Môi Cung Quý Dương lướt trên da cô, mỗi một nụ hôn đều mang một sức mạnh khủng khiếp không ngừng xao động nơi sâu nhất trong tâm linh cô!
Như một nhạc trưởng kỳ tài, hắn dễ dàng kích thích từng dây thần kinh mẫn cảm của cô, mang đến từng đợt cảm giác vừa thống khổ lại vừa thoải mái.
Sầm Tử Tranh nằm trên giường lớn, cả người mềm mại vô lực thừa nhận những nụ hôn của hắn, để mặc hắn tùy thích khiêu khích cô, để mặc cảm giác tê dại xâm lấn mọi giác quan khiến toàn thân cô run lên.
Gương mặt thanh lệ bởi vì kích tình mà nhiễm lên một tầng hồng mang một vẻ dụ hoặc nói không nên lời. Đôi mắt trong veo cũng như bịt kín một tầng sương mờ, đôi môi đã bị hôn đến sưng đỏ, khó chịu cố nén nhưng không nén nổi một tiếng rên rỉ yêu kiều, thoạt nhìn kiều mỵ mà đầy dụ hoặc ...
Trong đời cô chỉ biết đến một người đàn ông, kinh nghiệm ít ỏi đến đáng thương như cô làm sao chịu được sự trêu chọc tà ác mà lão luyện kia?
'Cung ... Quý Dương ... đừng ...'
Cô xoay đầu qua một bên, định vùi mặt vào trong chăn nhưng lại bị đôi tay cứng như thép kia giữ chặt khiến cô tuyệt vọng phát ra một tiếng nức nở.
Vì sao? Vì sao vẫn không thể chống cự trước sự tấn công của hắn?
Thấy cô như vậy, ánh mắt Cung Quý Dương có chút biến hóa ...
Đôi ngươi thâm trầm chợt co rút lại như muốn thu hết vẻ xinh đẹp quyến rũ của cô vào trong đáy mắt ...
Cảm thấy sắp không khống chế nổi sự ham muốn đang gào thét nơi đáy lòng, ngón tay Cung Quý Dương thành thục gẩy nhẹ, kéo xuống vật che chắn cuối cùng trên người cô ...
Những tấm kiếng dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu lại những luồng ánh sáng đầy màu sắc, ánh lên cơ thể ngọc ngà không chút tỳ vết, ánh lên những đường cong linh lung hoàn mỹ, đôi chân thon dài, làn da trắng bóng, mượt mà đến không thể tưởng tượng, tất cả đều được thu hết vào trong đáy mắt không giữ lại chút gì ...
Trong lòng hắn chợt dâng nên một nỗi ngứa ngáy khó nhịn, đôi mắt vốn thâm thúy lại càng trở nên âm trầm.
Hắn vuốt nơi mềm mại rất tròn của cô, bàn tay miêu tả sự hoàn mỹ không tỳ vết của cô, nụ hôn của hắn một đường trượt xuống phía dưới, hôn qua chiếc gáy tuyết trắng với đường cong tao nhã, hôn qua xương quai xanh xinh đẹp rồi sau đó dừng lại nơi bộ ngực cô, đem nụ hoa đã nở rộ ngậm vào miệng mình, bàn tay to nhẹ tách hai chân cô ra, mạnh mẽ kéo cô về phía mình.
'Cung Quý Dương, xin anh, đừng như vậy ...'
Sầm Tử Tranh trừng to đôi mắt đẹp, cô giãy dụa muốn khép chân lại nhưng tất cả chỉ phí công vô ích ...
'Vật nhỏ, em vẫn mẫn cảm như tám năm trước!'
Cung Quý Dương hài lòng nhìn cô gái đang run khẽ dưới thân, hắn thấp giọng tán thưởng rồi như bị một sức mạnh vô hình nào đó khống chế, hắn cúi người càng thấp, chiêm bái nơi thần bí kia ...
Không ...
Không thể ...
Cô muốn kêu lên, muốn phản kháng nhưng lại hoảng sợ phát hiện ra, phát ra từ cổ họng mình lại là một tiếng ngâm nga ...
'Không muốn sao, Tranh Tranh? Em đừng quên, anh hiểu cơ thể em còn hơn cả em ...'
Lời lẽ tà tứ, hành vi phóng túng của hắn khiến cô còn chưa biết phản ứng thế nào thì ngón tay tà ác đã xâm nhập.
'Aaaa...'
Sầm Tử Tranh kinh hoảng kêu lên một tiếng, dị vật xâm nhập khiến cô khó chịu chau mày.
'Đừng, không muốn ...'
'Rồi em sẽ muốn thôi bởi vì .... thân thể em sớm đã là của anh rồi!'
Cung Quý Dương vừa nói vừa suồng sã trêu chọc nơi tư mật của cô, từng chút một dày vò cô ...
Sầm Tử Tranh cảm thấy như bị một cơn sóng nhiệt tấn công, cô liều mình dãy dụa nhưng không có cách nào kháng cự khoái cảm trí mạng kia.
Khuôn mặt nhỏ nhắn từ phiếm hồng chuyển sang đỏ ửng, ánh mắt mờ mịt, làn da tuyết trắng như nhuộm lên một tầng hồng nhạt, thần trí dường như đã bay rất xa rất xa, toàn thân càng lúc càng nóng như đang trong một lò lửa mà hắn cố tình châm lên.
'Ưmm ... ngừng ... ngừng lại ... tôi không muốn ...'
Cô càng lúc càng thấy sợ, cái cảm giác quen thuộc trí mạng này khiến cô không khỏi nhớ lại tình cảnh tám năm trước khi họ còn là của nhau.
'Không muốn? Tranh Tranh, thân thể em thành thực hơn miệng em nhiều. Anh nghe thấy nó đang không ngừng kêu muốn anh, muốn anh ...'
'Không ...' Sầm Tử Tranh không ngừng lắc đầu, cô không cho phép bản thân sa ngã ...
Nụ cười trên môi Cung Quý Dương càng tà mị khiến cho gương mặt anh tuấn đến khiến người ta ngạt thở kia có một vẻ mê người đến đáng sợ ...
'Tranh Tranh, còn nhớ tám năm trước em đã từng nhiệt tình thế nào đáp lại anh không? Anh nhớ, anh vẫn nhớ từng khoảnh khắc khi chúng ta bên nhau, từng tiếng ngâm nga của em khi ở dưới thân anh ...'
'Đủ, đủ rồi, ngừng tay. Mau ngừng lại!'
'Nếu như anh cứ muốn thì sao?' Ngón tay tà ác tiếp tục tấn công nơi mẫn cảm của cô ...
Không tự chủ được môi cô bật ra một tiếng rên rỉ yêu kiều nhưng vẫn cố cứng rắn quát lên: 'Cung Quý Dương, anh chỉ có mỗi bản lĩnh cưỡng bức phụ nữ này thôi sao? Tôi hận anh, hận anh!'
Nghe vậy sắc mặt Cung Quý Dương không khỏi trầm xuống, âm trầm mà đầy nguy hiểm như một chú báo đang ngủ bị đánh thức.
'Hận anh?'
Bất thình lình, thêm một ngón tay xâm nhập vào nơi tư mật của cô, mang theo một sức mạnh và tần số như trừng phạt cơn tức mà cô vừa gây ra cho hắn, dẫn dắt lý trí rời xa thân thể cô.
Không giữ lại chút gì!
Nếu lúc này trong đầu hắn còn một ý niệm thì đó chỉ có thể là ... có được cô! Điên cuồng mà giữ lấy cô!
Sự rúng động quá lớn khiến Sầm Tử Tranh không tự chủ được, móng tay cô khảm thật sâu vào lòng bàn tay như muốn làm cho mình tỉnh táo lại nhưng giãy dụa thế nào cũng không thoát thân được.
Bàn tay to của Cung Quý Dương nhẹ tách từng ngón tay cô ra, dù cho đang chìm trong ham muốn tột cùng, hắn vẫn để ý cô, hắn chẳng thà cô bấu lấy tay mình còn hơn là nhìn thấy cô làm chính mình bị thương.
Sầm Tử Tranh không tự chủ được, cả thân hình như căng ra, ngón tay khảm thật sâu vào tay hắn như muốn tìm một lực lượng để bám víu.