Truyền Kiếm

Chương 24: Chương 20 Phi Thạch Thành\n


TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang
Chương 19: Giao dịch
Dịch giả:
Biên tập:
)
"Ai?" Phương Việt cả kinh, nhìn về phía góc tối mà giọng nói phát ra.
Một thân ảnh chậm rãi đi ra từ dưới bóng râm của cây đại thụ. Nhờ ánh trăng, có thể nhìn thấy một khuôn mặt trẻ tuổi dưới chiếc mũ màu đen.
"Là ngươi!?" Hai mắt Phương Việt hơi co lại: "Không thể nào! Ta đã tận mắt thấy ngươi uống canh, thứ Nhuyễn Cốt Tán kia có thể kéo gục cả linh kiếm sư lục giai, tại sao ngươi có thể bình an vô sự được?"
Mạc Vấn không đáp lại, hắn chẳng cần trả lời với một kẻ sắp chết. Tất cả những gì phát sinh vừa rồi hắn đều nghe được rõ ràng, tên tâm lý cực kỳ biến thái này đã không thể xưng là người, cũng không có tư cách làm người!

‘Sang lang’! Trường kiếm đã ra khỏi vỏ.
Trong mắt Phương Việt ánh lên chút tàn nhẫn, tiện tay vứt nam hài xuống đất rồi rút bội kiếm của mình ra. Trên thân kiếm u lãnh có một cái khe rất nhỏ, đúng là kiếm phôi của linh kiếm thượng phẩm vốn thuộc về Mạc Vấn!
"Tuy không biết ngươi dùng cách gì hóa giải dược lực của Nhuyễn Cốt Tán, nhưng nếu đã muốn nhúng tay vào việc này thì hôm nay ngươi phải chết!"
Trường kiếm trong tay Phương Việt đâm thẳng về phía trước. Hắn có thực lực của nhất lưu kiếm khách, một kiếm này cơ bản đã đạt được tiêu chuẩn người kiếm hợp nhất. Kiếm đâm ra mơ hồ mang theo tiếng sẩm nổ, một cỗ khí thế sát phạt như trên chiến trường theo đó mà phát ra.
Đây là sát nhân chi kiếm đến từ sa trường, trước giờ các nhất lưu kiếm khách trên giang hồ cũng không dám đón đỡ trực tiếp mà chỉ có thể tạm lánh phong mang, nhưng khi vào trong mắt Mạc Vấn thì lại chậm như rùa bò, sơ hở chồng chất. Không biết vì sao, nhìn một kiếm này đâm đến thì trong đầu hắn lại xuất hiện vô số tàn ảnh, mỗi đạo tàn ảnh này lại miêu tả một động tác ứng đối với chiêu kiếm kia.
Đây là... Trong lòng Mạc Vấn chợt hiểu ra, những phương pháp này có lẽ đến từ linh lực của hàng ngàn hàng vạn tàn kiếm trong kiếm trì của sơn trang. Linh kiếm vốn sinh ra vì chiến đấu, mỗi một thanh đều đã trải qua vô số trận đại chiến, lâu dài đem bản năng chiến đấu dung nhập vào trong linh lực của linh kiếm. Mà hắn lại hấp thu linh lực của những tàn kiếm này thì cũng tương đương với việc hấp thu bản năng chiến đấu của chúng. Bình thường thì những thứ này hỗn độn không có quy luật, ẩn sâu trong trí nhớ của hắn, nhưng khi tiến vào trạng thái chiến đấu thì bản năng sẽ được kích phát ra.
Gần như là theo bản năng, Mạc Vấn chọn một cách đơn giản nhất, trực tiếp nhất, mà cũng hữu dụng nhất. Nâng kiếm đâm ra, mũi kiếm áp lên mũi kiếm của Phương Việt, sau đó xoay kiếm vẽ ra một đường cong duyên dáng, thoải mái đem chiêu kiếm khí thế hùng hậu này của Phương Việt gạt sang một bên. Đồng thời, đường cong duyên dáng kia dường như còn ẩn dấu sát khí lăng liệt, chỉ xẹt qua cánh tay phải cầm kiếm của Phương Việt thôi thì một bàn tay tính thêm cả thanh kiếm đã bay lên giữa không trung.
"A!"
"Tâm kiếm hợp nhất! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Ngươi mới chỉ mười mấy tuổi thì sao có thể là siêu nhất lưu kiếm khách! Giả! Nhất định là giả!" Phương Việt nói năng lộn xộn, những điều liên tục phát sinh tối nay làm tinh thần hắn đã đứng bên bờ vực sụp đổ.
"Giả! Là thủ thuật che mắt mà thôi! Ngươi không lừa được ta đâu! Chết đi cho ta!"
Đột nhiên Phương Việt tru lên lao về phía trước, máu tươi túa ra từ tay hắn vẽ ra một đường máu trên không trung. Đối với điều này thì Mạc Vấn lại hơi bất ngờ, hai người vốn đã đứng gần nhau, Phương Việt cách mũi kiếm của hắn còn không đến hai thước, gần như khi tên kia vừa lao lên thì đã đụng phải mũi kiếm!

Phốc!
Trường kiếm sắc bén xuyên thủng thân thể Phương Việt một cách dễ dàng, thẳng đến tận chuôi! Hai mắt Phương Việt trợn lên, một bàn tay còn lại còn cố hết sức giãy dụa chộp về phía Mạc Vấn, nhưng hắn mãi mãi sẽ không chộp được... Nội tạng lẫn với máu không ngừng tràn ra từ trong miệng, cuối cùng cả người run rẩy rồi hoàn toàn mất đi sự sống, cánh tay vô lực rủ xuống.
Một người vốn đã chết, tha hương ở dị quốc lại bị chính cừu nhân của mình nuôi lớn. Vì không đạt được một thứ gì đó từ dưỡng phụ mà âm thầm sinh hận, cuối cùng điên cuồng nhục muội giết đệ, kết cục như vậy có lẽ là tốt nhất...
Mạc Vấn than nhẹ một tiếng, vuốt xuống đôi mắt vẫn đang trợn tròn của Phương Việt.
***
Từ rất xa, bóng dáng của một tòa thành càng lúc càng rõ ràng. Thành Thanh Lĩnh, nơi nhỏ bé vì núi mà được gọi là thành này đã cách mọi người ngày càng gần.
Ngoài cửa thành, Mạc Vấn giục ngựa đi tới trước xe ngựa của tỷ đệ Phương Nhu: "Phương tiểu thư, giờ đã đến thành Thanh Lĩnh rồi, ta cũng không cần hộ tống nữa. Cảm tạ sự giúp đỡ của ngươi thêm lần nữa, chúng ta từ biệt tại đây vậy."
Nói xong, Mạc Vấn giục ngựa muốn rời đi.
"Văn công tử, xin ngài chờ chút!" Phương Nhu xốc lên màn xe hô lớn, khuôn mặt nàng đã lại phủ lên một chiếc khăn che mặt, nhưng những đường nét mông lung vẫn đẹp đến kinh tâm động phách.
"Phương tiểu thư, còn chuyện gì sao?" Mạc Vấn dừng lại, xoay người nhìn về phía Phương Nhu.
Hai má Phương Nhu hơi đỏ lên, vậy mà lại không dám nhìn thẳng vào mắt Mạc Vấn. Ánh mắt hơi chếch đi, thấp giọng nói: "Văn công tử muốn đi đâu? Nếu có cơ hội sau này cũng dễ đến bái phỏng."

"Chỉ sợ làm tiểu thư thất vọng rồi, tại hạ lấy bốn bể làm nhà, không có nơi ở cố định."
"Nói như vậy thì tạm thời công tử cũng chưa định đi đâu?" Phương Nhu vội hỏi tiếp, trong ngữ khí dồn dập không giấu nổi sự vui mừng.
Mạc Vấn do dự một chút rồi gật gật đầu: "Có thể nói như vậy."
"Vậy sao công tử không tiếp tục đi theo đoàn xe, hộ tống chúng ta đến thành Phi Thạch? Về phần thù lao thì công tử cứ yên tâm, chúng ta sẽ trả tiền thuê gấp ba bình thường."
"Cái này..."
Nói thật ra thì Mạc Vấn cũng có chút động tâm, lúc này trên người hắn không xu dính túi. Trước kia vì giữ vững hiện trường nên hắn cũng không động vào bất cứ thứ gì trên xe, ba trăm lượng vàng mẫu thân cho tự nhiên cũng sẽ không chạm tới. Bây giờ một mình ở xa, không có tiền thì chỉ sợ nửa bước cũng khó đi. Phương Nhu hứa sẽ trả thù lao gấp ba, mặc dù tính ra cũng không nhiều lắm nhưng vẫn có thể cải thiện tình huống bây giờ đi một chút.
"Văn công tử cứ yên tâm, ngài có thực lực của siêu nhất lưu kiếm khách, tất nhiên chúng ta sẽ tính theo thù lao của linh kiếm sư tứ giai." Phương Nhu lại tăng lớn sức hấp dẫn.
Lần này thì Mạc Vấn hoàn toàn động tâm, tam giai và tứ giai là một ranh giới. Tiền thuê linh kiếm sư hay kiếm thực lực từ tam giai trở xuống cũng không cần bao nhiêu, mỗi ngày mười lượng bạc đã xem như cao lắm rồi, nhưng từ tứ giai trở lên thì đã hoàn toàn phải dùng vàng tính, một phát tăng lên gấp chừng mười lần!
"Được rồi, ta đồng ý hộ tống."
Rốt cuộc lúc này vẻ vui mừng trong mắt Phương Nhu đã không che dấu nữa, nói ra mục đích thật của nàng: "Sau khi kết thúc nhiệm vụ hộ tống thì chắc Văn công tử cũng chưa biết nên đi đâu. Hiện giờ Trương đô đốc và Lưu đô thống đều đang bị trọng thương, chỉ sợ không có hai tháng thì khó mà khôi phục lại được. Hiện giờ xá đệ đang ở độ tuổi tu luyện vỡ lòng tốt nhất, trì hoãn thì không tốt, vậy nên tiểu nữ tử muốn xin Văn công tử lúc đó ở lại thêm một khoảng thời gian ngắn phụ trách việc dạy kiếm thuật vỡ lòng cho xá đệ. Chờ thương thế của Trương đô đốc và Lưu đô thống phục hồi thì hẵng rời đi, lúc đó tiểu nữ tử sẽ trả năm trăm lượng hoàng kim và một lọ đan dược chữa thương thượng phẩm làm thù lao."
Mạc Vấn sửng sốt, hắn không ngờ rằng mục đích cuối cùng của Phương Nhu lại là như vậy, để hắn làm thầy dạy kiếm thuật vỡ lòng cho tiểu Hầu gia? Việc này... Cũng quá đề cao hắn rồi, hắn đâu biết kiếm thuật gì? Hoàn toàn là nhờ vào những đoạn tin tức trong linh lực của tàn kiếm mà vô sự tự thông, một vài tư thế cơ bản như đâm, bổ, chém thì còn biết một chút, dù sao lúc ở Chú Kiếm sơn trang cũng thường xem các đệ tử sơn trang tập luyện, nhưng nói đến các lý luận kiếm thuật cao thâm thì gần như là không biết gì. Dạy người khác học, để người khác dạy hắn còn không sai biệt lắm.
Thấy Mạc Vấn do dự, Phương Nhu lại không nghĩ đến những phương diện khác, tưởng đối phương cảm thấy thù lao không đủ nên cắn răng đưa ra con át chủ bài: "Mặt khác, ta có thể cung cấp cho công tử tin tức về một di phủ của linh kiếm sư thời cổ."
"Di phủ của linh kiếm sư thời cổ!?" Mạc Vấn chấn động, nếu nói thứ hấp dẫn hắn bây giờ nhất thì đó chính là linh kiếm của linh kiếm sư thời cổ! Từ khi trải qua việc ở kiếm trì, hắn biết được việc linh kiếm hiện giờ khác với thời cổ rất nhiều, từ việc "kiếm linh" là có thể nhìn ra. Giờ đây, hắn cực kỳ ghét những kiếm linh hiện tại, tuy rằng vẫn có thể câu thông nhưng sự chán ghét khiến hắn chẳng bao giờ làm vậy. Ngược lại, hắn lại rất yêu thích những hài cốt linh kiếm lưu truyền từ thời cổ, thậm chí chúng còn khiến hắn có cảm giác như đồng lại. Hơn nữa, quan trọng hơn cả hắn có thể đạt được lực lượng từ những tàn kiếm này!

Cái này từ việc "tiểu hắc" là có thể chứng minh. Hắn có một ý nghĩ, nếu có đủ những tàn kiếm như "tiểu hắc" thì tu vi của hắn sẽ tăng trưởng vô hạn! Bước lên đỉnh của thiên hạ trong thời gian ngắn cũng không phải điều không thể. Nhưng vấn đề lớn nhất là làm sao để tìm được những tàn kiếm như vậy, di phủ của linh kiếm sư thời cổ là một lựa chọn không tệ!
"Được, ta đồng ý!" Cuối cùng Mạc Vấn cắn răng nói. Di phủ của linh kiếm sư thời cổ có sức hấp dẫn quá lớn đối với hắn, hắn không muốn bỏ cơ hội này! Về phần đồng ý dạy kiếm thuật cho tiểu Hầu gia thì đến lúc đó rồi tính sau.
Đoàn xe tiến vào dịch trạm tiếp đãi khách quý của thành Thanh Lĩnh. Đối với đôi tỷ đệ có thân phận hiển hách này, các quan viên trong thành đều lấy lòng hết khả năng. Tuy rằng ông bố đã mất nhưng tước vị vẫn truyền lại, có thể có được sự ân sủng của triều đình, không chừng lúc nào đó vị tiểu Hầu gia này một bước lên trời thì sao, bây giờ nịnh bợ chút cũng chẳng có gì.
Tỷ đệ Phương Nhu bận bịu đến tận chạng vạng tối mới tiếp đại xong đám quan viên, sau đó một mình một người đi vào căn phòng Trương Tể đang nghỉ ngơi.
"Trương thúc, ta giữ Văn công tử lại liệu có đúng hay không?" Phương Nhu lo lắng hỏi.
Trương Tể nằm ở trên giường, nhìn nàng một cách yêu thương: "Tiểu thư, chúng ta bất đắc dĩ mới phải làm vậy thôi. Ta nhìn không thấu Văn Mặc, thực lực của hắn không đơn giản như bề ngoài đâu. Tuy không thể cảm ứng được khí tức của linh kiếm sư nhưng hắn tuyệt đối không phải một kiếm khách bình thường! Trên đời này có rất nhiều bí pháp che dấu khí tức, có khi hắn dùng một bí pháp nào đó để ẩn dấu cũng không biết chừng. Hiện giờ ta và Lưu đô thống đều bị trọng thương, không thể khôi phục trong khoảng thời gian ngắn được, bên người ngài và tiểu Hầu gia chỉ có mười bốn hắc phong thiết vệ, lực lượng thật sự quá mức yếu ớt. Tuy bây giờ có thể điều động linh kiếm sư trong Linh Kiếm đường nhưng dù sao cũng không phải người của chúng ta, cho nên chúng ta nhất định phải tranh thủ dựa vào vị Văn công tử này. Ít nhất cũng phải chờ đến lúc ta và Lưu đô thống khôi phục thương thế."
"Nhưng vị Văn công tử này lai lịch không rõ, chỉ sợ hắn..." Phương Nhu không nói thêm nữa, lai lịch của Mạc Vấn vẫn là sơ hở lớn nhất.
Trương Tể lắc lắc đầu: "Không, vị Văn công tử này chí không ở đây, chỉ sợ hắn còn chướng mắt kiếm của Hầu gia. Nếu không đêm qua hắn đã động thủ ròi."
Phương Nhu không khỏi nhớ tới buổi tối kinh tâm động phách hôm qua, ở lúc mình tuyệt vọng bất lực nhất thì một người bước ra từ bóng tối, tay cầm trường kiếm, khi đó thân hình cũng không cao lớn nhưng lại nghiêm nghị như vậy, mạnh mẽ như vậy. Dần dần, đôi mắt nàng có chút ngây ngốc...
:yy67:
:oe75: