Trong 1 cung điện âm u lạnh lẽo, có 1 thanh niên với thân hình gầy gò đang ngây ngốc đứng đó, khung cảnh xung quanh kết hợp với làn da nhợt nhạt và đôi mắt thâm quầng làm cho hắn trông giống như 1 con zombie.
“Chổ này chắc là nơi làm thủ tục đầu thai rồi” con ‘zombie’ kẽ lầm bầm trong khi vẫn chậm rãi bước về phía trước.
Đi được 1 lúc hắn thấy phía trước là 1 chiếc vương tọa phát ra ánh sáng nhàn nhạt được đính những viên ngọc sáng lấp lánh, trên vương tọa có 1 người đang ngồi đó. Khi đến gần và nhìn thấy hình dáng của người đó Vũ đứng hình, mắt mở to, tim đập mạnh.
Đứng trước mặt hắn là người phụ nữ diễm lệ. Làn da trắng trẻo như ánh trăng, mái tóc đen huyền quyến rũ như màn đêm, đôi mắt lạnh lùng màu tím phát ra ánh sáng nhàn nhạt huyền ảo giống như dải ngân hà, ngoại hình được điêu khắc tỉ mỉ đến từng góc cạnh, từng đường nét. Người phụ nữ mặc 1 chiếc áo bào màu đen bó sát cơ thể gợi cảm của mình, kín đáo mà quyến rũ.
“tên phàm nhân ti tiện sao ngươi dám nhìn ta bằng ánh mắt đê tiện? Đó không muốn sống nữa sao?” Từ đôi môi nhỏ phát ra 1 âm thanh lạnh lùng.
Âm thanh đó làm cho Vũ giật mình tỉnh giấc. Chết tiệt đến cả giọng nói cũng quyến rũ như vậy! Mị lực kiểu gì thế này.
“ờ… à… xin lỗi” mặc dù lời nói của người phụ nữ khó nghe nhưng đối với người bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của cô thì cũng chẳng phản bác được gì. Cố rời mắt khỏi ngoại hình của cô ta trong khi cúi thấp đầu để che giấu khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, hắn nói
“Điệp Vũ, 20 tuổi, đến để luân hồi”
“Luân hồi? Ngươi có biết đây là đâu không? Tên tiểu tử kia chưa giải thích gì cho ngươi à? ”
“tiểu tử? ”
“tên giữ cổng mặc áo trắng đấy?”
Hả? Lão ta nhìn kiểu gì cũng hơn 40 rồi mà còn nữ nhân này chỉ khoảng 25 chứ mấy. Ủa! Mà giữ cổng? Đệt! Nhìn ăn mặc sang trọng vậy mà chỉ là giữ cổng vậy mà làm mình cứ tưởng là nhân viên cao cấp, mịa nó đã vậy còn nói chuyện bằng cái giọng điệu ta đây đó, đúng là cái thứ trang B mà.
Nếu người đàn ông biết những suy nghĩ của Vũ thì chắc gã đã tán 1 phát cho Vũ chết thêm lần nữa rồi. “ta dù gì cũng là cận thần của thần linh, há có phải là người mà 1 tên tôm tép như ngươi có thể sỉ nhục”
“Ông ta cũng có nói 1 chút về việc tôi được chọn làm tông đồ cho mấy vị thần, mặc dù không hiểu nhiều lắm nhưng tôi cũng nắm đại khái tình hình. Và tôi nghĩ là có sự nhầm lẫn khi bị gọi đến đó, nên tôi đến đây để luân hồi.”
“Vậy à, ngươi yên tâm đi không có nhầm lẫn nào đâu. Việc ngươi được triệu hồi đến đây hoàn toàn hợp lí bởi vì ….” Dừng lại 1 chút người phụ nữ kia đứng dậy, 2 thứ vũ khí khủng bố trước ngực khẽ đung đưa, làm cho Vũ suýt cạn sạch HP. Người phụ nữ cất giọng “ta chính là người chọn ngươi là tông đồ, ta là nữ thần đại diện cho màng đêm - Ám Thần”
“Thì ra là vậy”
“ngươi có vẻ không ngạc nhiên cho lắm nhỉ?” Trái với dự đoán của nữ thần Điệp Vũ chẳng hề bất ngờ chút nào.
“bởi vì …” gãi má 1 để che đi sự xấu hổ Điệp Vũ tiếp tục “từ khi nhìn thấy vẻ đẹp của cô, trong lòng tôi đã xem cô là nữ thần rồi!”
Lần này tới phiên nữ thần bối rối, mặc dù là nữ thần tôn quý mang trong mình mị lực cao đến mức hư cấu được mọi người ngưỡng mộ những lời nịnh nót nghe nhiều đến mức nhàm tai nhưng lời khen mộc mạc, trần trụi và chân thành như vậy là lần đầu tiên cô nghe được mặc dù không đỏ mặt e thẹn như những thiếu nữ mới lớn nhưng cô vẫn không thể ngăn được sự vui vẻ thể hiện trên gương mặt vốn lạnh lùng của mình mặc dù chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc nhưng nụ cười khẽ của cô lại hớp hồn Vũ lần nữa.
“lời khen quá tầm thường! Ta đoán là trước giờ ngươi vẫn chưa tiếp xúc với phụ nữ xinh đẹp phải không?”
Câu nói nói tuy nghe có vẻ bình thường nhưng khi lọt vào tai của Vũ thì bao thốn! Với ngoại hình như zombie của hắn thì đừng nói tới bạn nữ, kể cả giáo viên có kinh nghiệm dạy học nhiều năm cũng còn muốn tránh kia kìa!
“bỏ chuyện đó sang 1 bên tại sao cô lại chọn tôi làm tông đồ? Tôi chỉ là người thường mà thôi” cố nén bi thương hắn tìm cách đổi đề tài.
“dĩ nhiên ta biết ngươi chỉ là 1 tên phàm nhân hạ đẳng, ngươi nghĩ rằng ta - 1 nữ thần lại có thể nhầm lẫn mấy chuyện cỏn con này sao? Ta chọn ngươi dĩ nhiên là có mục đích rồi.”
Điệp Vũ im lặng hắn ta nhớ về những câu chuyện tu tiên mà hắn từng đọc. Những nhân vật chính phế vật đầu truyện thường là do bị ngoại lực làm ảnh hưởng hay gì đó tương tự nên không tu luyện được sau này khi gặp kỳ ngộ thì bỗng nhiên trở thành nên vô cùng bá đạo
-chẵng lẽ thực ra ta là 1 thiên tài tu luyện nhưng sức mạnh bị phong ấn nên đến giờ vẫn là phàm nhân sao? Hắn yy trong lòng khuôn mặt ngỡ ngàng nãy giờ bắt đầu bộc lộ ra sự hưng phấn -nếu như vậy thì mình có thể dùng năng lực của mình để thoát khỏi kiếp FA rồi! Mà có khi xây luôn cái hậu cung ấy chứ! Nếu tu chân giả trong vũ trụ mà biết được hắn muốn có sức mạnh chỉ để cua gái thì chắc chắn rằng phần lớn bọn họ sẽ đồng loạt khinh bỉ hắn tới chết, phần còn lại sẽ dành cho hắn sự thương hại –tội nghiệp thằng bé FA lâu năm quá thèm gái đến điên rồi.
“Mục đích của cô khi chọn ta là gì?” Cố nén sự hưng hắn hỏi.
“Rất đơn giản, ta thích thì ta chọn thôi!”
“………………………………..…….. Hả?”
“Ta thấy rằng việc phải bồi dưỡng ra một cường giả để trở thành vũ khí chiến đấu thay cho mình là một việc vô cùng dư thừa, cuộc chiến của thần linh không phải là thứ mà lũ người nhãi nhép có thể can thiệp!” Nữ thần nói với một giọng điệu đầy kiêu ngạo, dừng lại một chút cô ta nói tiếp “vì vậy khác với những thần khác ngay từ đầu ta đã chưa từng nghiêm túc trong việc lựa chọn tông đồ.”
“Vậy tại sao lại chọn tôi” Điệp Vũ hỏi, hắn bắt đầu có cảm giác não không đủ dùng.
“Thay vì nhìn lũ người vô vị kia tu luyện một cách nhàm chán thì chẳng phải sẽ thú vị hơn khi nhìn một tên phàm nhân nhỏ bé vùng vẫy để sống sót trong thế giới tu chân tàn khốc hay sao?” Nữ thần kẽ liếm đôi môi nhỏ bé quyến rủ của mình, nói với giọng điệu cực kỳ chờ mong
Cơn ớn lạnh chải dọc sống lưng. Điệp Vũ đã nhận ra rằng đằng sau vẻ đẹp mỹ lệ đó người phụ nữ này thật ra là một kẻ điên, một kẻ điên biến thái mang trong mình dòng máu bạo dâm.