Vũ hỏi, hắn nhìn vào tên dã nhân trước mặt. Trên người hắn đầy vết thương, hình như tên này vừa chiến đấu với ai đó.
“Ma thú hạng E bình thường có sức mạnh ngang với Vũ Đồ ngũ trọng nên ta có thể miễn cưỡng đánh bại được. Nhưng tên này là hạng E cao cấp sức mạnh ngang với Vũ Đồ Cửu trọng đỉnh phong mặc dù bị thương nhưng ta muốn thắng hắn còn xa lắm!” dừng lại một chút, cô đưa cây Lục Tảo trên tay vào giới chỉ rồi tháo giới chỉ ra đưa cho hắn, cô nói:
“Cầm lấy cái này, chạy về phía nam ngươi sẽ đến Bạch Ngân đế quốc, khi đến đó hãy tìm Lam gia và giao Lục Tảo cho họ, họ sẽ trả tiền cho ngươi, những thứ khác trong giới chỉ ngươi có thể giữ. Ta sẽ câu giờ ngươi mau chạy đi” nói xong Lam Nhu rút thanh kiếm treo bên hông mình ra thủ thế nhìn vào tên dã nhân đang nhặt lại cái rìu của mình.
Điệp Vũ ngạc nhiên nhìn cô, hắn nói:
“Cô không định bỏ chạy à?”
“Ngươi tự lo cho bản thân mình trước đi! tên phàm nhân như ngươi chẳng thể giúp được gì đâu!” Cô hét lên sau đó lao vào tên dã nhân đang chuẩn bị tấn công.
Lưỡi kiếm của cô sáng lên ánh sáng màu xanh, vũ kỹ trung cấp thủy hệ ‘Lam Quang Diệt Quỷ’!
Một đường kiếm tuyệt đẹp chém vào cổ tên dã nhân, tên dã nhân đưa cây rìu đỡ lấy kiếm của cô, lực va chạm làm tay cô đau đớn.
Tên dã nhân phản công, cây rìu của hắn chẻ xuống cô. Lam Nhu né người qua một bên đồng thời phóng hai con phi dao vào người hắn. Hắn dùng đôi tay trần của mình chụp lấy con dao sau đó bóp nát nó như bóp nát một cành củi khô.
Lam Nhu liên tục tránh né những đòn công kích của tên dã nhân, thỉnh thoảng cô có phản công gây cho hắn vài vết thương nhẹ... nhưng cũng chỉ có vậy.
Sau trận chiến dài, Lam Nhu đã thấm mệt nhưng tên kia càng đánh, càng hăng không biết mệt là gì.
Thắng thua đã định!
Tên dã nhân dùng cây rìu của mình chém ngang qua cơ thể mảnh mai của cô, Lam Nhu vội dùng kiếm đỡ lấy, cô bị hất văng đi, cơ thể cô đập vào một gốc cây gần đó.
Điệp Vũ đứng đó trơ mắt nhìn cuộc chiến một chiều đang diễn ra.
Hắn biết nếu như Lam Nhu bỏ mặt hắn, chạy trốn một mình thì với thân thủ đó cô sẽ dễ dàng thoát khỏi con quái vật này.
Nhưng cô lại không làm vậy, cô hy sinh thân mình để câu giờ cho hắn bỏ chạy. Hắn nhớ lại những điều cô đã nói với hắn ‘Ngươi tự lo cho bản thân mình trước đi! tên phàm nhân như ngươi chẳng thể giúp được gì đâu!’
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác nhục nhã mà hắn chưa từng cảm nhận trước nay.Phàm nhân! lại là phàm nhân! chẳng lẽ vì ta là phàm nhân cho nên ta phải chịu đựng nỗi nhục này hay sao? bây giờ bỏ mặc cô ta mà chạy hay sao? nhảm nhí! Là nam nhi mà lại bỏ mặc cô gái thật tâm giúp đỡ mình để chạy trốn thì kiếm cái váy nào đó mặc vào rồi chết vứt đi cho xong!
Mình phải làm gì đó. hắn phát động ‘chân nguyên nhãn’. Vạn vật trên đời không có gì là hoàn hảo, cũng giống như tên Dã Nhân trước mặt, hắn có điểm mạnh thì chắc chắn cũng sẽ có điểm yếu.
Vũ nhìn vào cơ thể to lớn kia, ‘chân nguyên nhãn’ cho hắn thấy được những thứ mà những tu chân giả khác không thể thấy.
Hắn thấy mỗi khi tấn công thì từ một điểm giữa ngực của tên Dã Nhân tiết ra linh khí cường hóa thêm uy lực của đòn đánh. Rõ ràng nơi đó là nơi chứa linh lực.
Tìm thấy rồi. Điệp Vũ chạy về phía cái cây mà lúc trước hắn bị treo. Trên thân cây, ba cây phi dao mà Lam Nhu phóng đi vẫn còn ghim ở đó. Hắn rút hai con dao ra khỏi thân cây sao đó chạy về phía tên dã nhân đang chuẩn bị giết chết Lam Nhu.
Lam Nhu nhìn về phía Điệp Vũ, cô ngạc nhiên khi thấy thân hình gầy gò của hắn đang cầm theo hai thanh phi dao ở trên tay, mặt của hắn không hề có chút sợ hãi, ánh mắt tím của hắn sắc bén như con chim ưng đang chuẩn bị cho cuộc săn của mình. “Tên ngu ngốc tại sao ngươi không chạy hả?”
Cô thốt lên bằng một giọng nói đau đớn, trong lòng cô dâng lên cảm giác chua xót đồng thời pha chút cảm giác ấm áp khó hiểu.
Mặc kệ những lời nói đó, Điệp Vũ vẫn tiếp tục lao lên, hắn ném con dao trên tay phải vào cơ thể của tên Dã nhân. Con dao nhỏ bé chỉ đủ để gãi ngứa cho con quái vật. Tên đó xoay người về phía Vũ, hắn tức giận vì có một tên nhãi nhép dám cả gan chọc giận mình.
Linh khí của tên đó chạy về phía tay phải! hắn chuẩn bị tấn công! thông qua ‘Chân Nguyên Nhãn’ Vũ dự đoán đòn tấn công của kẻ thù. Hắn khụy người xuống, thân hơi nghiêng về bên trái. ’Xẹt’ đòn đánh lướt qua khuôn mặt của hắn. hắn thành công tránh đòn tấn công của tên dã nhân đồng thời dùng cả hai tay cầm lấy con dao đâm về phía cái ngực trần đang lộ ra kia.
‘Phập’ con dao cắm sâu vào nơi tập trung linh khí, ‘gràooo’ tên Dã Nhân thét lên đau đớn, hắn vứt cây rìu của mình, sau đó hất Điệp Vũ ra khiến đầu hắn đập mạnh vào đất, máu đỏ chảy xuống.
Cây dao cắm chưa đủ sâu, nó kẹt giữa những cái xương sườn, tên giả nhân cố gắng rút cây dao ra khỏi cơ thể.
Điệp Vũ nhanh chóng đứng dậy, đầu hắn đau đớn do cơn va chạm, nhưng hắn vẫn không gục ngã. Hắn tiến tới chỗ cây rìu mà tên giả nhân vừa vứt và dùng hai tay nhặt có lên.
Cây rìu quá nặng đối với hắn nhưng hắn vẫn cắn răng dùng hết sức nhấc lấy cây rìu.
Hắn chạy tới chỗ tên Dã Nhân, dùng cây rìu nặng nề đập vào cây dao đang găm trước ngực tên đó.
Cây dao bị đóng sâu vào cơ thể kể cả cán dao cũng bị lún hơn một nửa.
Tên Dã Nhân quằn quại cơ thể của mình sau đó hắn ngã rầm xuống mặt đất, đôi mắt của hắn mở to sau đó từ từ nhắm lại.
Sau khi giết tên dã nhân thông qua Chân Nguyên Nhãn Điệp Vũ nhìn thấy từ trên cái xác của tên Dã Nhân có một phần linh khí chảy vào người hắn.
Cơ thể hắn lảo đảo do mất quá nhiều máu. hắn từ từ ngã xuống, trước khi chạm đất hắn cảm thấy như có ai đang đỡ lấy mình. Hắn đảo cặp mắt đang mờ dần của mình nhìn sang. Tại đó, hắn nhìn thấy Lam Nhu đang nhìn mình bằng cặp mắt rưng rưng. Hắn khẽ mỉm cười sau đó chìm vào hôn mê.
Có nằm mơ hắn cũng không ngờ rằng chiến thắng đầu tiên ở thế giới này của hắn là cuộc chiến với một con quái vật mạnh hơn mình 20 cấp.