Tử Động

Chương 18: Dưới Vực Sâu Lo Kế An Toàn - Trong Bí Đạo Gặp Điều Kỳ Quái

Huỵch!

Thượng Thanh vừa có cảm nhận là toàn thân đã chạm đến đáy liền thở phào nhẹ nhõm.

“May thật! Nếu đúng đáy vực không phải là một lớp tuyết dày đã rơi xuống trước ta, sinh mạng ta vị tất được toàn vẹn!”.

Huỵch!

Tiếng động thứ hai chợt vang lên, do Thượng Thanh biết vừa có thêm một vật gì đó hoặc một nhân vật nào đó cũng phải rơi xuống như chàng!

Theo bản năng chàng định mở miệng lên hỏi! Nhưng nhờ linh trí thúc đẩy chàng kịp ngậm miệng lại!

Đúng lúc đó, chính tư vị trí mà vật nọ vừa rơi xuống có một tiếng thở phào và một âm thanh phát ra:

- Phì! Suýt nữa ta phải chết theo tiểu tử! May mà vận số của ta vẫn...

Âm thanh nọ chợt dừng giữa chừng!

Thượng Thanh vội vàng bế khí vì đã nhận ra thanh âm nọ chính là do hắc y nhân thốt ra!

“Lão dừng lời vì lão ngờ ta cũng còn sống như lão?”.

Chàng mới nghĩ đến đây lập tức có tiếng quát của hắc y nhân vang lên:

- Ngươi còn sống phải không, tiểu tử?

Chàng nào dám lên tiếng! Bởi đối với bất kỳ cao thủ nào mà đêm đen dù có làm mờ đi thị tiếng nhưng chỉ cần với thính lực vẫn còn một âm thanh nhỏ cũng là quá đủ cho đối phương phát hiện!

Chàng lặng lẽ tìm cách rút người lên khỏi mặt tuyết ngập ngụa!

Không nghe tiếng chàng đáp lại, hắc y nhân vẫn nghi ngờ:

- Ngươi tưởng bản nhân không biết ngươi vẫn còn sống sao? Ngươi ở đâu?

Lão quát lớn, quá lớn! Và âm thanh từ tiếng quát, từ những dư âm phản hồi lập tức làm cho tuyết từ mãi trên cao phải bị chấn động!

Ào... ào...

Thoạt đầu điều này chưa ai nhân ra do tuyết chưa rơi đến đáy!

Nhưng chỉ một lúc sau, khi những cụm tuyết nhỏ chạm đáy trước.

Phịch... phịch... phịch...

Mường tượng cảnh sẽ bị tuyết rơi xuống càng lúc càng nhiều và vùi chôn vĩnh viễn, Đường Thượng Thanh kinh hãi!

Chàng vội vàng cử động mạnh hơn, bất chấp việc sẽ tạo thành tiếng động rồi bị hắc y nhân phát giác!

Ọp... ọp...

Nghiêng người sang bên này rồi lại tỳ người sang bên kia, khi cảm thấy tuyết ở xung quanh đã bị ép chặt về hai phía, tạo một khoảng trống đủ xoay sở, Đường Thượng Thanh lập tức vận lực tung bắn người lên khỏi mặt tuyết!

Vút!

Sau đó, nhanh thật nhanh, chàng uốn mạnh toàn thân để đưa người di chuyển thật nhẹ nhàng về một phía!

Vút!

Binh!

Chàng hoàn toàn bất ngờ khi biết rằng thân hình chàng vừa va vào một vách đá, tạo thành một tiếng va đập khá mạnh!

Tuy đau điếng nhưng Thượng Thanh vẫn khấp khởi mừng vì lúc đó tuyết từ trên cao đổ xuống thật dồn dập!

Phịch... phịch... phịch... phịch...

Miệng vực ở bên trên như một cái miệng tham lam, ngốn xuống không biết cơ mang nào là tuyết và tuyết!

Nép sát người vào vách đá như Thượng Thanh đang làm vẫn nhân được lượng tuyết bị rơi xuống càng lúc càng nhiều! Đến nỗi, tuyết cứ lấn mãi vào nơi chàng đang nép và buộc chàng phải lần tay bấu vào vách đá để cứ di chuyển mãi lên trên! Có như thế chàng mới không bị chôn vùi dưới tuyết!

Tuyết rơi mãi rồi cũng phải ngưng, Đường Thượng Thanh vẫn giữ chặt tay vào và dán sát thân hình vào vách đá! Chàng ngưng thần nghe ngóng!

Không một âm thanh nhỏ nào vang lên, chứng tỏ hắc y nhân hiện giờ đã bị vùi khá sâu dưới tuyết!

Tuy nghi ngờ như vậy nhưng chàng vẫn cố kiên trì chờ đợi! Vì biết đâu Hắc y nhân cũng gặp may như chàng và cũng đang ngưng thân nghe ngóng hầu phát hiện vị trí ẩn nấp của chàng!

Đợi một lúc lâu thật lâu vẫn không phát hiện bất kỳ âm thanh nào, Đường Thượng Thanh mới dám có một cử động nhỏ! Chàng đưa mắt nhìn lên cao, nơi chắc chắn phải có một miệng vực!

Cháng thất sắc và kinh hoàng!

Miệng vực hoặc không có hoặc cũng có nhưng đã bị tuyết phủ đầy kín, chàng không hề nhìn thấy miệng vực!

Cố trấn tĩnh, chàng suy nghĩ:

“Không thể nào có việc một miệng vực to rộng như vậy lại bị tuyết che phủ!? Chắc chắn là miệng vực hãy còn nhưng vì một nguyên nhân nào đó khiến ta không thể nhìn thấy! Là nguyên nhân nào?”.

Nhớ lại kể từ lúc rơi xuống được một lúc liền bị ngập tràn dưới bóng đêm đen, Đường Thượng Thanh nghi ngờ:

“Miệng vực bỗng nhiên phát lộ theo lẽ tự nhiên phải có ánh dương quang ngập tràn! Và cho dù ta có rơi đến tận đáy đi nữa, ánh dương quang tuy có yếu đi nhưng vị tất là một màn đêm đen dày đặc như ta vừa trải qua! Tại sao lại có hiện trạng này?”

Dù nghĩ suy cho đến vỡ đầu cũng vậy, Đường Thượng Thanh không thể nào tìm hiểu được sự thể nguyên nhân.

“Mặc! Ta cứ lo thoát thân trước đã! Có muốn tìm hiểu cũng không được!”.

Bám theo vách đá, Đường Thượng Thanh bắt đầu dịch chuyển!

Chàng len dần lên cao, hy vọng đến một lúc nào đó chàng sẽ lại nhìn thấy miệng vực! Và từ đó chàng sẽ dễ dàng liệu phương tìm kế thoát thân!

Tự nhiên, khi leo lên chưa được bao nhiêu, một tràng cười chợt vang lên:

- Đúng như bản thân nghi ngờ, ngươi tưởng lén bỏ đi dễ thế sao? Ha... ha... ha...

Đáy vực không rộng nên tràng cười được xuất phát từ phía nào Thượng Thanh không thể biết. Chàng chỉ biết với âm thanh tiếng cười lồng lộng này chắc chắn tuyết từ trên cao nhất định phải đổ xuống!

Chàng giữ thật chặt vào vách đá và chờ đợi điều đó xảy ra!

Xoạch!

Một tiếng động khẽ kèm theo đó là một ánh hỏa quang chợt lóe lên cho Thượng Thanh nhận biết hai điều: Theo hướng lóe lên của đốm hỏa quang - dựa vào cái bóng của chàng được in lên vách đá - chàng biết đó là do lão bật hỏa tập và lão đang ở mãi đâu đó phía sau chàng!

Đồng thời chàng có ý nghi ngờ:

“Nếu khi nãy lão không kịp thời bám vào vách đá nên không bị tuyết vùi lấp, chứng tỏ xung quanh đáy vực đều là những vách đá và phạm vi đáy vực không rộng là bao! Vậy lão đang ở phía bên kia đáy vực và cách ta nhiều lắm là ba trượng?”.

Xoạch!

Có tiếng hỏa tập được bật lên lần nữa, chàng nhanh chóng quay đầu nhìn lại phía sau trong khi vẫn phải bám lủng lẳng cả hai tay vẫn hai chân vào vách đá!

Chàng nhìn thấy lão hắc y nhân tay cầm hỏa tập vừa lóe cháy lên, mắt xạ nhìn như muốn tìm kiếm vị thế Thượng Thanh đang ẩn!

Hỏa tập lại tắt đúng vào lúc mục quang của song phương chạm nhau!

Lo sợ lão sẽ tung người đến để ra chiêu sát thủ, Thượng Thanh định dịch chuyển tránh khỏi nơi vừa bị lão phát hiện!

Đúng lúc đó, như chàng đoán trước, tuyết từ trên cao đổ ầm ầm xuống!

Ào... ào...

Phịch phịch... phịch phịch...!

Lâm vào cảnh ngộ này, để khỏi bị tuyết rơi phải và vùi lấp có lẽ lão hắc y nhân cũng đang có những hành vi như chàng bây giờ. Tuyết dâng đến đâu Thượng Thanh chuyển người lên theo đến đó!

Và trong một thoáng nghi ngờ, nếu lão có mưu đồ bất lợi lão sẽ vừa di chuyển lên cao vừa nhích lần sang phía Thượng Thanh đang đeo bám, chàng bèn nảy ra một ý liều lĩnh!

Chàng không lên cao nữa! Ngược lại, chỉ khi nào tuyết dâng lên khỏi đầu chàng mới nhẹ nhàng rướn người lên, để không bị vùi lấp!

Tuyết ngừng rơi!

Xoạch!

Ngọn hỏa tập quả nhiên được bật sáng lên và hoàn toàn có phương vị ngay trên đỉnh đầu của chàng!

Lão có mưu đồ như chàng vừa đoán! Lão nhân lúc tuyết còn rơi đã nhẹ nhàng lần theo vách đá để vừa vượt lên khỏi mặt tuyết vừa di chuyển dần về phía mà lão biết là phải có Thượng Thanh!

Lão đang ở trên cao!

Lão không thể nhìn thấy chàng như chàng đang nhìn thấy lão!

Chàng vội bế khí, ngụp người xuống khỏi mặt tuyết!

Chàng nghe lão lẩm bẩm:

- Tiểu tử lẫn đi đâu rồi? Hoặc giả quanh đây có lối thông sang chỗ khác và tiểu tử dã lén thoát đi?

Sau tiếng lẩm bẩm này là một lúc yên tĩnh khá lâu! Chàng biết lão đang nghe ngóng động tĩnh! Chàng chờ đợi đến mỏi mòn do không thể bế khí thêm được nữa!

Xoạch!

Lại tiếng bật hỏa tập! Chàng vội vàng nhân đó thở trút ra một hơi trọc khí và đổi lấy thanh khí!

Lão lại lẩm bẩm:

- Không lẽ ta ngờ đúng? Tiểu tử đã thoát đi!

Xoạch... xoạch...

Lão bật hỏa tập liên tay! Cử động của lão cho Thượng Thanh biết lão đang dùng đốm lửa quang nhỏ nhoi để tìm thử một lối thông! Một lối thông mà theo giả định của lão là chàng đã thoát đi theo lối đó!

Chàng cười thầm!

Tự nhiên tiếng kêu của làm chàng thật sự kinh ngạc:

- Quả nhiên có lối thông! Hừ! Tiểu tử may mắn thật!

Vút!

Chàng vội trồi lên, kịp lúc ánh hỏa quang từ ngọn lửa tập hãy còn chiếu một vài cuối cùng!

Chàng nhìn thấy bóng nhân ảnh của lão vừa khuất dạng trong một động khẩu thật sự!

“Không lẽ ở đây lại có một lối thông, như ta vừa thấy? Trùng hợp thế đến sao?”.

Nghi ngờ đây chỉ là xảo kế của lão, chàng im lặng chờ đợi!

Một âm thanh xa dịu vợi chợt đưa đến:

- Chà... à...! Nơi này thật kỳ quái... ái!

Dựa theo tiếng vang dội của thanh âm, Thượng Thanh dễ dàng mường tượng lão hắc y nhân đang ở một nơi nào đó rất xa vời!

Vừa nghi ngờ vừa hiếu kỳ, Đường Thượng Thanh lập tức du mình thoát lên khỏi lớp tuyết và tung người lao vào động khẩu mà còn nhớ rõ vị trí!

Vút!

Men theo động khẩu, chàng đi sâu vào trong! Theo cảm nhận có được chàng cứ ngỡ chàng đang di chuyển trong lòng một quả núi to lớn! Và nơi chàng đang dè dặt bước đi chính là một xuyên sơn đạo tình cờ được lão hắc y nhân phát hiện!

Xuyên sơn đạo tuy không thẳng nhưng cũng không có nhiều lắm những chỗ rẽ ngoặt!

Và thật lạ, thi thoảng từ phía trước phảng phất đưa vào, chàng nhìn thấy những vệt sáng mờ ảo!

“Những vệt sáng này không thể nào là ánh hỏa quang do lão bật hỏa tập phát ra! Vậy từ đâu chúng xuất hiện?”.

Đang mãi ngẫm nghĩ điều này, chàng phát hiện ngay ở bên tả chàng như đang có một lối đi thứ hai!

Đứng lặng người suy nghĩ, sao đó chàng khom người đưa tay sờ vào mặt đất!

Mặt đất mềm có lưu lại dấu chân của lão, cho biết lão đã đi thẳng! Thượng Thanh ngại chạm phải lão bèn đi vào lối đi mới phát hiện!

Theo lối này một lúc lâu, những vệt sáng mờ ảo vẫn cứ đôi lúc xuất hiện! Càng thêm nghi ngờ chàng càng tăng thêm cước lực!

Lối đi bỗng ngoặc về một phía và chàng vừa đặt những bước chân đầu tiên về phía này cũng phải kêu thầm.

“Chà! Đây là một nơi khá kỳ quặc! Ta bị hoa mắt chăng?”.

So đi so lại tiếng kêu thầm của chàng hầu như là giống với tiếng kêu vang dội lúc nãy của lão hắc y nhân!

Lão cũng phải kinh ngạc như chính chàng lúc này đang kinh ngạc!

Chàng không kinh ngạc sao được khi trước mặt chàng bỗng xuất hiện một lối đi vừa lấp loáng ánh sáng vừa có quá nhiều hình ảnh của chính chàng được phản chiếu ở mãi bên trong lối đi?

Thật kỳ quái! Kỳ quái vì ánh sáng không hiểu từ đâu mà có và kỳ quái về những hình ảnh của chính chàng đang ngơ ngác nhìn vào chàng!

Chàng khẽ dịch chuyển! Ánh sáng lấp loáng từ lối đi phía trước thoạt mờ đi rồi lai sáng tỏ! Cùng với sự thay đổi của ánh sáng những hình ảnh phản chiếu của chính chàng cũng mờ đi rồi lại hiển hiện như trước!

Tự nhiên, chàng nhận ra một điều lạ, nếu khi nãy có quá nhiều những hình ảnh của chàng thì bây giờ chỉ còn lại co đúng tám hình ảnh mà thôi!

Hoang mang về điều này, chàng cẩn trọng khi chậm rãi tiến vào lối đi kỳ quái nọ!

Lạnh!

Đó là cảm nhận thoạt có lúc Đường Thượng Thanh đặt những bước chân đầu tiên vào lối đi kỳ quái nọ!

Chàng vận khí ngăn ngừa hơi lạnh xâm nhập và tiếp tục chậm bước!

Những vết sáng nửa lấp loáng nửa mờ ảo vẫn luôn thay đổi theo những bước chân di chuyển của chàng!

Duy chỉ có những hình ảnh phản chiếu lại chính bóng dáng của chàng kể từ lúc chàng thật sự tiến vào lối đi vẫn không thay đổi: chúng có đúng tám hình ảnh!

Và tất cả đều được giải đáp một cách rõ ràng khi chàng phát hiện lối đi nọ đột ngột chấm dứt!

Thay thế cho lối đi, trước mặt chàng lúc này là một vòng băng trong suốt có cánh cung với phần lõm hướng về chàng và có đúng tám mặt được mài phẳng! Chính những mặt băng trong suốt này đang phản chiếu lại bóng hình của chàng!

“Chỉ là một khối băng? Ai đã tạo ra nó? Tạo ra để làm gì? Băng Ngọc cung, hừ phải chăng đây cũng là một phần kiến tạo có liên quan đến Băng Ngọc cung?”.

Lối đi không còn, vòng băng có tám mặt ở phía trước lại đang cuốn hút tâm trí, Đường Thượng Thanh không những không nghĩ đến việc phải lui mà còn đứng thừ người nhìn mãi vào tám hình ảnh phản chiếu nọ!

Chàng chợt nâng tay lên, cả tám hình ảnh phản chiếu cùng nâng tay tạo một cảnh tượng vừa kỳ quái vừa lý thú!

Như một kẻ không hề vướng bận điều gì, Đương Thượng Thanh cứ thế mà khua tay qua lại để thích thú với những động tác y như thể được tám hình ảnh kia lập lại!

Chàng đưa tay qua bên tả, những hình ảnh kia cũng đưa theo nhưng là về bên hữu của chính chúng! Ngược lại, khi chàng đưa tay qua bên hữu thì chúng lẽ đương nhiên phải đưa tay sang tả!

“Thật lạ! Nếu không kể đây chỉ là trò đùa được chỉ nhân nơi này tạo ra nhằm để giải khuây thì những hình ảnh phản chiếu này chắc chắn phải ẩn tàng một nguyên lý! Chúng chỉ có những động tác trái ngược với ta khi ta đưa tay về hai bên! Và khi ta đưa lên cao hoắc hạ xuống, chúng vẫn phải có những động tác y như vậy! Phải chăng đây chính là hàm ý của chủ nhân lúc lập ra khối băng có tám mặt này?”.

Nghĩ thế, chàng đưa mắt nhìn lên cao và lại nhìn xuống dưới chân!

Dưới chân là nền đá, tịnh không có một dấu hiệu nào cho thấy có thể có những thay đổi từ nền đá! Trái lại ở bên trên có một dấu vết mà nếu không để tâm dò xét vị tất đã nhận ra!

Chàng vừa nhìn vừa ngẫm nghĩ màu về vân vụ mờ ảo đang từ từ cuộn xoáy và luôn lượn lờ nay trên đỉnh đầu chàng! Đó là dấu vết khá kỳ lạ chỉ có ở bên trên mới có!

Nghi ngờ, chàng khẽ tung người!

Vút!

Khua tay về lớp vân vụ, Đường Thượng Thanh phát hiên nó đang che khuất một tiểu động khẩu rất có thể là một lối đi, tiếp nối với lối đi bên dưới, nơi chàng đang đứng!

Hít mạnh một hơi thanh khí, Đường Thượng Thanh lại vận lực và tung người lao xuyên qua lớp vân vụ!

Ngay lúc vừa đặt chân vào tiểu động khẩu bí ẩn nọ, tai chàng chợt nghe có tiếng chấn kình âm âm vọng đến!

Bung!

Bung!

Lớp băng cứng dưới chân chàng, thay cho nền đa của lối đi, chợt rung chuyển nhè nhẹ như đang lâm cơn địa chấn!

Không tin đó là cơn địa chấn, Thượng Thanh chép miệng nói thành tiếng:

- Có thể lão không tìm được lối đi như ta vừa tìm được lối đi như ta vừa tìm được nên lão nóng nảy phát kình phá hủy vòng băng!

Lập tức có tiếng đáp trả của hắc y nhân:

- Đừng nói là chỉ phá hủy vòng băng quỷ quái kia, bản nhân còn sẵn sàng phá hủy tất cả những gì ngăn cản bản nhân tìm được ngươi! Hừ!

Chàng kinh hãi, không ngờ tiểu động khẩu chàng vừa tìm được lại là lối dẫn chàng đến chạm trán với lão!

Phát hiện ở phía trước có lấp loáng những vệt sáng, chàng lập tức tung người lao đến!

Vút!

Đúng như chàng nghĩ, những vết sáng lao quả nhiên hiện diện có kèm theo một vòng băng như vòng băng chàng vừa gặp! Và có không biết cơ man nào những hình ảnh phản chiếu từ chính chàng!

Vút!

Lão hắc y nhân cũng lao đến!

Đường Thượng Thanh đứng im, khiến những hình ảnh phăn chiếu nọ cũng đứng im!

Chàng nhận ra lão hắc y nhân đang ngơ ngẩn nhìn những hình ảnh phản chiếu của chàng và của lão!

Lão không biết phương vị thật sự của chàng và lão lẩm bẩm:

- Bản nhân không tin là không tìm được ngươi!

Lão di chuyển dọc theo vòng băng! Những hình ảnh của lão được nhiều mặt băng phản chiếu cũng di chuyển!

Do phải đứng yên, Đường Thượng Thanh có cảm nhận hàn khí lạnh toát từ vòng băng bắt đầu thấm nhập vào chàng!

Chàng lại vận khí, lần này lại tăng thêm chân lực do hàn khí ở đây lạnh hơn!

Chàng nhìn thấy từ những lỗ mũi của những hình ảnh chính lão đang ngùn ngụt phả ra từng làn hơi trắng toát!

Lão đang bị hàn khí thấm nhập!

Miệng lão bắt đầu run lên cầm cập khiến hai hàm răng phải lanh canh va vào nhau!

Lão cố mím chặt miệng để khỏi run lên nữa!

Lão vẫn chưa tìm được phương vị của chàng!

Lão động nộ:

- Bản nhân chỉ cần phá hủy vòng băng này lo gì không tìm được ngươi!

Chàng kinh hoảng vì sợ lão sẽ làm thật!

Nhưng có sợ cũng bằng thừa! Chàng nhìn thấy có quá nhiều hữu thủ được lão nâng lên!

Ầm!

Vòng băng rạn nứt khiến những hình ảnh phản chiếu của cả hai phải méo mó thảm hại!

Nhìn những hình ảnh méo mó này, Đường Thượng Thanh không thể không lo lắng!

Đúng với sự lo lắng của chàng, lão hắc y nhân cười rộ:

- Ha... ha... ha...! Rốt cuộc bản nhân cũng tìm được ngươi! Ngươi đâu thể tự làm cho thân hình phải méo mó như những hình ảnh của ngươi! Đỡ!

Vù... vù...

Lão xuất chưởng và quật vào một bóng hình còn nguyên vẹn, chính là chàng!

Không thể đứng yên chờ chết, chàng lập tức vận khởi Ngọc Điệp thân pháp!

Vút!

Ầm!

Vòng băng càng thêm bị rạng nứt sau khi trúng phải một kình nữa của lão quật hụt chàng!

Chàng vẫn chi trì thân pháp Ngọc Điệp!

Thật kỳ lạ, nhờ có quá nhiều những hình ảnh phản chiếu, ngay lập tức, xung quanh lão toàn là những ảnh với ảnh! Ảnh của lão và ảnh của chàng!

Tất cả làm cho lão phải loạn nhãn quang.

Nhận ra thần tình ngớ ngẩn của đối phương chàng liền xuất phát kình lực.

- Đỡ!

Vù... vù...

Vì có quá nhiều bóng cánh tay đang nhắm vào lão phát chiêu nên lão chẳng còn cách nào đoán được phương vị cũng như đoán được hướng phát chiêu của chàng!

Lão bối rối khua loạn song thủ.

Ầm! Ầm! Ầm!

Bùng! Bùng!

Vô hình chung nhờ lão cứ phát chưởng tứ tung nên lão dù bị chấn động nhưng cũng hóa giải được chiêu chưởng tập kích của chàng!

Ngược lại, bị lão phát kình loạn xạ vòng băng nọ sau cùng phải bị phá hủy!

Nhìn những mảnh băng vỡ rơi vãi, chàng lo sợ một cuộc đối đầu bất lợi phải xảy ra một khi chỉ còn lại hai hình ảnh duy nhất là chàng và lão!

Nào ngờ, những điều kỳ quái chưa phải là hết!

Sau lớp băng vỡ toang lại là...