Truyền Kiếm

Chương 23: Chương 19 Giao dịch\n


TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang
Chương 18: Nghịch luân
Dịch giả: megazord2
Biên tập: 123456vn
)
Một tiếng gầm đầy tức giận từ một trong những ngọn núi ở bên cạnh truyền ra, kèm theo tiếng vải vóc bị xé rách “xoạt” , cái lều bị chém làm hai.
Trương đô đốc đứng ở bên trong, một tay cầm kiếm, hai con mắt đỏ ngầu, trông giống như một dã thú tức giận đang nhìn trừng trừng vào Thiếu Soái.
Sắc mặt của Thiếu Soái trắng bệch, sau đó liền lùi ra bảy tám bước, đến khi đụng vào một gốc cây mới dừng lại.
“Tốt !!! Rất Tốt !! Hầu gia nuôi được một thằng con thật tốt.” Trương đô đốc vẻ mặt rầu rĩ cười một tiếng, nước mắt rơi thành hai hàng chảy xuống.
Dọc theo con đường này, không quản chúng ta ngụy trang như thế nào, tuyến đường thay đổi ra sao, thậm chí đã chia ba đường mà đi, nhưng vẫn luôn bị địch nhân đuổi theo một cách chính xác, ta đã sớm nghi ngờ trong chúng ta có nội ứng, nhưng ta không nghĩ tới nội ứng lại là ngươi!” Ánh mắt Trương Đô Đốc như lóe ra hai tia sáng, giống như mãnh hổ muốn ăn thịt người.

Ánh mắt Thiếu Soái lóe lên nhìn Trương Đô Đốc, sắc mặt không đổi, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm, đứng thẳng người nói: “Không sai, là ta, là ta đã đem hành tung tiết lộ, mục tiêu chính của ta là tiêu hao lực lượng của các ngươi. Vốn ta định liên lạc với Thanh Châu tam bá, nhưng người tính không bằng trời tính, Diêm Ma lão nhân cũng ra tay chặn ngang một chân, ta đã tưởng rằng lần này có lẽ sẽ mất cả chì lẫn chài, nhưng không ngờ trời không tuyệt đường người, lại xuất hiện một tên cao thủ thần bí cứu giúp bọn tàn binh bại tướng các ngươi. Đây là ông trời cho ta cơ hội !”
“Giỏi !! Ngươi giỏi lắm”. Trương Đô Đốc hít sâu một hơi: “Phương Việt, Hầu gia năm đó ở trên chiến trường cứu ngươi ra từ trong đám người chết, thu ngươi làm nghĩa tử, nuôi ngươi lớn, cho ngươi thân phận, cho ngươi vinh hoa phú quý, vậy đây là cách ngươi báo đáp Hầu gia?”
“Thân phận? Ha ha ha ha..... . Nực cười, hắn cho ta thân phận gì? Bắc hầu nghĩa tử? Lang Nha Doanh Thiếu Soái? Ta chỉ là một hạ nhân! Hạ nhân nhà Phương gia! Năm xưa ta muốn tu luyện linh kiếm sư, tại sao hắn không chịu? Ta có linh căn! Một cái linh căn mà trăm người mới có một. Tại sao hắn lại không để cho ta tu luyện? Hắn truyền kiếm cho cái thằng con còn đái dầm cũng không chịu truyền cho ta! Ta biết, ta vĩnh viễn chỉ là ngoại nhân, hắn nhặt dã chủng* như ta từ trên chiến trường về, làm sao so với con ruột của hắn được! Hắn sợ sau này ta tu luyện vượt qua bọn con cháu của hắn, thay thế hắn. Tốt lắm, bây giờ tốt lắm, lão thất phu đã chết, còn có thể bắt ta làm hạ nhân của Phương gia nữa không? Mơ đi! Hắn mơ đi! Ta muốn cuộc sống của mình, ta muốn làm gia chủ!” Phương Việt khàn cả giọng quát thật lớn
Trương Đô Đốc bình tĩnh nhìn hắn: “Ngươi nói xong chưa?”
Phương Việt lạnh lùng khẽ hừ: “Ngươi còn muốn ta nói gì? Những thứ này còn chưa đủ sao?”
Trương Đô Đốc lắc đầu, ánh mắt có chút thương hại: “Dù ngươi có chịu nhiều ủy khuất hơn nữa, vẫn không thay đổi được rằng mạng của ngươi là do Hầu gia cho.”
Vẻ mặt Phương Việt liền biến sắc, giống như con mèo bị dẫm vào đuôi: “Ta đã trả hết cho hắn rồi! ta làm trâu làm ngựa cho Phương gia hai mươi năm, tất cả đều trả lại cho hắn, bây giờ ta chỉ muốn cầm lại thứ đồ thuộc về chính ta”
Trương Đô Đốc đột nhiên cười lạnh: “Ngươi còn chưa biết thân phận thật của mình sao? Hầu gia từng ra lệnh, cấm bất luận kẻ nào nói đến thân thế của ngươi, bây giờ ngươi đã phản bội Hầu gia, phản bội Phương gia, lệnh cấm này cũng không cần thiết phải tuân thủ nữa . Bây giờ để ta nói cho ngươi biết, ngươi không phải là người Triệu quốc, mà là người Yến quốc, là con trai của Bình Nam Đại Tướng Quân Kim Dịch. Hai mươi năm trước, cha ngươi thua ở Liêu thành, chết trong loạn quân, mẫu thân của ngươi bởi vì kinh sợ nên ở trong quân sinh non ra ngươi, sau đó cũng đã chết, vốn là ngươi sẽ trở thành chiến lợi phẩm đưa đến kinh thành cho những vương công quý tộc ngắm nghía, sau đó lại thiến đưa vào trong cung hầu hạ hoàng tộc, nhưng Hầu gia kính trọng phụ thân của ngươi vũ dũng, lén đem ngươi dấu đi, rồi tìm một đứa trẻ của một gã đầy tớ Yến quốc thay thế ngươi, cho nên mới có ngươi hôm nay”
“Không! Không thể nào! Ngươi nói láo!” Phương Việt sợ sệt kêu to, thân thể run rẩy.
“Không thể như thế? Ta, ta là người Triệu quốc! Ta rõ ràng là con dân Triệu quốc! Ta không phải là người nước Yến!” Phương Việt hoàn toàn sợ hãi rồi, còn có điều gì tuyệt vọng hơn so với niềm tin cả đời bị phá vỡ ? Hắn vốn là bởi vì cảm thấy Phương Dã đối với hắn không công bình, không thật lòng đối đãi với hắn như con trai ruột nên hắn sinh lòng oán hận, hắn muốn trả thù, trả thù Phương gia, nhưng bây giờ có người nói cho hắn biết, hắn không phải là người Triệu quốc, mà là kẻ địch của Triệu quốc, con trai của Đại tướng Yến quốc, vốn là hắn đã bị thiến rồi trở thành tù binh hầu hạ kẻ thù, mà bây giờ hắn hận nhất lại là thân nhân Yến quốc của hắn, điều này làm cho niềm tin của hắn tan vỡ mất.
Thử nghĩ xem, trên tay mình dính đầy máu tươi của binh lính Yến Quốc thì làm sao chịu nổi, Phương Việt cơ hồ cảm thấy như muốn nổ tung: “Không! Ta không tin! Ngươi nói láo” !
“Ngươi có thể không tin, bây giờ ta cũng không có ý định làm cho ngươi tin.” Trương Đô Đốc thương hại nhìn của hắn: “Ngươi là nhờ Hầu gia đích thân nuôi lớn, chúng ta những bộ hạ cũ của người cũng nhìn ngươi lớn lên, bây giờ Hầu gia cùng những lão chiến hữu đã chết, lần này ta không giết ngươi, để kiếm lại ngươi đi đi.”

“Mơ tưởng!” Phương càng gào thét một tiếng, hai mắt như dã thú mang theo một loại quang mang: “Các ngươi hủy hoại ta, hoàn toàn hủy hoại ta! Các ngươi để cho trên tay ta dính đầy máu tươi thân nhân, các ngươi tính sao đây? Hôm nay các ngươi đều phải chết! Hết thảy đi tìm chết đi!”
Trương Đô Đốc mặt liền biến sắc, trên mặt nổi lên một luồng đỏ hồng, nhưng bị hắn hết sức đè xuống.
Phương Việt khóe miệng lạnh lùng nhảy lên: “Trương Tể! Ngươi nói nhiều như vậy chính là nói cho ta biết ngươi bây giờ bất quá là cố hết sức trước khi chết thôi, thân thể của ngươi đã bị trúng số lượng lớn Nhuyễn Cốt Tán, ngươi cho dù là linh kiếm sư cấp bảy thì đã làm sao? Bây giờ ngươi có thể hù dọa được ai chứ? Bản thiếu gia đẹp trai đứng ở chỗ này, ngươi động được vào ta sao”
Trương Đô Đốc ánh mắt lạnh như băng: “Ngươi có thể thử một chút.”
Phương càng cười hắc hắc: “Tốt lắm, bản thiếu gia đẹp trai sẽ tới thử một chút.”
Trương Đô Đốc trầm mặc không nói, mũi kiếm của linh kiếm ở trong tay hướng xuống đất, không có động tác đặc biệt, nhưng lộ ra một cổ áp lực của linh kiếm sư cấp cao.
Phương Việt cước bộ mới vừa di chuyển, đột nhiên con mắt xoay động, ngừng lại: “Ngươi muốn ta qua chỗ ngươi à ? Ngươi tưởng bản thiếu gia đẹp trai mà ngu hả? Có bản lãnh ngươi cứ tới đây!”
Trương Đô Đốc khóe mắt khẽ chớp động, cuối cùng vẫn không nhúc nhích.
“Ha ha ha ha......” Phương Việt ngửa mặt lên trời cười to: “Để cho bản thiếu gia đẹp trai đoán nhé? Ngươi bất quá là thứ miệng cọp gan thỏ, là con cọp giấy. Ngươi đã không muốn tới đây, ta băt ngươi tới đây.”
Phương Việt dưới chân vừa động, mấy bước đã đến chỗ Phương Nhu đang quỳ, một tay bắt lấy tóc dài của Phương Nhu kéo trên mặt đất.
“A!” Phương Nhu đau đớn la lên, trên mặt đẹp tràn đầy vẻ thống khổ.

“Phương Việt! Ngươi dám!” Trương Đô Đốc khuôn mặt đỏ lên chợt phun ra một ngụm tiên huyết, thân hình lảo đảo, thiếu chút nữa mới ngã xuống đất, hai tay chống trên linh kiếm đang kịch liệt run rẩy, Phương Việt đoán không sai, hắn đúng là đã cố hết sức, vừa nãy chỉ là diễn trò mà thôi, không nghĩ tới Phương Việt giảo hoạt như thế, không dọa được hắn mà còn bị hắn nhìn ra hư thật.
“Hừ! Ta không dám? Hừ, bây giờ ta liền làm cho ngươi xem! Ngươi nhìn xem ta có dám hay không!” Phương Việt giống như bị Trương Đô Đốc khơi dậy ngọn lửa độc ác, hắn nắm lấy mái tóc của Phương Nhu rồi mạnh tay lôi nàng đặt lên trên một cây đại thụ, cánh tay khác bắt một bên cổ áo rồi dùng sức xé xuống.
“Roạt, roạt”, nửa bên áo, kể cả ống tay áo bị Phương Việt giật xuống, cả cánh tay trắng noãn cùng nửa bên áo lót của Phương Ngu lộ ra. Nhìn tiểu muội muội bên dưới lớp áo nhô ra, tà hỏa trong mắt Phương Việt càng tăng lên!
“Khốn kiếp! Nàng là muội muội của ngươi! Ngươi dám làm chuyện loạn luân này, ngươi không sợ thiên lôi đánh xuống !” Trương Đô Đốc ho ra ngụm máu lớn, khàn cả giọng rống giận.
“Thiên lôi đánh xuống?! Ha ha ha ha...... Trời xanh nếu có mắt cũng sẽ không để cho thân thế ta trải qua những chuyện như thế. Hôm nay ta muốn làm chuyện nghịch luân thường để xem trời rốt cuộc có mắt hay không!” Phương Việt cười điên cuồng chỉ tay lên trời chửi mắng.
“Đại ca, cầu xin ngươi, không thể......” Phương Nhu hai mắt rưng rưng, đối mặt kiếm khách hàng đầu nàng căn bản vô lực phản kháng, chỉ có thể lên tiếng cầu khẩn.
“Đừng có gọi ta là đại ca!” Phương Việt vừa gào thét vừa bóp chặt cổ Phương Nhu: “Ta không phải là đại ca của ngươi! Ta là kẻ thù của Phương gia các ngươi! Chúng ta là kẻ thù!”
Vải vóc tung tóe, một bên ống tay áo khác của Phương Nhu bị giật xuống, lúc này thân thể nàng gần như đã hoàn toàn trần truồng.
“Van cầu ngươi, không nên...” Phương Nhu sắc mặt trắng bệch hoảng sợ cầu khẩn, nàng không cách nào tưởng tượng nếu như tối nay thất thân ở chỗ này, nàng sẽ làm sao nhìn mặt cha mẹ dưới cửu tuyền, sống hay chết đều không thể thoát khỏi sỉ nhục!
“Ha ha ha ha, dù sao thiên hạ này đã không còn chỗ cho ta dung thân, mọi người cùng nhau xuống địa ngục đi!”
Phương Việt hoàn toàn điên rồi, lôi Phương Nhu từ trên cây khô kéo xuống, ngã trên mặt đất, hắn đem mũ giáp trên đầu nàng ném qua một bên, sau đó mãnh liệt xé rách áo giáp.
“Phương Việt! Đồ súc sinh!” tròng mắt Trương Đô Đốc như muốn nứt ra, Trương đô đốc phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cũng không cách nào chống đỡ được nữa, ngã trên mặt đất, hắn ngẩng đầu nhìn trời đau khổ cùng cực mà rống lên: “Hầu gia! Trương Tể vô năng ! Không cách nào bảo toàn con cháu của ngài!”
“Buông tỷ tỷ ra!” Theo một tiếng non nớt hét lớn, một thằng bé từ dưới đất nắm lên một thanh hộ vệ trường kiếm lao về hướng Phương Việt ra sức đâm tới.
Phương Việt ánh mắt thô bạo, Việt lấy tay trần nắm lấy mủi kiếm, mặc cho máu tươi đang chảy ra từ bàn tay, hắn dùng lực kéo thiếu niên về trước mặt rồi một cái tay khác nắm lấy cổ của thằng bé, đem hắn nhấc lên.

Khuôn mặt của thằng bé đỏ lên, hai chân trên không khua loạn xạ, mặc dù hắn có thực lực linh kiếm sư cấp hai, nhưng bởi vì còn nhỏ tuổi, còn chưa hoàn toàn nắm giữ khả năng của mình, hơn nữa lại không có một tí kinh nghiệm đánh nhau, đối mặt với nhất lưu kiếm khách Phương Việt, căn bản là hắn không hề có lực đánh trả.
“Tiểu tạp chủng! Ngươi chết đi!” Phương Việt bóp mạnh cổ của thằng bé, lập tức một thanh âm rất nhỏ truyền ra “...rắc”
“A.. Đừng mà! Van cầu ngươi đừng giết hắn! Ta van ngươi!” Phương Nhu ôm lấy cánh tay Phương Việt, khóc lóc cầu xin.
“Cầu xin ta sao? Ha ha ha ha, các ngươi cũng có một ngày phải cầu xin ta sao? Các ngươi không phải là cao cao tại thượng sao? Các ngươi ai cũng có thể la hét mắng mỏ ta, bây giờ rốt cục đến phiên các ngươi cầu xin ta!” Phương Việt nhìn chằm chằm Phương Nhu, trong mắt dâm ý tràn trề.
“Được, ta không giết hắn, bây giờ ngươi cởi hết đồ ra cho ta! Ngay! Ngay lập tức đi!”
“Không, không được......” Phương Nhu thống khổ lắc đầu.
“Hừ!” cánh tay Phương Việt ngay lập tức lại tăng thêm lực, bàn tay giống như chìm vào cổ của thằng bé
“Đừng! Đừng mà!! Ta cởi! Ta cởi......” Phương Nhu cơ hồ ngất mất, cuối cùng vô ý nói ra mấy chữ , rồi hai tay run rẩy mở đồ lót của mình.
“Ha ha ha ha......” thấy kết quả vừa lòng, Phương Việt điên cuồng cười lớn lên: “Lão thất phu! Ngươi thấy sao? Nữ nhi của ngươi cùng con trai ngươi bây giờ đang bò lổm ngổm ở dưới chân của ta! Ha ha ha ha......”
“Ngươi cười đủ chưa?”
Một tiếng nói âm trầm đột ngột từ trong bóng tối truyền đến.
:yy67:
:oe75: