Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Quyển 6 - Chương 9: Cầu xin anh (1)

'Aaaaa!' Cô kìm không được một tiếng kêu, dưới kỹ xảo tán tỉnh cao siêu của hắn, cao trào đưa cô đến với một cảm giác tiếp cận với cái chết.

'Hận anh?'

Giọng nói của Cung Quý Dương bởi vì dục vọng mà trở nên thô ráp, mang theo một chút trêu chọc: 'Anh thấy hình như không phải vậy ...'

Sầm Tử Tranh vô lực nằm dưới thân hắn, toàn thân tưởng như bị hút hết sức lực.

Một tầng mồ hôi mỏng toát ra trên trán cô, cao trào dần lui đi để lại trong cô một cảm giác trống rỗng ...

Những giọt nước mắt tuyệt vọng và tủi hổ rơi từ khóe mắt cô xuống ...

Một giọt ... lại một giọt ...

'Đừng khóc. Nhìn thấy em khóc anh sẽ càng muốn giữ lấy em nhiều hơn!'

Cung Quý Dương vừa nói vừa tao nhã thoát đi quần áo của chính mình ...

Thân thể tinh tráng không kém gì một nam người mẫu, bởi vì cá tính thích vận động nên ẩn dưới làn da rám nắng là lớp cơ bắp rắn chắc, đôi chân thon dài mà hữu lực ... từng bộ phận trên người hắn đều mang theo sức quyến rũ đủ để phụ nữ kêu thét lên.

Nỗi tuyệt vọng và bất lực lần nữa ập đến với Sầm Tử Tranh, lúc này cô không giận Cung Quý Dương mà hận chính mình. Vì sao rõ biết hắn chỉ mang lại tổn thương cho cô mà cô lại không cách nào kháng cự sự tấn công của hắn chứ?

Nam tính dục vọng sớm đã kiêu ngạo đứng lên khiến Sầm Tử Tranh ngượng ngùng không dám nhìn thẳng.

'Nói, Thư Tử Hạo có chạm đến em chưa?'

Hắn xoay gương mặt nhỏ hắn của cô lại, để ánh mắt cô chính diện nghênh đón ánh mắt hắn.

Sầm Tử Tranh hung hăng cắn chặt môi, trong ánh mắt mê ly thoáng qua một tia oán hận.

Cung Quý Dương cười lạnh một tiếng, sự ngoan cố của cô khiến cho lòng trắc ẩn nơi hắn biến mất không còn một mảnh.

Hắn ngồi dậy, nửa quỳ nửa đứng, bàn tay to vịn chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, vận sức tiến vào ...

'Aaa ...'

Cơ thể đột nhiên bị lấp đầy khiến Sầm Tử Tranh đau đớn kêu to một tiếng, nước mắt lập tức tràn ra hốc mắt, rơi xuống khóe mắt rồi biến mất trong làn tóc dày.

Tuy rằng tám năm trước cô là người của hắn nhưng tám năm qua chưa có người đàn ông nào được chạm đến cô, nay cảm giác thân thể kết hợp chặt chẽ này trở lại, suýt nữa đoạt đi hô hấp của cô!

Động tác tiến vào hung mãnh cho thấy Cung Quý Dương đang tức giận nhưng khoảnh khắc khi hắn tiến vào đó, hắn rốt cuộc nhận ra một điều: Cô đang nói dối!

Sầm Tử Tranh đang nói dối!

Cô quá chặt, cảm giác này không lừa được ai, nếu như cô thật sự có quan hệ Thư Tử Hạo thì tuyệt đối sẽ không chặt như như một xử nữ thế này. Điều này càng khiến cho dục hỏa trong Cung Quý Dương như lửa cháy lan ra đồng cỏ, thiêu đốt sự nhẫn nại của hắn, cũng khiến hắn phẫn nộ vô cùng.

Cô sao cứ phải cậy mạnh như thế?

'Nếu như em đã nói mình có quan hệ với tên kia, vậy anh thực sự muốn biết, anh với hắn, ai có thể thỏa mãn em nhiều hơn!'

Cung Quý Dương chợt bế bổng cô lên, để cô ngồi vắt ngang đùi mình, để đôi chân thon thả của cô vòng qua vòng eo tinh tráng của hắn, mỗi một lần rút ra tiến vào đều có thể mang lại vô hạn thống khổ lẫn thích thú.

Dày vò vẫn chưa kết thúc!

Sầm Tử Tranh không dám kêu ra tiếng cô ghét tiếng ngâm nga phóng đãng của mình, cô không muốn giống như những người phụ nữ bên cạnh hắn, thuần phục dưới thân, yêu kiều rên rỉ, chỉ đành liều mạng áp chế cảm xúc, răng cắn chặt môi, nhẫn nhịn theo từng nhịp luật động có chút thô lỗ của hắn.

Lắc mạnh đầu như thức tỉnh bản thân, sự tấn công mạnh mẽ của hắn khiến cô yếu ớt bấu chặt lấy hắn bởi nếu không làm vậy, cô nghĩ mình sẽ vì động tác quá kịch liệt mà hôn mê mất.

Hắn đang đợi, đợi cô mở miệng xin tha, đợi cô nói lời thật lòng.

Nào ngờ, cô của tám năm sau càng khó khuất phục hơn so với tưởng tượng của hắn. Thô ráp gầm lên một tiếng, hắn lần nữa vùi sâu vào nơi ẩn mật của cô, dày vò cô, mà cũng là dày vò chính mình.

'Không ... đừng ... Cung Quý Dương ...'

Cô run giọng cầu xin, đôi mắt trong veo sớm đã phủ một tầng sương mù nhưng cô không cho phép mình khuất phục, hắn quá cuồng dã, quá lớn, kích tình mãnh liệt như vậy cô thừa nhận không nổi, đã mấy lần cô tưởng mình cứ thế mà chết đi!

'Nói anh nghe, em với hắn có quan hệ hay không? Nói!' Cung Quý Dương hoàn toàn không có ý định buông tha không tìm hiểu sự thật, hắn quát khẽ.

Vì sao hắn cứ muốn ép cô chứ? Vì sao?

Chịu không nổi loại tra tấn thống khổ mà vui sướng này, Sầm Tử Tranh run giọng: 'Không có ... không có ...'

Nước mắt cô cô rơi theo từng nhịp luật động của hắn...

'Ngoan!'

Lời thú nhận của cô khiến cơn tức trong lòng hắn giảm hơn phân nửa, hắn cúi xuống trìu mến hôn lên đôi má đẫm nước mắt của cô, động tác bất giác hòa hoãn lại ...

Yếu đuối mà kiên cường, cô luôn khiến cho người ta có một nỗi xúc động muốn hung hăng ôm chặt cô vào lòng mà tận tình yêu thương.

Trong đáy mắt âm trầm xẹt qua một tia trìu mến, hắn vòng đôi tay rắn chắc ôm lấy cơ thể mềm mại kia vào lòng, chậm rãi cúi đầu, dịu dàng hôn lên vành tai mẫn cảm của cô, trượt xuống vùng cổ đang tản mát mùi hương thanh mát của riêng cô, xương quai xanh xinh đẹp rồi lần nữa chiêm bái nụ hoa phấn hồng đang nở rộ.

Sự dịu dàng bất ngờ của hắn khiến Sầm Tử Tranh không biết làm sao, dưới đôi tay có chút thô ráp nhưng mang theo ma lực của hắn, mặc kệ cô cố gắng khống chế thế nào, cắn môi mạnh đến mức nào đều không ngăn được tiếng rên rỉ kích tình.

Cung Quý Dương rất đắc ý với phản ứng của cô, môi nhẹ câu lên một đường cong hoàn mỹ, đưa tay giúp cô cởi bỏ chiếc cà vạt đang trói chặt đôi tay cô, giải phóng cho nó ...

'Ưmm ...'

Sầm Tử Tranh không kìm được bấu chặt vai hắn, ngón tay khảm sâu vào da thịt hắn, dưới sự dẫn dắt đầy kỹ xảo của hắn, cô thả lỏng chính mình yêu kiều ngâm nga.

Khoái cảm mãnh liệt khiến cho tiếng rên rỉ cô kìm nén đã lâu rốt cuộc cũng thoát ra khỏi yết hầu, cô cảm giác thân thể mình đang trôi bềnh bồng trong biển tình. Mỗi một tấc da thịt đều đang gào thét, mỗi một dây thần kinh đều đang rúng động, rốt cuộc cơ bắp ở nơi sâu nhất trong cơ thể bắt đầu co rút, cực hạn khoái cảm như sóng cuồng vùi lấp lấy cô.