Những hình ảnh phản chiếu đang há hốc mồm và tròn mắt nhìn chàng, như chàng đang tròn mắt há hốc mồm nhìn chúng!
Cũng vậy, lão hắc y nhân thật sự sửng sốt khi phát hiện ở đằng sau vòng băng kỳ quái vừa rồi lại là một băng thất với những hình ảnh phản chiếu từ mọi phương vị!
Do băng thất được kiến tạo bằng những vật băng trong suốt nên ở ba bên tứ bề đều có những hình ảnh phản chiếu lại từng chi tiết nhỏ!
Bên trên bên dưới, phía tả phía hữu, đâu đâu cũng có sự hiện hữu của chàng và của lão hắc y nhân!
Và điều này có nghĩa là cho dù chàng và lão đang thật sự đối diện vị tất cả hai đã nhận ra!
Vì không thể phân biệt đâu là hình ảnh đâu là người thật, lão hắc y nhân bỗng có một cử chỉ ngộ nghĩnh!
Lão đưa tay ra và thử chạm vào một bóng hình gần lão!
Do đó chỉ là hình ảnh, không phải người thật nên khi rụt tay về lão lập tức phát kình!
Ầm!
Chàng nhìn thấy tự lão phải loạng choạng thối lui chứng tỏ lão bị chính kình lực của lão phản chấn vào lão!
Chàng nghe lão kêu:
- Là ngọc thật, không phải băng?! Hừ!
Chàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng:
- “Không ngờ nguyên tòa kiến trúc này lại được mài giũa từ ngọc nguyên khối? Hà... hà...! Lão không phá vỡ được ngọc chứng tỏ không sẽ không xác định vị trí của ta! May thật!”.
Đang thầm mừng chàng thoáng kinh hãi! Lão đang tuần tự thử chạm tay vào những bóng hình kế tiếp!
Cách chạm tay của lão chứng tỏ lão đã có sự chuẩn bị! Dù tả thủ để chạm, lão thu hữu thủ ngay trước ngực! Như thế chỉ cần lão chạm đúng vào chàng lập tức hữu kình sẽ được quật ra!
Để tránh cuộc đối đầu hoàn toàn không có lợi và lão phải nản chí bỏ cuộc Đường Thượng Thanh lập tức động thân di chuyển!
Chàng di chuyển thì những bóng hình của chàng cũng di chuyển! Điều đó khiến lão phải hoa mắt và hoàn toàn mất phương hướng!
Nhân lúc di chuyển chàng được dịp vận dụng chân lực để khỏi bị hàn khí xâm nhập!
Lão không di chuyển nữa kể từ khi biết được ý đồ của chàng! Lão cũng hờm sẵng chân lực phòng khi bị chàng bất ngờ tập kích!
Tuy biết như vậy nhưng chàng dù muốn cũng không thể tập kích lão! Bởi cũng như lão chàng cũng thể biết đâu là lão và đâu chỉ những hình ảnh của lão!
Hàn khí vẫn tiếp tục xâm nhập vào nội thể của lão khiến lão luôn phả ra những làn hơi trắng xóa!
Chàng bỗng phát hiện lão đang ngưng động mục quang như lão đang có điều ngẫm nghĩ!
Sau đó, như đã có chủ trương lại bỗng nhích động!
Lão đi thật chậm và vừa đi vừa tìm cách chạm vào từng hình ảnh của chính lão!
Thật cử động của lão có vẻ kỳ lạ chàng dừng lại và cũng ngẫm nghĩ:
“Lão vừa phát hiện điều gì? Lão chạm vào chính hình ảnh của lão phải chăng lão đang tìm một lối đi chắc chắn phải có giữa những khối ngọc?”.
Coong... coong...
Chàng nghe những tiếng động vang lên do lão tự gõ đầu ngón tay vào từng mặt ngọc có phản chiếu lại hình ảnh của chính lão!
Chàng tỉnh ngộ:
“Vì có hàn khí toát ra nên lão nghĩ rằng phải có những hình ảnh được phản chiếu từ lớp băng trong suốt, không phải tất cả đều là những mặt ngọc!”
Đúng như chàng nghĩ và cũng có phần không đúng với những gì chàng đang nghĩ!
Tùy theo từng thanh âm vang ra, khi thì trong trẻo khi thì trầm đục, lão có đôi ba lần thử phát kình mỗi khi tay lão gõ vào và tạo ra những thanh âm trong trẻo!
Bung! Bung!
Chàng nghi ngờ:
“Âm thanh trong trẻo phải do những mặt ngọc phát ra! Ta còn biết điều này huống hồ lão vậy tại sao lão không phát kình vào những mặt băng để tìm lối đi mà cứ phải kình vào những mặt ngọc? Lão có ý gì?”.
Chỉ khi lão cười rộ lên và lẩm bẩm những lời đắc ý chàng mới hiểu ẩn ý của lão:
- Ha... ha... ha...! Thì ra là Bát Quái Hành Cung với quẻ Phục Hy sáu mươi bốn cửa! Bát Quái Ma Vân trận của ta cũng tương tự như thế này! Ha... ha... ha...
Chàng giật nẩy mình đến phải kêu toáng:
- Bát Quái Ma Vân trận! Lão là Cốc chủ Hoàng Thạch cốc?!!
Hắc y nhân thoáng khựng người rồi lại bật cười vang dội:
- Trí nhớ của ngươi quả không tồi! Không sai! Ta chính là Cốc chủ Hoàng Thạch cốc! Ha... ha... ha...
Chàng nghĩ lại mọi việc và dần dần thức ngộ. Chỉ có lão mới có kiến văn uyên bác! Đồng thời chỉ có lão mới có đủ điều kiện để am tường nhiều loại tuyệt học!
Chuyện đổi báu vật để nhận sự chỉ giáo về võ học ở Hoàng Thạch cốc trước kia hóa ra chỉ là âm mưu của lão, để phục vụ mưu đồ của lão hiện nay!
Chàng động nộ vừa dịch chuyển vừa tìm lão:
- Lão là kẻ gian xảo đê hèn! Ta quyết không tha thứ lão!
Vút!
Lão cũng dịch chuyển!
Vút!
Lão còn buông lời cao ngạo:
- Ngươi đã nhận ra ta nhưng nhận ra thì có ích gì? Tiểu tử! Nếu ngươi muốn thoát khỏi chốn ma quái này, theo ta ngươi chỉ còn cách van xin cầu khẩn ta mà thôi! Ha... ha... ha...
Chàng quát trả:
- Ta cầu khẩn để làm gì khi chính lão vị tất thoát được chốn này!
Lão cười mỉa:
- Ngươi quên ta vừa nói gì sao? Ta vốn am tường Bát Quái trận đồ, sao ta không thể thoát. Hừ! Chỉ có ngươi thôi! Ngươi sẽ mãi mãi bị giam cầm nếu ngươi không cầu khẩn ta, không tự nguyện làm thuộc hạ cho ta!
- Thuộc hạ của lão? Lão chớ vọng tưởng!
Những hình ảnh của lão vụt biến mất, chỉ còn âm thanh của lão là vọng lại:
- Thật sao? Để xem ngươi có cầu khẩn ta không nào! Vĩnh biệt! Ha... ha... ha...
Chàng dừng lại và ngơ ngác:
- Đúng như lão nói, lão đã ung dung thoát khỏi Bát Quái trận đồ! Và đã là một trận đồ thì trận đồ đó chắc chắn chỉ có một mục đích là ngăn chặn những ai xâm nhập cũng như giúp kẻ am tường trận sễ dễ dàng ung dung bỏ đi! Kẻ bị ngăn chặn lúc này là chàng và người ung dung bỏ đi là lão Cốc chủ Hoàng Thạch cốc!
Chàng ngấm ngầm lo sợ và bắt đầu chậm rãi di chuyển hầu tìm được lão vừa thoát đi!
Tìm một nẻo đào sinh ở một nơi có Bát Quái trận đồ kiến lập với Đường Thượng Thanh là một hành vi hoang tưởng!
Càng không tìm được chàng càng cuống cuồng!
Thật lạ! Khi có lão chủ ở đây, dù chưa thể tìm được lối thoát chàng cũng không hề có ý nghĩ sợ hãi vẩn vơ! Vậy mà khi biết chỉ còn lại mỗi một mình, không hiểu sao chàng lại cảm thấy sợ hãi đến vậy!
Như đọc được trong tâm tưởng của chàng, âm thanh của lão bỗng vang lên:
- Thế nào, tiểu tử? Ngươi sắp vỡ mật vì sợ, phải không? Ha... ha... ha...! Ngươi có muốn ta nói cho ngươi nghe những gì ta đang thấy ở trong này không? Nói đi chứ, tiểu tử! Ha... ha... ha...!
Thêm động nộ, Đường Thượng Thanh càng di chuyển nhanh hơn!
Và lạ thay, hành vi này không những không giúp gì cho chàng mà còn làm chàng thêm sợ hãi, hoang mang!
Đã thế, tràng cười và những lời nói của lão cứ vang đến tai chàng như tăng thêm nỗi khiếp sợ:
- Ha... ha... ha...! Hóa ra đây là một mật cung nằm ngay bên dưới Băng Ngọc cung! Ngươi vẫn nghe đấy chứ, tiểu tử! Ta chỉ cần đi thêm một đỗi đường nữa sẽ ly khai nơi này! Và khi ta từ bên ngoài phong bế hoàn toàn lối đi, ngươi sẽ mãi mãi bị vùi thây! Ha... ha... ha...
Chàng điên tiết:
- Lão câm đi! Có đảm lược, lão hãy hiện thân cùng ta động thủ!
- Ha... ha... ha...! Ngươi chớ nói liều! Bản lãnh của ngươi chưa phải là đối thủ của ta! Có chăng, ngươi chỉ đáng là thủ hạ của ta, là môn nhân của Võ Lâm môn!
- Nào chỉ muốn không thôi? Võ Lâm môn đang hiện diện, ngươi không biết sao tiểu tử?
- Lão là Môn chủ?
- Không sai! Còn ai nữa ngoài ta xứng là Môn chủ Võ Lâm môn?
Chàng chợt tỉnh ngộ:
- Hủy diệt Băng Ngọc cung ngoài lão phải còn nhiều nhân vật nữa tham gia! Phải chăng đều là môn nhân của lão?
Lão lạnh giọng:
- Ngươi nghĩ thế nào cũng được, hà cớ phải hỏi ta!
- Lão không dám nói?
- Hừ! Ngươi khích ta không được đâu! Trừ phi...
Chàng hỏi vội:
- Trừ phi như thế nào lão mới nói?
Lão đáp làm chàng tức giận:
- Trừ phi ngươi đã là môn nhân Võ Lâm môn khi đó tự ngươi sẽ minh bạch!
Cố nén giận, chàng hỏi ướm:
- Lão muốn ta làm môn nhân của lão đến thế sao? Lão cần ta à?
Lão phản ứng:
- Hừ! Nếu không phải ngươi đang có Kim Sa chưởng và công phu Ngọc Điệp ta bất tất phải phí lời với ngươi!
Chàng “à” lên một tiếng:
- Để chứng tỏ là Môn chủ Võ Lâm môn, lão chỉ muốn tinh thông tất cả các tuyệt kỹ?
- Ha... ha... ha...! Không sai! Võ lâm Cửu phái, Cái bang, Băng Ngọc, Xích Huyết và cả Ngọc Điệp nữa, ta muốn am tường đủ các tuyệt kỹ của tất cả các bang phái này!
Chàng khích nộ lão:
- Nhưng lão vẫn chưa biết gì về tuyệt kỹ của Băng Ngọc cung và của Xích Huyết, đúng không?
Lão bị chàng khích nộ thật sự:
- Rồi đây Nam Cung Yến sẽ khuất phục trước ta! Cả ngươi nữa cũng vậy!
Chàng cười nhẹ:
- Lão sẽ thất vọng! Đa tạ lão vừa giúp ta hiểu được mưu đồ của lão! Ta sẽ không bị lão khuất phục đâu!
Lập tức lão gầm lên:
- Kẻ nào thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Ngươi không nghĩ thế sao, tiểu tử?
Chàng nao núng nhưng cố phải cố che giấu:
- Tà bất thắng chính! Giang hồ võ lâm rồi sẽ biết mưu đồ của lão, sẽ hủy diệt lão!
- Sẽ không bao giờ có một ngày như vậy! Và nếu có, ngươi cũng không thể chờ đợi đến ngày đó! Và ngay từ bây giờ ngươi kể như là một kẻ đã chết! Ha... ha... ha...
Tràng cười của lão cứ vang vọng mãi không thôi! Và khi tràng cười không còn, một sự tĩnh lặng bao chùm quanh Thượng Thanh!
Không thể tin lão đã bỏ đi, chàng thử gọi:
- Lão đi rồi sao? Lão đừng tưởng ta phải hoảng sợ khi phải lưu lại một mình! Hừ...
Không có tiếng đáp lại, chàng gọi to hơn:
- Lão còn ở đó không? Lão đi thật sao?
Cuối cùng chàng nhận chân một điều, chỉ còn lại mỗi mình chàng ở đây, ở tại một Băng Thất có quá nhiều hình ảnh phản chiếu của chính chàng và đang nhìn chàng!
Phát hiện nét mặt của bản thân đang nhợt nhạt vì sợ hãi, qua những hình ảnh phản chiếu cách trung thực. Chàng tự nhủ:
- “Sao ta phải sợ? Tại Tử động, trước những hung hiểm đang cận kề ta còn không sợ nữa là! Hà! Mọi việc đều không qua số mạng, ta có sợ cũng vô ích!”.
Tự trấn an như thế, chàng dần dần trấn tĩnh!
Nhớ lại những hành vi cuối cùng của lão Cốc chủ Hoàng Thạch cốc, Đường Thượng Thanh cũng dùng tay thử chạm vào những hình ảnh của chàng!
Đúng như nhận định của chàng, không phải những mặt phản chiếu đều bằng ngọc! Ngược lại, cứ mỗi mặt bằng ngọc trong suốt thì có đến bảy mặt kế tiếp được làm bằng băng! Chàng nhận ra điều này nhờ hàn khí toát ra nhiều hơn từnhững mặt băng!
Kiểm đi kiểm lại thấy có đúng tám mặt ngọc và còn lại là năm mươi sáu ngọc băng, chàng nghi ngờ:
“Nếu ta lần lượt phá vỡ những mặt băng chỉ chừa lại những mặt ngọc thì chuyện gì sẽ xảy ra? Liệu có hung hiểm không nếu ta hành động như vậy?”.
Chàng chép miệng lẩm bẩm:
- Sự hung hiểm tồi tệ nhất chỉ là cái chết! Ta lưu lại đây mãi rồi cũng chết, chi bằng cố thử tìm con đường sống giữa muôn vàn con đường chết!
Minh định xong lập trường, chàng đánh liều thực hiện theo ý định vừa có!
Ầm! Ầm!
Chỉ mới phá vỡ có hai dãy băng, mỗi dãy gồm bảy mặt băng, Thượng Thanh liền có cảm nhận bất ổn!
Hàn khí từ sau lớp băng vỡ bỗng tuôn ra ngùn ngụt, đến nỗi hai hàm răng của chàng phải khua loạn vào nhau!
Cố vận lực chịu đựng, chàng vừa tiếp tục thực hiện như dự định vừa nghĩ thầm: “Có chết cũng phải chết cho minh bạch, ta phải phá hủy bằng hết!”.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Chàng hoàn toàn lọt thỏm vào một nơi không thể nào lường được!
Khi những mặt băng đã bị phá hủy, quanh chàng chỉ còn lại tám mặt ngọc ở tám hướng thì hàn khí không vì thế mà suy giảm đi!
Trái lại, chàng đang chịu sự lạnh giá khắc nghiệt chưa từng thấy!
Đến nỗi, chàng phải ngồi bệt xuống vận toàn lực để chi trì, để chịu đựng!
Hàn khí càng lúc càng thâm nhập vào chàng, qua từng mảnh da thịt dù nhỏ!
Sự thấm nhập này, như chàng vừa nghĩ, nào khác gì sự xuyên thấu của những trận cuồng phong ở Tử động!
Nghĩ như vậy, chàng lập tức vận khởi Kim Sa tâm pháp theo bản năng đã từng thực hiện để chống chọi lại quái phong!
Thật lạ! Với Ngọc Điệp tâm pháp trước đó, chàng hoàn toàn bất lực trước hàn khí thấm nhập càng nhiều!
Ngược lại, từ lúc bắt đầu vận khởi Kim Sa tâm pháp vốn thừa năng lực chống chọi với quái phong, thân thể chàng bỗng dưng chịu đựng được hàn khí!
Dù đang kinh ngạc trước công năng kỳ dị của Kim Sa tâm pháp nhưng chàng vẫn không dám chểnh mảng!
Chàng tiếp tục chi trì việc tọa công và sau cùng chìm dần vào vô thức...
* * * * *
Chàng vụt mở mắt ra khi phát hiện như có tiếng chân người tiến lại gần!
Ngỡ là Cốc chủ Hoàng Thạch cốc đang lẻn quay lại, chàng vận tụ sẵn chân lực!
Bất ngờ, từ phía sau lưng chàng một âm thanh của nữ nhân bỗng vang lên:
- Ngươi chưa chết?
Âm thanh nửa quen thuộc nửa lạ khiến chàng ngờ ngợ hỏi:
- Tôn giá là ai? Sao có thể xuất hiện ở chốn này?
Chàng quay ngoắt về phía sau và sững sờ nhìn người đối diện!
Nếu trước kia chàng chưa từng nhìn thấy sắc diện của Ngọc Điệp Tiên Tử thủa sinh thời, có lẽ mỹ phụ trung niên đang đứng trước chàng bây giờ phải là người có nhan sắc được gọi là trầm ngư lạc nhạn hoặc tuyệt thế mỹ nhân!
Nhờ đó, vì nhờ đây không phải là lần đầu nên Đường Thượng Thanh mau chóng bình tâm và lấy lại sự trấn tĩnh!
Sắc diện của mỹ phụ trung niên vẫn lạnh lùng làm cho câu nói thêm sắc lạnh:
- Xa cách chẳng bao lâu không ngờ ngươi có bản lãnh tinh tiến! Bằng cách nào ngươi chịu được Miên Bang Lãnh Khí?
Khẩu khí và khẩu ngữ của lời phát thoại khiến Thượng Thanh phải nghĩ ngay đến một nhân vật!
Chàng thoáng giật mình kinh ngạc
- Tôn giá là Cung chủ Băng Ngọc cung?
Trên sắc diện phớt lạnh của mỹ phụ trung niên chợt xuất hiện sự sửng sốt:
- Ngươi thông tuệ đến thế sao? Dựa vào đâu ngươi nhận ra bổn Cung chủ?
Chàng vội đứng lên hành lễ:
- Vãn bối không thể ngờ là Cung chủ nên có phần khiếm lễ! Thiếu chủ Tuyết Ngân cho đến lúc này vẫn lo lắng vì sự thất tung của Cung chủ! Chẳng hay...
Cung chủ Băng Ngọc cung dù không có cử nào ngăn chàng đừng nói nhưng qua sắc diện lộ vẻ không hài lòng chàng đủ hiểu và kịp dừng lại!
Quả nhiên không ngoài sự đoán hiểu của chàng, Cung chủ hừ lạnh:
- Ngươi gọi Tuyết Ngân là gì?
Chàng ngơ ngác:
- Không lẽ Tuyết Ngân không là...
Cung chủ Băng Ngọc cung càng lạnh giọng:
- Bổn Cung chủ hỏi ngươi vừa gọi Tuyết Ngân như thế nào?
Biết có điều nhằm lẫn chàng vội giải thích:
- Vãn bối có hỏi và được biết Tuyết Ngân cô nương chính là lệnh ái! Vãn bối gọi như thế có gì không đúng ư?
- Câm! Bổn Cung chủ cho đến giờ vẫn là xử nữ, ngươi còn dám nhục mạ bổn Cung chủ một lần nữa thì đừng mong toàn mạng!
Chàng hoang mang vô tường:
- Sao Tuyết Ngân lại nói khác? Hay Cung chủ tức giận vì Tuyết Ngân đã trái lời nên không muốn thừa nhận Tuyết Ngân là...
- Ngươi muốn chết!
Vù... vù...
Vừa rít lên vừa xuất thủ, chiêu chưởng của Cung chủ Băng Ngọc cung vừa cao minh vừa thần tốc!
Theo bản năng và do vẫn vận dụng Kim Sa tâm pháp, Đường Thượng Thanh đành quật ra một chưởng Kim Sa để hy vọng giảm nhẹ uy lực đòn tấn công của Cung chủ Băng Ngọc cung phần nào!
Vù... vù...
Ào... ào...
Ầm!
Trong khi chàng khẽ dịch lùi thì Cung chủ Băng Ngọc cung bật thốt lên:
- Quả nhiên Kim Sa chưởng của ngươi cũng đã tiến triển vượt bậc! Thảo nào ngươi không cao ngạo xem bổn cung chẳng ra gì! Tiếp chiêu!
Vù... vù...
Thoáng bất ngờ khi nghe nhận định kia chàng càng thêm bất ngờ khi nhìn thấy Cung chủ Băng Ngọc cung vẫn quyết liệt, tiếp tục xuất thủ.
Chàng vội kêu lên cùng một lúc với việc thi triển Ngọc Điệp thân pháp:
- Chậm đã nào! Vãn bối có điều muốn nói!
Vút!
Bóng nhân ảnh của chàng chợt mờ đi khiến Cung chủ Băng Ngọc cung dù không muốn cũng phải dừng tay!
Trong khi chàng thầm nghĩ chỉ vì không nhân được phương vị của chàng nên buộc lòng Cung chủ Băng Ngọc cung phải dừng lại thì Cung chủ lại bật kêu lên:
- Là Ngọc Điệp thân pháp của Ngọc Điệp Tiên Tử?
Chàng một phen nữa phải kinh ngạc:
- Cung chủ nhận ra thân pháp của gia sư?
Sắc diện của Cung chủ Băng Ngọc cung khi nghe chàng hỏi như vậy liền có những dấu hiệu thật khó tả!
Đó là sắc diện của người bất ngờ, bị hoang mang và cả sự giận dữ vì không tin nữa!
- Ngươi gọi Ngọc Điệp Tiên Tử là sư phụ?
Kịp nhớ lại những gì Tuyết Ngân đã nói, chàng chợt hiểu vì sao Cung chủ Băng Ngọc cung lại có sắc diện như vậy!
Chàng nhẹ gật đầu:
- Trong một lần ngẫu nhiên vãn bối nhận được di tự của người! Vãn bối không thể không nhận người là sư phụ!
Nhìn chàng một lúc lâu sau đó, Cung chủ Băng Ngọc cung lẩm bẩm những lời nói thật khó hiểu:
- Kim Sa, Ngọc Điệp? Người vừa có Kim Sa công phu vừa tiếp nhận sở học của Ngọc Điệp Tiển Tử, phải chăng đây là ý trời đã định?
Chàng buộc miệng hỏi:
- Cung chủ nói như thế là có ý gì? Giữa Kim Sa và Ngọc Điệp có gì liên quan?
Thái độ của Cung chủ Băng Ngọc cung vẫn là khó hiểu:
- Chẳng trách ngươi chịu đựng nổi hàn khí từ Miên Băng Ngọc Thất! Hóa ra là vậy! Đúng là ý trời đã định, không ai có thể làm khác đi!
Chờ mãi vẫn không nghe bất kỳ lời giải thích nào, Đường Thượng Thanh nửa muốn hỏi thêm nửa lại như không thèm hỏi!
Như đoán được tâm trạng của chàng, lần đầu tiên ở trên môi của Cung chủ Băng Ngọc cung xuất hiện một nụ cười thật nhẹ:
- Thôi được! Vì ngươi là truyền nhân của người mà bổn cung hằng ngưỡng mộ, những gì đã qua bổn Cung chủ không truy cứu nữa! Ngươi chưa biết những gì có liên quan giữa Kim Sa và Ngọc Điệp?
Sự thay đổi thái độ của Cung chủ Băng Ngọc cung khiến chàng có phần nào nhẹ nhõm nhưng vẫn cứ hoang mang!
Chàng gật đầu:
- Mong được Cung chủ chỉ giáo!
Cung chủ Băng Ngọc cung liền thở dài:
- Thật ra bổn Cung chủ cũng không biết nhiều lắm đâu, ngươi đừng thất vọng! Chỉ biết rằng giữa hai nhân vật này và một nhân vật nữa đã xảy ra một thiên tình sử rất éo le!
Chàng đoán:
- Như Cung chủ đã nói, phải chăng nhân vật Kim Sa là một mỹ nam tử đã có tình ý với Tiên tử sư phụ?
- Úy! Ngươi luyện được Kim Sa chưởng không lẽ không biết rõ về nhân vật Kim Sa?
Chàng lắc đầu cười gượng:
- Công phu Kim Sa của vãn bối là do người khác trao lại, nào phải là nhân vật Kim Sa?
- Ai trao cho ngươi?
Chàng đáp:
- Một người có tính danh là Hoắc Phi Thước!
- Hoắc Phi Thước? Người đứng hàng thứ tư trong Ngũ bối Ngọc Điệp?
Chàng hoang mang:
- Cung chủ cũng biết Ngũ bối Ngọc Điệp?
- Nào chỉ biết thôi! Thật ra thì...
Không nghe Cung chủ Băng Ngọc cung nói tiếp, chàng thúc hối:
- Thật ra như thế nào, Cung chủ?
- Bỏ đi! Chuyện đã qua, còn nhắc lại làm gì! Về phần nhân vật Kim Sa kia, ngươi đoán hoàn toàn sai! Nhân vật này ngoài bản lãnh nghiêng trời lệch đất thì chẳng có một điểm nào đáng gọi là mỹ nam tư! Chỉ có nhân vật thứ ba mới đúng với mỹ từ này!
- Nhân vật thứ ba là ai?
- Là gia phụ!
- Lão Cung chủ?
- Không sai! Ngọc Điệp Tiên Tử yêu là yêu cái đẹp của gia phụ còn ngưỡng mộ là ngưỡng mộ chân tài thực học của Kim Sa, nhân vật sau này được mọi người gọi là Kim Sa lão tổ!
Chàng bị bất ngờ:
- Mối tình quả éo le! Tiên tử sư phụ xử trí như thế nào?
Cung chủ Băng Ngọc cung nhún vai:
- Một gái không thể có hai chồng, đương nhiên Tiên tử khó bề lưa chọn!
Chàng háo hức:
- Việc tất yếu xảy ra phải chăng giữa lão Cung chủ và Kim Sa lão tổ xảy ra trận huyết chiến?
- Không hề!
- Không có ư? Thật sao?
- Hừ! Tuy gia phụ không tin là không thể thắng Kim Sa lão tổ nhưng chỉ vì một giai nhân mà phải xảy ra trận so tài đẫm máu thì người cho là chẳng đáng!
- Kim Sa lão tổ thì sao? Chẳng lẽ cũng ngại việc so tài phân cao hạ?
- Lão thì khác! Phần thì mặc cảm sắc diện thua kém người, phần thì có cảm giác như gia phụ, lão đã tự rút lui!
- Rút lui! Lui đi đâu?
- Còn đi đâu nữa nếu không lui về Đại mạc?
- Chà! Vậy lão Cung chủ nghiễm nhiên chiếm được tiện nghi?
Cung chủ Băng Ngọc cung bĩu môi:
- Chỉ có ngươi là hạng thấp hèn mới nghĩ gia phụ sẵn sàng chiếm lẫy tiện nghi này!
Chàng đỏ mặt:
- Đó là vãn bối cứ theo việc mà luận! Vãn bối hoàn toàn không có ý đó!
- Vậy thì tốt! Gia phụ không những không chiếm lấy tiện nghi mà còn lẳng lặng bỏ cuộc!
- Tại sao chứ? Vậy thì bẽ bàng cho Tiên tử sư phụ quá!
Cung chủ Băng Ngọc cung cúi đầu:
- Thoạt tiên bổn Cung chủ cũng có ý nghĩ như ngươi và thầm oán trách gia phụ! Nhưng sau này, khi lâm đúng cảnh ngộ như Tiên tử, bổn Cung chủ không những không bẽ bàng mà còn hết sức thán phục Tiên tử!
Chàng trầm ngâm:
- Lời Cung chủ nói thật khó hiểu! Mong Cung chủ chỉ giáo rõ hơn!
Nhìn chàng, Cung chủ giải thích:
- Có gì mà không hiểu! Này nhé, phải chi giữa hai nhân vật kia xảy ra chuyện so tài có lẽ làm cho Tiên tử thất vọng, vì đó là hành vi của hạng phàm phu tục tử! Và vì cả hai có thái độ quân tử, tự lui đi nhường cho đối phương là một ưu điểm vượt trội, Tiên tử sinh cảm phục! Đã khâm phục thì không bẽ bàng! Và vì không bẽ bàng nên Tiên tử đành chôn sâu mối tình si!
Chàng vừa nghe xong đã định hỏi: “Cung chủ nói Cung chủ đã lâm vào cảnh ngộ như Tiên tử, phải chăng vì thế Cung chủ cứ mãi một thân một mình?”.
Nhưng do sợ lại xúc phạm đến Cung chủ nên chàng đành nói tránh đi:
- Có thái độ quân tử như lão Cung chủ hoặc như nhân vật Kim Sa đã là khó, có thái độ như Tiên tử sư phụ càng khó hơn!
Cung chủ Băng Ngọc cung gật đầu:
- Đại lược là như vậy, còn chi tiết hơn nữa bổn Cung chủ không thể biết! Chỉ biết thêm rằng sau đó gia phụ đã lập gia thất và không hề gặp lại Tiên tử!
Chàng còn định hỏi thêm, nhất là về Ngũ bối Ngọc Điệp, bất ngờ Cung chủ Băng Ngọc cung lên tiếng hỏi vọng về phía sau:
- Là ngươi phải không, Thu Nương? Vào đây nào!
Đường Thượng Thanh hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện của một nữ lang xuân sắc và rất quên mặt!
Chàng bật kêu lên:
- Là Đoàn Thu Nương cô nương?
Nữ lang nọ chính là Đoàn Thu Nương cũng sửng sốt không kém:
- Là Đường huynh, Đường Thượng Thanh? Sao Đương huynh biết muội ở đây mà tìm.
Cung chủ Băng Ngọc cung nhìn chằm chằm vào Thượng Thanh và lên tiếng hỏi Đoàn Thu Nương:
- Thu Nương! Đây là Đường Thượng Thanh mà ngươi vẫn nói với ta?
Đoàn Thu Nương như sực nhơ lại:
- Đúng vậy, sư phụ! Đường huynh là người đã từng có ơn cứu mạng đồ nhi và cũng là người từ lúc bé đã mang một mảnh Liễu Yếm Ngọc Điệp như đồ nhi đã từng bẩm báo!
Chàng càng lúc càng bất ngờ! Bất ngờ vì còn gặp lại Đoàn Thu Nương, bất ngờ nàng là truyền nhân của Cung chủ Băng Ngọc cung, rồi lại thêm một bất ngờ nữa khi chàng nghe Cung chủ chợt hỏi chàng một câu rất kỳ lạ:
- Ngươi là hậu nhân của Nhị Bối Ngọc Điệp?
Chàng đáp theo bản năng:
- Không sai!
Chợt nghĩ lại, chàng cải chính:
- Đó là căn cứ theo mảnh Liễu Yếm Ngọc Điệp có khắc chữ Đường được vãn bối mang bên mình từ khi còn bé!
Đoàn Thu Nương chợt hỏi:
- Cái gì là Nhị Bối, Đường huynh?
Chàng chưa kịp giải thích đã nghe câu hỏi mang âm hưởng nghi hoặc của Cung chủ Băng Ngọc cung:
- Ngươi thật sự ở họ Đường?
Chàng đáp:
- Gia sư do nhìn thấy mảnh Liễu Yếm Ngọc Điệp có khắc chữ Đường nên...
- Gia sư ngươi vừa nói là ai? Là Ngọc Điệp Tiên Tử ư?
Dù bị Cung chủ Băng Ngọc cung ngắt lời nhưng chàng vẫn vội thanh minh:
- Hoàn toàn không phải! Chỉ gần đây vãn bối mới tuân theo di lệnh của Tiên tử và nhận là...
- Ta hiểu rồi, ngươi bất tất phải giải thích! Sư phụ trước kia của ngươi là ai?
- Gia sư được mọi người gọi là Ô Mộc cư sĩ!
- Ô Mộc cư sĩ? Việc bái sư diễn ra như thế nào?
Chàng đáp như vẻ đó là một điều tự nhiên:
- Chẳng xảy ra như thế nào cả! Gia sư tình cờ cứu thoát vãn bối khỏi một biển lửa! Kể từ đó người cưu mang giáo dưỡng, xem vãn bối là đệ tử đích truyền!
- Biển lửa nào? Ở đâu?
Chàng ngơ ngác:
- Đương nhiên là ở nơi vãn bối đang sinh sống! Còn ở đâu, vãn bối không hỏi và gia sư không nhắc đến!
- Vậy vị tất ngươi đã ở họ Đường?
Chàng bàng hoàng:
- Không ở họ Đường? Sao Cung chủ nghĩ như vậy?
- Đơn giản! Vì Nhị Bối Đường Từ Hải không thể cùng ai khắc lập thành gia thất!
Chàng hoang mang vô tưởng:
- Sao lại không thể?
- Vì...! Mà thôi, ngươi chỉ biết bao nhiêu đó đủ rồi!
- Cung chủ không giải thích?
- Không cần!
- Vậy từ đâu Cung chủ biết là không thể?
- Ta chỉ biết thế thôi!
Đoàn Thu Nương xen vào:
- Sư phụ! Đồ nhi ở họ Đoàn, một là vì phụ thân họ Đoàn và hai là vì mảnh Liễu Yếm Ngọc Điệp cũng ghi rõ chữ Đoàn! Tại sao Đường huynh lại không thể ở họ Đường?
Cung chủ Băng Ngọc cung lãnh đạm gạt ngang:
- Như ta vừa nói, Thu Nương, ta không giải thích và cũng không cần giải thích! Ta nói đã rõ chưa?
Thu Nương hoảng sợ:
- Đồ nhi biết rồi! Đồ nhi sẽ không hỏi nữa!
Cung chủ Băng Ngọc cung gật đầu:
- Tốt! Ngươi vào đây để làm gì?
Thu Nương đáp:
- Đồ nhi đã ngấm ngầm dò xét theo mệnh lệnh của sư phụ! Ác nhân đã bỏ đi, đồ nhi đi vào vì không thấy sư phụ quay lại!
- Hắn đi thì tốt! Ta còn khối thời gian để xem xét khắp Miên Băng cung thất này!
Tuy không thể hài lòng vì không nghe đủ những lời giải thích nhưng qua những gì cả hài vừa đối đáp, Đường Thượng Thanh bật hỏi:
- Ác nhân là ai? Sao nơi này lúc thì gọi là Miên Băng cung thất, khi thì gọi Miên Băng Ngọc cung?
Cung chủ Băng Ngọc cung đáp:
- Ác nhân là kẻ đã phá hủy Băng Ngọc cung, đồng thời còn làm ta suýt phải mất mạng! Còn cách gọi kia thì...
Chàng kêu lên:
- Là Cốc chủ Hoàng Thạch cốc ư?
Đoàn Thu Hương kinh ngạc:
- Sao Đường huynh biết ác nhân chính là Cốc chủ Hoàng Thạch cốc?
Chàng thở dài, thuật lại những gì đã xảy ra, kể từ khi chàng cùng Tuyết Ngân, Đường Ngọc Tử, Ngọc Vi quay lại Băng Ngọc cung!
Sau đó chàng nói rõ:
- Bị ta nhận ra, lão phải thú nhận chính lão là Cốc chủ Hoàng Thạch cốc! Đồng thời, lão cũng là Môn chủ Võ Lâm môn!
Cung chủ Băng Ngọc cung lại quan tâm đến điều khác:
- Sao y biết rõ tính danh của ta là Nam Cung Yến mà gọi?
Chàng ngờ vực:
- Kiến văn của lão rất uyên bác, tính danh của Cung chủ sao lão không thể biết?
- Hừ! Một là Băng Ngọc cung không hề giao du với ngoại nhân, hai là tính danh của ta đã gần hai mươi năm không dùng đến! Y không thể nào biết được!
Chàng thầm khó chịu vì hai chữ không thể:
- Nhưng lão thật sự đã biết?
Cung chủ Băng Ngọc cung vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng lãnh đạm:
- Không hề gì! Rồi sẽ có lúc ta bắt y phải giải thích rõ điều này! Ngươi vừa nói, nguyên nhân ở nơi này có Bát Quái Hành Cung trận với đủ sáu mươi bốn quẻ Phục Hy?
Chàng không thể không đáp:
- Đó là do lão tự nói ra! Cung chủ không biết hay sao mà phải hỏi?
Chàng không chờ nghe lời giải thích, thế nhưng Cung chủ lại giải thích:
- Ta không hỏi nếu ta đã biết! Hà! Từ khi gia phụ về tiên cảnh, ta đã bỏ công tìm Miên Băng Ngọc cung nhưng nào biết nó lại ở ngay bên dưới nơi ta thường trú ngụ! Cũng may, nhờ nhìn thấy y từ dưới này chui lên nên ta mới đoán đó chính là nơi ta đang tìm!
Chàng ngạc nhiên cực độ:
- Cung chủ là Cung chủ tại sao không biết điều này?
Chàng liền nghe một câu đáp cổ hữu:
- Ta không biết là không biết! Đâu phải cứ Cung chủ là điều gì cũng phải biết?
- Vậy Cung chủ muốn tìm gì ở nơi này?
Lưỡng lự một lúc, Cung chủ Băng Ngọc cung mới đáp:
- Ta bị y đả bại vì công phu của ta hãy còn một phần khiếm khuyết! Ta muốn tìm phần đó ở đây!
Chàng cười nhẹ:
- Vãn bối đã đi từ bên ngoài vào đây, lão Cốc chủ cũng vậy! Nếu có võ học ẩn tàng thì một là vãn bối không thấy và hai là đã bị lão lấy đi!
- Nếu xem nơi này là trung tâm trận trước khi bị cơ quan phát động tạo ra Miên Băng Lãnh Khí, thì một... hai... ba... Dừng lại! Quay sang hữu! Một... hai... ba... tám! Dừng lại! Lui về phía tả một... hai! Đây rồi!