Năm ấy,
không hạn hán thì lũ lụt, thiên hạ đói kém, hoàng đế chết bệnh, thái tử lên
ngôi. So với vụ Hỷ Lạc lọt vào chùa trong ký ức tôi, còn thảm liệt hỗn loạn hơn
nhiều. Đại nạn năm đó đã đưa Hỷ Lạc vào chùa. Đây rốt cuộc là một cô nương thế
nào, tôi đã đánh mất khả năng phán đoán, cũng như trước đây đã nói, cô ấy ăn
trộm thuốc giải vạn năng của Vạn Vĩnh, đối với hành động nhơ nhuốc này, tự sâu
trong lòng tôi lại hết sức tán thưởng, tôi đã giả vờ có thể nhìn thấy được suy
nghĩ trong đáy sâu nội tâm Hỷ Lạc. Đúng là tất cả mọi thứ đều là suy nghĩ trong
lòng, không phải hành động trước mắt.
Tôi có
thể nói về đại nạn của năm nay như thế này. Ở khắp Trung nguyên đã có tình
trạng người ăn thịt người, thậm chí người ta đã ăn đến đầy bụng, tạo nên một
vòng tuần hoàn xấu, người gầy chẳng ai ăn, chỉ chọn ăn những người có da có
thịt, bản thân mình có chút thịt, không cẩn thận lại bị người khác ăn. Tôi
nghĩ, tất cả mọi thứ văn minh, trật tự đều là những việc sau khi no ấm, còn một
khi đã khó có thể sinh tồn thì thế giới vốn tưởng chừng tốt đẹp lại hóa ra vô
nhân tính đến vậy. Tôi nghĩ, quyết định năm xưa của Hỷ Lạc là rất đúng. Bất kể
những lời Vạn Vĩnh nói có thật hay không, hắn ta cũng phải ở trong thế giới của
mình để nhìn những sự việc xảy ra đối với thế giới ấy. Tôi thầm cảm thấy may
mắn, bởi bản thân tôi không phải là một trong số đó.
Một năm
sau khi Hỷ Lạc chết, tôi mới dần dần thực sự hiểu ra rằng, người thân thiết duy
nhất của tôi đã hoàn toàn biến mất.
Bất kể
thế nào, đây cũng là một năm vui vẻ. Tôi học được cách đặt mình ra ngoài cuộc,
lắng nghe một số câu chuyện về mình. Giang hồ vẫn không hiểu vì sao minh chủ của
họ, một minh chủ những mong có thể cân bằng được các thế lực mạnh yếu khác
nhau, đột nhiên lại mất tích. Đối với việc này, trước nay tôi đều không để
bụng, tôi thà tin rằng tôi bỏ chạy vì những lời hù dọa của Vạn Vĩnh.
Minh
chủ biến mất, dĩ nhiên là một việc đại sự, mọi người đều cho rằng minh chủ đã
bị giết. Do Vạn Vĩnh cũng là người đứng trên lôi đài đến phút cuối cùng, vả lại
không thuộc bất kỳ bang phái nào cho nên mọi người đều nhất trí tiến cử hắn ta.
Vạn Vĩnh cũng tranh thủ được một số lợi ích từ phái triều đình cho tất cả giang
hồ. Việc đầu tiên được triều đình đáp ứng là, phàm bang chủ của các đại bang
phái từ trăm người trở lên có thể mang theo đao kiếm đi lại trong thành Trường
An, song muốn rút kiếm ra thì phải được triều đình cho phép. Riêng việc này đã
khiến các bậc đàn anh trong giang hồ vui sướng lắm rồi, đồng thời còn cấm thuộc
hạ mang kiếm, bằng không làm sao có thể tỏ rõ sự tôn quý cho được. Tôi phát
hiện, đầu óc của đám nhân sĩ giang hồ đều không dễ sai khiến, có thể thấy, việc
tranh đấu hằng ngày hoàn toàn chẳng có nghĩa lý gì. Vấn đề dân sinh, thực ra do
hai loại người khuấy động, một loại là những người đói không được ăn, một loại
là những người ăn no rửng mỡ.
Còn cái
năm này, bất kể ai, bao gồm cả Vạn Vĩnh, cũng đều hết cách, ngay những người
phiêu lãng trên giang hồ cũng đói rã họng, ngựa tốt về cơ bản đều đã bị ăn
sạch. Có thể nói, người tập võ có lẽ đều sở hữu những con ngựa tốt nhất, ngay
đến họ cũng đã lần lượt giết ngựa để ăn, cũng khó trách được, nếu bạn không ăn
ngựa của mình, không cột cho cẩn thận sẽ bị người khác bắt ăn mất.
Tôi
không thể nào hồi tưởng hết được tình cảnh thê thảm lúc bấy giờ, thảm cảnh ấy
khiến người ta biết rằng mọi việc trên đời này chỉ là trò chơi của loài người,
mà loài người lại là trò chơi của ông trời. Suốt cả nửa năm trời không đổ mưa
đã là một kỳ tích, cuối cùng đổ mưa, lại mưa cho cả nửa năm, mưa mãi không
thôi.
Mọi
người nói, đó là do thiên tử phạm sai lầm, ông trời mới trút cơn giận lên đầu
bá tánh. Tôi thì nghĩ, triều đình chẳng lầm chẳng lỗi gì hết. Là do vấn đề của
lần này đã không thể giải quyết được nếu chỉ dựa vào việc mở quốc khố. Lượng
mưa nửa năm đến giờ vẫn chưa ngừng. Còn tôi chỉ ở trong căn nhà rách nát ở một
góc phố Trường An, đối diện với đống binh khí chất đầy phòng, đợi ông lão về
nói cho tôi biết một số việc. Căn phòng này rất lâu rồi không có người qua lại,
đâu đâu cũng là mạng nhện. Chắc ông lão đã chết vì tuổi già.
Ra khỏi
căn nhà, nghe thấy đầy đường những tiếng rên xiết, đều là những người đói,
người bệnh, chốc chốc lại có thể thấy người chết. Mọi người đều cố đoán xem
liệu có phải đất nước này sắp toi rồi không. Tôi nghĩ chắc không phải vậy, bởi
triều đình dẫu có bại hoại đến thế nào đi nữa thì vẫn là triều đình, muốn thay
đổi triều đại thì phải có người lật đổ, nhưng hiện giờ thì ai nấy đều đói đến
nông nỗi này, những kẻ được ăn sung mặc sướng duy nhất chính là những kẻ trong
cung.
Trường
An còn như vậy, tôi nghĩ có lẽ tôi phải quay về nơi trú ngụ. Ở đó còn có người
đợi tôi.
Hai năm
trước, tôi và Hỷ Lạc mang không ít của cải tới ngoại ô thành Trường An. Ở sâu
trong một cánh rừng có một nơi Hỷ Lạc vừa thấy đã ưng ngay, bởi ở đó bỗng nhiên
có một con sông chảy ngang qua, chạy dọc bên sông là một trảng cỏ rộng lớn. Hỷ
lạc nói: Muội thấy nơi này rất tuyệt.
Tôi
nói: Muội phải nghĩ cho kỹ, một nơi có tuyệt hay không, không phải cứ nói được
vào ban ngày là xong, hằng đêm chúng ta đều phải ngủ lại đây, cho nên muội phải
chắc chắn rằng ban đêm muội có sợ hay không.
Hỷ Lạc
nói: Võ công của huynh cao cường như vậy, muội sợ gì chứ?
Tôi
nói: Võ công của huynh không cao cường đâu, chẳng qua thanh kiếm này bén thôi.
Hỷ Lạc
nói: Sao vậy, nững lời bán tán nghe được lúc ăn cơm mà huynh vẫn để trong lòng
à.
Tôi
nói: Thực ra huynh luôn muốn vứt thanh kiếm này đi, nhưng lòng huynh lại không
muốn vứt. Điều này thực sự rất mâu thuẫn, bởi đó đều là suy nghĩ trong lòng dù
sao cứ giữ lại để chẻ củi cũng được.
Hỷ Lạc
nói: Từ nhỏ muội đã ở bên huynh, song muội không hề biết huynh đang nghĩ gì.
Tôi
nói: Đúng vậy, huynh cũng không biết huynh đang nghĩ gì, sư phụ nói, huynh là
người họ tìm được dựa trên kinh sách nhà Phật, có rất nhiều điểm đặc biệt, bản
thân huynh lại không hề cảm thấy như vậy. Huynh thấy mình là người không có
tính cách rõ rệt.
Hỷ Lạc
nói: Tại thời gian huynh ở trong chùa lâu quá, giờ thì huynh có thể nuôi dưỡng
một số tính cách mà.
Tôi
cười ha hả, nói: Trái lại, huynh cảm thấy hồi ở trong chùa huynh có tính cách
rất rõ, có thể bởi mọi người khác đều không có tính cách rõ rệt. Nhưng sau khi
xuống núi huynh lại phát hiện ra người trên giang hồ đều có tính cách rõ rệt.
Huynh cảm thấy bản thân mình không hề có gì đặc biệt, mà càng ngày càng chẳng
biết mình phải làm gì.
Hỷ Lạc
nói: Người trên giang hồ mới là những người không có tính cách nhất, chẳng qua
là quá ngốc nên mới khác người. Đàn ông các huynh thật phức tạp, có muội là đơn
giản.
Tôi
nói: Hỷ Lạc này, muội muốn làm gì?
Hỷ Lạc
chỉ tay về phía bờ sông nói: Dựng một ngôi nhà ở đó.
Tôi
nói: Muội chắc chắn chứ, không đợi đến đêm xem thế nào à?
Hỷ Lạc
nói: Muội không muốn ở quán trọ nữa đâu, ở quán trọ đắt quá, mà lại không phải
nhà của mình.
Tôi
nói: Vậy huynh dựng nhé, nhưng không phải nói dựng là dựng ngay được đâu, vẫn
phải ở trọ mấy bữa.
Hỷ Lạc
nói: Huynh dựng đi, cứ có mục tiêu là được. Huynh trông con Lép kìa, nó cũng
rất thích chỗ này đấy.
Con Lép
đang chuyên tâm ăn cỏ.
Tôi
nói: Thế này đi. Huynh cứ dựng cái khung đơn giản đã, muội không thích thì lại
đổi kiểu, thích thì dần dần dựng lớn hơn, được không?
Hỷ Lạc
nói: Được, được chứ, vậy bắt đầu luôn đi!
Tôi
nói: Được, thanh kiếm này được dùng đúng chỗ rồi.
Nói
đoạn, tôi nhìn cây cối xung quanh, rồi tự lẩm bẩm: Mình chặt cây nào trước nhỉ?
Hỷ Lạc
nói: Cây kia kìa, kia kìa, cái cây to nhất í.
Tôi
nói: Sư phụ từng bảo, cây đại thụ đều thành tinh cả rồi. Huynh thấy chặt cây
này đi, đang sung mãn.
Tôi và
Hỷ Lạc ngây ra tại trận, con Lép khoái chí tung tăng chạy lên, gặm lá cây.
Tôi
nói: Thanh kiếm này…
Hỷ Lạc
nói: Giờ thì muội tin rồi, nó bén thật.
Tôi
nói: Ông lão từng nói, khi huynh có sát khí thì nó rất nhạy.
Hỷ Lạc
nói: Đối với cái cây mà huynh cũng tỏa ra sát khí à?
Tôi
nói: Chẳng phải là muốn chém nó sao. Huynh vẫn chưa hiểu rốt cuộc sát khí là
cái gì. Lần này có cơ hội đến Trường An phải hỏi ông lão xem sao, tầm này chắc
ông lão đã quay về.
Hỷ Lạc
nói: Huynh định đối phó với cái cây này thế nào?
Tôi
nói: Đứng từ xa chặt.
Nói
đoạn tôi vung kiếm, trong giây lát đất cát tung lên, phía trước mặt trở nên mù
mịt.
Hỷ Lạc
nói: Huynh ngắm chuẩn vào, chẳng nhìn thấy thứ gì hết.
Tôi và
Hỷ Lạc lặng chờ bụi đất lắng xuống. Trong khoảng không gian mờ mờ ảo ảo, dường
như tôi trông thấy có người đứng từ xa quan sát chúng tôi. Tôi nói: Ai đấy! Hỷ
Lạc lập tức nép chặt vào tôi.
Dẫu bên
kia không có tiếng đáp lại. Hỷ Lạc hỏi tôi: Không thấy gì à?
Tôi
nói: Huynh trông thấy rồi mà. Mắt huynh không nhìn nhầm đâu. Huynh cảm giác
đằng kia có một cặp mắt trừng trừng nhìn chúng ta.
Hỷ Lạc
đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền buông tôi ra, chạy vào trong đám cát bụi.
Tôi
nói: Hỷ Lạc! Nguy hiểm đấy!
Hỷ Lạc
chẳng buồn quay đầu lại.
Tôi lăm
lăm tay kiếm, lập tức đuổi theo.
Chợt
thấy Hỷ Lạc ôm con Lép, kiểm tra khắp cơ thể nó một lượt.
Hỷ Lạc
trách tôi: Huynh xưa nay không hề coi những thứ muội thích ra gì, huynh xem
huynh khiến nó sợ đến mức này.
Tôi
nhìn con Lép, ánh mắt nó ngây dại, nhìn về phía kiếm khí phóng ra, đứng bất
động.
Tôi
nói: Không sao đâu, bình tâm một lúc là ổn thôi.
Hỷ Lạc
nói: Chưa chắc đâu, kiếm của huynh bén như thế. Có khi nó xoay mình một cái là
đứt đôi ấy chứ.
Tôi
nói: Không thể nào đâu, muội xem.
Nói
đoạn tôi bước lên đạp mạnh vào con lép một phát, con Lép lập tức gào réo không
thôi.
Hỷ Lạc
nhảy lên đánh tôi nói: Huynh làm cái gì thế?
Tôi
nói: Để chứng minh nó vẫn còn sống.
Hỷ Lạc
dắt con Lép sang một bên, nói: Chẳng hiểu vì sao, huynh cầm thanh kiếm này,
trong lòng muội rất không yên tâm.
Tôi
nói: Đúng đấy, huynh không cầm thanh kiếm này, trong lòng cũng rất không yên
tâm.
Hỷ Lạc
nói: Trước đây huynh toàn dùng quyền cước thôi mà.
Tôi
nói: Đúng vậy, nhưng mà, vừa lợi hại, vừa thuận tiện vẫn là tốt nhất.
Hỷ Lạc
nói: Huynh đi mà nói chuyện với cánh đàn ông, muội đưa con Lép ra bờ sông,
huynh từ từ mà chặt.
Ba
tiếng trôi qua, tôi hiểu ra rằng, ý nghĩa cuối cùng của thanh kiếm tuyệt thế vô
song này chính là dùng để chặt cây, tôi không thể tưởng tượng nổi trong một
thời gian ngắn như vậy đã có thể chuẩn bị đầy đủ số gỗ dùng để dựng nhà. Hỷ Lạc
đã dựa vào con Lép ngủ. Tôi bỗng dưng mong muội ấy tỉnh dậy, căn nhà cơ bản đã
cất xong. Có điều, vẫn chưa thể hoàn thành, bởi còn thiếu rất nhiều dụng cụ,
cần phải vào thành mua.
Tôi
hỏi: Hỷ Lạc, huynh phải vào thành mua ít đồ, nhanh thôi, muội thế nào bây giờ?
Hỷ Lạc
nói: Muội và con Lép ở đây chơi, muội thích ở đây, không muốn rời đi đâu cả.
Tôi
nói: Vậy được rồi, muội đợi một lát nhé.
Hỷ Lạc
nói: Huynh phải cẩn thận đấy, đừng có rút kiếm bừa bãi nhé.
Tôi
nói: Huynh để kiếm lại đây cho muội, nếu có sói hay con gì đó tới thì muội có
thể dùng để phòng thân.
Hỷ Lạc
hỏi: Ở đây có sói à?
Tôi
nói: Chưa chắc. Nhưng huynh mà là sói thì huynh sẽ ở đây.
Ánh mắt
của Hỷ Lạc lộ rõ sự lo lắng.
Chỉ một
chặng đường đi và về đơn giản, chừng hai tiếng đồng hồ, tôi đã mang về không ít
đồ ăn. Năm nay được mùa, trên phố đồ ăn gì cũng có, lại rất rẻ. Khắp nơi là một
bầu không khí hân hoan tươi tắn. Thế nhưng tôi nghe được một tin hãi hùng rằng:
vị minh chủ võ lâm mới vừa được bầu ra đã bị hại chết. Triều đình nói, đây là
việc lập đảng bất hợp pháp, phải bắt lại ngay, thế nhưng việc bắt bớ bị cản
trở, bảo rằng muốn bắt minh chủ thì phải thông qua sự đồng ý của ba đại bang
phái trong võ lâm, huống hồ minh chủ lại không ở Tuyết Bang vân vân, sau đó
toàn bộ người trong Minh Chủ đường, dường như bao gồm cả vị minh chủ trẻ tuổi
kia, trong một đêm đều bị trúng độc chết.
Tôi
nghĩ, lại là vụ đầu độc trong một đêm.
Tôi đột
nhiên nhớ đến lời Vạn Vĩnh nói. Nội tình thực sự rất phức tạp. Song tôi chỉ
biết sau đó Vạn Vĩnh làm minh chủ, triều đình không tới bắt bớ nữa.
Minh
chủ thực sự là một công việc chẳng thể vun vén mọi mặt được, chẳng qua có cái
tên dễ nghe mà thôi, tôi nghĩ vậy. Tôi bất chợt cảm thấy nhẹ nhõm, liền cúi đầu
ra khỏi thành, chỉ sợ những người tới xem tỉ thí hôm xưa phát hiện ra vị cựu
minh chủ đang địu một túi đồ ăn không biết đi về phương nào. Tôi nghĩ, coi như
tôi đã chết rồi vậy, dường như còn dễ nghe hơn việc tôi đi sống cùng với một cô
nương. Mặc dù Vô Linh cũng như vậy.
Trời
mùa đông rất chóng tối. Tôi hơi sốt ruột, không biết Hỷ Lạc một mình trong rừng
rậm có sợ phát khiếp không. Cũng may đây không phải cánh rừng lớn lắm.
Tôi rảo
bước quay lại trước bìa rừng, chợt nhận thấy mọi thứ khủng khiếp hơn mình tưởng
tượng, bởi lẽ bỗng nhiên có một làn sương mỏng.
Ngay
sau đó, tôi bị lạc đường.
Tôi
chợt nhớ trước đây từng nghĩ không biết phải chôn Hỷ Lạc ở đâu, bỗng thấy rùng
mình, vội lao như điên dại trong rừng, không hề cảm thấy có chút hơi lạnh nào
cả. Tôi nghĩ, chỉ cần tìm tới dòng sông là được. Song bất luận tôi chạy thế
nào, cảnh vật trước mắt tôi dường như vẫn như vậy, ngay bản thân tôi cũng thấy
sợ hãi, tôi bất giác rờ xuống nơi giắt kiếm, nhưng lại sực nhớ ra tôi đã đưa
thanh kiếm cho Hỷ Lạc.
Tôi
chạy mỗi lúc một nhanh, đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường. Tôi ngẩng đầu
lên nhìn, chỉ thấy bầu không khí trước mắt bỗng nhiên tách ra, đồng thời có một
luồng khí màu đỏ nhạt ập xuống người. Đó là gì vậy, tôi băn khoăn chưa có lời
giải đáp.
Thế
nhưng trước mắt tôi có một cây đại thụ, tôi muốn xem xem luồng khí đó chạm vào
cây sẽ có phản ứng thế nào. Còn chưa nhìn được rõ, cái cây đã bị chẻ làm đôi,
tôi đột nhiên hiểu ra đó là do thanh kiếm của tôi. Hỷ Lạc chắc ở ngay phía
trước mặt.
Tôi gào
lên gọi: Hỷ Lạc! Đồng thời né người tránh kiếm.
Nhưng
đã quá muộn rồi, tôi cảm thấy bản thân mình rất chậm chạp. Một thứ lạnh lẽo vừa
xuyên qua người tôi, kéo theo tiếng hét thất thanh của Hỷ Lạc.
Tôi
thấy Hỷ Lạc đứng yên một chỗ, thanh kiếm rớt xuống đất. Không ngờ tôi lại phải
chết thế này, tôi như thể chưa hoàn thành được công việc gì, chỉ vừa bị mọi
người đùa bỡn một hồi.
Cái
chết rốt cuộc là thứ gì, nó luôn tồn tại ở quanh chúng ta, gắn liền với sự
sống, cả hai cùng tồn tại nhưng lại là hai trạng thái mâu thuẫn. Có điều Hỷ
Lạc, muội ấy sẽ thế nào, tôi nghĩ, muội ấy chắc sẽ không thể sống tiếp được.
Bởi tôi đã chết rồi. Đó là một nhẽ, thứ đến, còn vì tôi bị chính muội ấy giết
chết.
Xung
quanh lại yên lặng như trước. Tôi nghĩ bụng, sao tôi vẫn còn suy nghĩ miên man
vậy nhỉ, quá trình chết này thật là rất dài. Trong tưởng tượng của tôi thì lẽ
ra tôi đang đứng bên cạnh nhìn cơ thể mình vừa bị chia thành hai nửa mới phải.
Một lúc
lâu sau, tôi vẫn chưa chết. Ngay cả Hỷ Lạc cũng đã tỉnh táo lại, lao về phía
tôi òa khóc không ngừng. Tôi cử động chân tay, ôm lấy Hỷ Lạc, cảm thấy chắc đã
qua thời điểm cơ thể đứt đôi, bằng không thì quá khủng khiếp. Hỷ Lạc sẽ không
phải tự sát nữa. Hiện trường có lẽ sẽ rất kinh khủng, bởi một người sớm tối bên
mình đột nhiên bị xẻ đôi ngay trước mặt, mỗi con mắt ở một bên đau đáu nhìn
mình.
Hỷ Lạc
đã không thể nói chuyện được một cách bình thường, cô kể lể ngắt quãng rằng cô
đã rất sợ ở lại đây một mình thế nào, và may mà đường kiếm chẻ xuống đã chệch,
bằng không muội ấy sẽ tự sát ngay lập tức, đại loại như vậy.
Trong
lòng tôi thầm nói: Hỷ Lạc ơi, đường kiếm này rất chuẩn, bản thân huynh cũng
không chém chuẩn như thế, có phải muội lén tập kiếm hay không? Kiếm khí nhằm
đúng từ mũi chẻ xuống, nếu huynh chết, không chỉ mỗi bên một con mắt đâu, mà
mỗi bên còn có một lỗ mũi, ngay cả răng cũng rất đối xứng, thực sự không hề
lệch chút nào.
Vậy mà
tôi không chết, có lẽ chính bởi người chém tôi là Hỷ Lạc.
Một hồi
lâu, tôi hỏi Hỷ Lạc: Ở đây có sợ không? Chúng ta chuyển tới một nơi phồn hoa
hơn nhé, vẫn phải tính đến ban đêm.
Hỷ Lạc
nói: Không sợ đâu. Ban đêm muội có thể tưởng tượng ra lúc tươi đẹp của ban
ngày. Vả lại, ban đêm muội ở cùng huynh, huynh đi đâu muội theo đấy. Nhà chỉ
cất một gian, ở đâu cũng nhìn thấy nhau được.
Tôi
nói: Được.
Hỷ Lạc
đột nhiên run người.
Tôi
nói: Muội lạnh à. Huynh mua quần áo cho muội đây này.
Chúng
tôi đốt lửa trại, trải qua đêm đông giá buốt.
Tôi
nghĩ, thực ra lửa trại có thể dập đi, bởi dường như ôm nhau đã rất ấm áp, nương
tựa nhau đã có thể sinh tồn. Song tôi cứ luôn cảm thấy mình như đang dựa dẫm,
đang đối diện với người mẹ hoặc người chị của mình. Tôi nghĩ đây là cảm giác
chân thực, song như vậy là có lỗi với Hỷ Lạc.
Điều
này cũng không cần thiết phải nói cho Hỷ Lạc biết. Không chia không lìa chính
là cản giới cao nhất của tình cảm nam nữ. Chẳng qua nó chia làm nhiều loại,
hoặc nhiều quá trình mà thôi. Đối với tôi và Hỷ Lạc, điều này đã không còn là
quá trình nữa, mà là kết quả.
Ngày
hôm sau.
Phong
cảnh bỗng nhiên trở lại với vẻ yên bình tượi đẹp. Không thể tưởng tượng nổi ban
đêm lại có nhiều bóng cây âm u múa máy hãi hùng. Cùng một sự vật, chẳng qua môi
trường thời gian có chút thay đổi, mà đã khác nhau đến vậy. Song bất luận thế
nào, có con mắt của tôi, có thanh kiếm của tôi, có sức mạnh của tôi, có con
ngựa nhỏ như con chó hễ gió lay cỏ động là lại kêu hí không ngừng của chúng
tôi, còn có căn nhà một gian vững chải nữa, ở trong thành hay ở ngoài rừng cũng
đều như nhau mà thôi.
Ngày
thứ bảy. Căn nhà cuối cùng cũng cất xong. Do không có kinh ngiệm dựng nhà, nên
đứng từ xa nhìn lại trông nó như một cái quẩy dài, tôi nghĩ, kể cả kẻ xấu đang
đêm có tới đây, đột nhiên nhìn thấy một cỗ quan tài lớn đến vậy ở nơi khỉ ho cò
gáy này, chắc chắn sẽ chết khiếp. Có điều trời mưa thì làm thế nào, nước thoát
theo đường nào đây?
Hỷ Lạc
có ý rằng, không cần phải nghĩ ngợi nhiều đến thế, trời mưa thì xả nước từ
trong ra. Chỉ cần giường khô là được.
Tôi
dựng một chái nhỏ ở ngay bên cạnh thông với căn nhà để cho con Lép ở. Hỷ Lạc
rất hài lòng vì việc này, cảm thấy cuối cùng thì tôi cũng coi trọng muội ấy,
bởi đã coi trọng con ngựa của cô.
Hỷ Lạc
nói: Mong sao trời cứ không mưa mãi.
Không
ngờ, lời nói của Hỷ Lạc lại trở thành một lời nguyền. Bấy giờ thực ra đã bắt
đầu một đợt đại hạn hán.
Cuộc
sống của tôi và Hỷ Lạc rất yên ổn, mỗi tuần chúng tôi đều vào thành mua rất
nhiều thức ăn mang về. Các món muội ấy nấu trước nay đều rất ngon, đây cũng
chính là nguyên nhân vì sao tôi ở lại đó lâu. Tôi dần dần cảm thấy đây là căn
nhà tốt nhất, còn ngoài kia là cuộc sống nhân gian lạnh giá băng buốt.
Hằng
ngày chúng tôi đều không có việc gì làm, nên không thể không nghĩ ra đủ thứ
chuyện để tiêu tốn thời gian, đây thực sự là việc làm rất thú vị. Ví dụ như cắt
tỉa mớ lông dài của con Lép thành muôn hình muôn dạng, bỏ ra ba tháng để dạy
con Lép làm thế nào ngậm đem về những thứ chúng tôi vứt ra, chỉ hiềm không thể
đích thân thị phạm dạy con Lép vẫy đuôi. Tóm lại kiểu như cho con Lép đóng các
vai khác nhau. Tôi nghĩ đối với nó, nó không hề đau khổ, còn đối với Hỷ Lạc,
thì đó là niềm vui bất tận. Tôi từng đề nghị vào thành mua một con chó đem về.
Hỷ Lạc kiên quyết không đồng ý, cho rằng làm như vậy là hạ thấp mức độ yêu
thương đối với con Lép, làm như vậy là không có nhân nghĩa. Bởi đây là con ngựa
đã cùng chúng tôi trải qua biết bao nguy khó mà không hề chùn bước. Tôi cho
rằng, nó chẳng qua bị ép buộc, không có cách nào khác nên như vậy mà thôi.
Nơi bán
con Lép cũng đã bị phá hủy ngay khi Thiếu Lâm bị tiêu diệt.
Ngoài
ra, hằng ngày tôi và Hỷ Lạc còn chế tạo ra các loại cạm bẫy khiến kẻ địch giả
tưởng đến xâm phạm phải rơi vào khốn cảnh. Tuy nhiên việc này thực sự chẳng thú
vị chút nào, ít nhất đối với tôi. Bởi lẽ Hỷ Lạc luôn đưa ra ý tưởng, và tôi là
người đã thực hiện, đại loại như việc đào một cái bẫy sâu quãng chiều cao của
hai người cộng lại. Chuyện đó còn chưa nhằm nhò gì, tôi còn phải giả bộ rơi xuống,
bởi Hỷ Lạc chưa từng thấy bộ dạng của một người rơi xuống bẫy trông thế nào.
Song những điều này cũng không có gì đáng bàn, bởi hằng ngày muội ấy đều giúp
tôi làm những món ăn rất ngon, xem tôi luyện kiếm và giặt giũ mọi thứ quần áo.
Cuộc
sống nhàn hạ quá cũng không hay, chúng tôi bắt đầu thi cắt cỏ chất thành hai
đụn, sau đó thả con Lép ra, đồng thời đánh cược xem nó sẽ ăn đụn cỏ nào.
Tôi
nhận ra, dường như con người hoàn toàn không có nguyên tắc như tôi đã có một
chút thay đổi. Có một lần, Hỷ Lạc bảo tôi đóng giả làm Lưu Nghĩa của phái Võ
Đang, đồng thời dắt theo con Lép. Sau đó cô nàng lần lượt đóng giả thành chưởng
môn các phái Thiếu Lâm, Phi Ưng, Nga My, Cái bang, bỏ ra ngàn vàng để mua con
ngựa này. Hỷ Lạc diễn cảnh đối thoại giữa những người đó.
Lúc ấy
tôi định nói: Họ còn lâu mới làm việc vô vị như vậy.
Song
lại buộc miệng nói thành: Việc họ làm thật vô vị.
Hỷ Lạc
nói: Huynh chỉ việc bán con Lép sao?
Tôi
nói: Không phải.
Mặc dù
trong con mắt người giang hồ, thì lúc này tôi dường như vô vị hơn nhiều.
Tôi
nghĩ, cuộc đời dài rộng, tự tìm được niềm vui trong đó là được. Câu nói này
dường như na ná như câu nói "cuộc đời ngắn ngủi, hành lạc kịp thời"
mà rất nhiều người trong giang hồ vẫn tin theo. Có điều, đời người rốt cuộc
ngắn ngủi khổ đau hay ngày rộng tháng dài, vấn đề này rất có tính triết học.
Song, tôi cứ đơn giản cho rằng điều này được quyết định bởi đương sự sống được
bao lâu.
Cuộc
sống tiếp diễn như vậy, cho đến một hôm thì bị xáo trộn. Tôi không nhớ lúc bấy
giờ chúng tôi đang làm gì, bởi việc tôi và Hỷ Lạc làm quả thực rất nhiều, có
điều đột nhiên Hỷ Lạc ngất lịm, ngã lăn ra mặt đất. Lúc ấy tôi rất sốt sắng,
nghĩ ra rất nhiều cách để khiến muội ấy tỉnh lại. Sau đó hỏi Hỷ Lạc: Muội làm
sao vậy?
Hỷ Lạc
nói: Muội không biết, đột nhiên chẳng biết gì cả.
Tôi
nói: Chúng ta phải lập tức tới Thành Thọ đường, hiệu thuốc tốt nhất trong kinh
thành khám bệnh mới được.
Hỷ Lạc
nói: Muội không sao đâu, muội thấy chắc do ngồi sổm lâu quá thôi. Chúng ta phải
tiếp tục sống thế này, cần tiết kiệm ngân lượng, không được lãng phí.
Tôi
nói: Không sao đâu, huynh có thể đi kiếm tiền.
Hỷ Lạc
nói: Không được. Huynh mà đi, chắc chắn sẽ bị phát hiện, rồi lại gây nên nhiều
sóng gió. Giờ ta còn không biết người bên ngoài đã nói gì về huynh.
Tôi
nói: Bất kể thế nào, lần sau vào thành, nhất định phải tới Thành Thọ đường.
Thời
gian sau đó, Hỷ Lạc dường như luôn giả bộ rất khỏe mạnh, khi vào thành càng tỏ
ra vô cùng hoạt bát nhanh nhẹn, khiến tôi sau khi rời thành mới nhớ đến việc
phải đi khám bệnh. Hỷ Lạc cứ đùn đẩy nói, đã ra khỏi thành thì thôi. Tôi cố ép
kéo Hỷ Lạc tới Thành Thọ đường. Ông thầy lang vừa bắt mạch liền nói: Chúc mừng
hai vị! Có tin vui rồi!
Tôi và
Hỷ Lạc đều không thể tin nổi.
Tôi
hỏi: Có tin vui sao lại đột nhiên ngất lịm?
Thầy
lang nói: Không thể nào, chắc hẳn là có bệnh khác, đến giờ vẫn chưa phát tác,
chưa bắt được ra, chỉ biết là có tin vui.
Hỷ Lạc
quay người lại định nói với tôi gì đó, thì lại bị ngất, ngã trên mặt đất.
Tôi ôm
chặt Hỷ Lạc, nói với thầy lang: Mau, mau bắt mạch, bệnh phác tác rồi.
Thầy
lang hết sức hồi hộp, bắt mạch một hồi lâu rồi nói: Dựa vào mạch tượng của cô
nương này mà nói, thì là bị ngất.
Tôi
nói: Nói vớ vẩn, dùng mắt nhìn cũng biết rồi.
Thầy
lang nói: Song mạch tượng bình ổn, chứng tỏ khi hôn mê không có dấu hiệu liên
quan đến tính mạng, có thể yên tâm.
Tôi
hỏi: Vậy cô ấy ngất là tại làm sao?
Thầy
lang nói: Cô nương này trước đây đã từng bị thương?
Tôi
nghĩ hồi lâu rồi nói: Có một lần ngã từ trên lưng ngựa xuống, xây xát không ít
chỗ.
Thầy
lang nói: Có lập tức rửa sạch không?
Tôi
nói: Không.
Thầy
lang nói: Vậy thì khó nói rồi.
Tôi
nói: Rốt cuộc là làm sao?
Thầy
lang nói: Hiện tại chưa thể nói rõ được, phải xem đã.
Sự việc
sau đó, tôi không muốn kể tường tận nữa, bởi kể là ắt sẽ nhớ lại. Tôi nghĩ,
bệnh của Hỷ Lạc là do cú ngã từ lưng ngựa hồi trước. Tôi đã hứa khi đến thành
Trường An sẽ lập tức đi khám bệnh, sau đó Hỷ Lạc không nhắc đến, vết thương
cũng dần dần liền lại, nên tôi quên khuấy đi mất. Bệnh tình của Hỷ Lạc ngày một
nghiêm trọng hơn, vô số thầy lang đều nói, căn bệnh này không thể chữa trị
được, chỉ có thể chờ tự khỏi, nếu như có thể tự khỏi. Ở Thành Thọ đường, tôi
không nhớ đã mất bao nhiêu thời gian, liên tục dùng thuốc điều trị, cho đến khi
ngân lượng tiêu hết sạch, song vẫn không thấy có gì khởi sắc. Hỷ Lạc gắt gỏng
đòi về căn nhà kia, tôi đành đưa muội ấy trở về. Tôi không thể nào đi tìm sư
phụ, tôi nghĩ sư phụ chắc chắn có cách, hoặc có thể nói, trong giang hồ nhất
định có thần y. Lúc ấy tôi thà tin rằng võ lâm không chỉ là chốn ám khí hay
loạn xạ, mà còn là nơi có thần y cứu đời.
Tuy
nhiên, tôi không thể bỏ một mình Hỷ Lạc ở lại nơi này, đặc biệt là về đêm. Điều
này có nghĩa bất kể đi đâu, cùng lắm tôi chỉ có thể đi vào ban ngày.
Tôi không
biết rốt cuộc Hỷ Lạc sẽ trở nên thế nào, cuối cùng liệu có chết không, hay sẽ
chết đột ngột.
Hỷ Lạc
luôn tỏ ra rằng mình còn có thể cạo lông cho con Lép, song muội ấy đã không thể
xuống giường đi lại được nữa. Tôi nghĩ bụng, mọi thứ tên đời này đều phải hoàn
trả, tỉ như việc lúc này đến lượt tôi nấu cơm. Tôi có thể tưởng tượng ra tôi
nấu khó ăn đến mức nào, nhưng Hỷ Lạc lại ăn rất nhiều, vượt hẳn lẽ thường. Tôi
nghĩ, người ốm đều rất chán ăn. Tôi hỏi Hỷ Lạc: Muội rất đói à?
Hỷ Lạc
nói: Không phải đâu.
Tôi
hỏi: Vậy tại sao muội ăn nhiều thế?
Hỷ Lạc
nói: Muội không đói, nhưng con của huynh đói.
Tôi
nói: Muội thấy, sau này huynh phải làm gì?
Hỷ Lạc
nói: Huynh nói gì cứ như lời trăng trối thế. Muội nghĩ, sắp sinh em bé rồi nên
cơ thể suy nhược quá thôi. Thực ra muội vẫn có thể đi lại, nhưng có nhiều việc
muội đã không thể nhớ rõ nữa rồi, cái bẫy mình đào ở chỗ nào, muội sợ đi linh
tinh sẽ rơi xuống, làm tổn thương tới…
Tôi
nói: Thế này nhé, bây giờ huynh sẽ đưa muội tới Trường An, đầu tiên cứ ở Thành
Thọ đường đã, sau đó huynh sẽ vào cung tìm, muội có nhớ sư huynh không, huynh
đã từng nói với muội, sư phụ cũng từng nói đấy, huynh ấy đã là vua rồi. Trong
cung có thái y, chắc chắn chữa được bệnh. Việc này không thể kéo dài nữa, chúng
ta đi ngay thôi.
Hỷ Lạc
không nói lời nào.
Một hồi
lâu, Hỷ Lạc hỏi tôi: Huynh nói xem, đứa bé tên là gì?
Tôi
nói: Huynh nghĩ nếu là gái thì vẫn gọi là Hỷ Lạc.
Hỷ Lạc
nói: Làm gì có chuyện thấy tên hay cứ dùng mãi như thế, sau này thì chẳng rõ ai
vào với ai, trừ phi chỉ còn lại một người. Huynh có muốn dạy dỗ con nó cái gì
không?
Tôi
nói: Dạy nhiều thứ lắm, ba người sống bên nhau, sau này nhà phải nới rộng ra.
Muội là phiền phức nhất đấy, không được làm thêm một gian, muội xem, chỉ đành
nới rộng ra thôi, nhưng huynh vẫn chưa nghĩ ra phải nới thế nào.
Hỷ Lạc
nói: Muội có phiền phức đâu, muội chuyển ra ngoài ở, trong nhà vẫn chỉ có hai
người.
Tôi nói:
Muội chuyển ra đâu?
Hỷ Lạc
hỏi: Nhà mình còn bao nhiêu bạc nhỉ?
Tôi
nói: Còn nhiều.
Hỷ Lạc
nói: Sau này huynh thế nào?
Tôi
nói: Đợi muội khỏi rồi tính.
Hỷ Lạc
nói: Muội đau bụng.
Tôi
nói: Chắc không phải sắp sinh chứ?
Hỷ Lạc
nói: Vẫn chưa đến lúc, huynh sốt sắng thật đấy, nếu không đẻ ra được, huynh hãy
dùng kiếm, không được dùng thanh kiếm kia đâu, nhằm vào bụng muội…
Tôi
nói: Muội nói gì vậy hả. Muội cứ nằm xuống đã, để huynh nghĩ cách xem.
Hỷ Lạc
nói: Huynh có bao giờ có cách đâu.
Tôi
nói: Cái lọ nước muội ăn trộm lần trước đâu, cái lọ ở sơn trang của Vạn Vĩnh
ấy.
Hỷ Lạc
nói: Muội không ăn trộm. Muội cầm cho huynh, muội sợ huynh trúng độc.
Tôi
nói: Đến giờ huynh có trúng độc đâu. Muội cất ở đâu rồi?
Hỷ Lạc
nói: Ở dưới gầm giường.
Tôi cúi
xuống gầm giường nhìn, phát hiện ra có không ít đồ, tôi hỏi: Toàn là những thứ
gì thế, chắc không phải muội lấy trộm trên phố chứ?
Hỷ Lạc
nói: Muội chưa từng trộm đồ. Đó đều là những thứ muội lén mua về cho huynh mỗi
khi vào thành.
Tôi
nói: Là những thứ gì vậy?
Hỷ Lạc
nói: Huynh không hiểu đâu, là những thứ dùng để may quần áo.
Tôi
nói: Sao trước giờ huynh chưa từng phát hiện ra nhỉ?
Hỷ Lạc
nói: Mắt của huynh từ trước tới giờ có để ý vào muội đâu, muội ôm hàng bao
nhiêu thứ về huynh đều chẳng nhìn ra.
Tôi tìm
thấy lọ nước đồn rằng có thể giải được mọi thứ độc, đoạn bảo Hỷ Lạc: Muội uống
đi!
Hỷ Lạc
nói: Muội không uống, muội có trúng độc đâu.
Tôi
nói: Uống đi! Nghe lời nào! Nếu thứ này không có tác dụng, huynh sẽ đưa muội đi
gặp thái y.
Hỷ Lạc
nói: Không uống, lọ này về sau có thể đề phòng bất trắc, huynh bất cẩn nhất
trần đời, nếu khi đào bẫy mà bị rắn cắn thì có thể dùng ngay. Lại có thể bán đi
một nửa, nếu nhà hết bạc.
Tôi
nói:Hỷ Lạc, uống đi mà!
Hỷ Lạc
bấy giờ mới không nói nữa, uống vào một chút.
Tôi
nói: Sau này, hằng ngày đều phải uống. Muội cảm thấy thế nào?
Hỷ Lạc
nói: Muội vốn dĩ chẳng sao hết, chẳng qua yếu người, chắc tại nó khỏe quá.
Tôi
nói: Ai cơ?
Hỷ Lạc
nói: Huynh thật ngốc. Đợi khi muội khỏe lại, huynh vẫn chỉ có thể làm các công
việc cơ bắp, như đào bẫy, nhổ cỏ, chẻ củi thôi. Nhưng mà bụng muội hơi đau.
Tôi
nói: Huynh đưa muội đi tìm thái y.
Hỷ Lạc
nói: Muội thấy huynh vui là muội vui, thấy huynh buồn, muội cũng sẽ buồn, nhưng
muội chưa nhìn thấy huynh buồn bao giờ. Chắc huynh là người chưa bao giờ buồn.
Thiếu Lâm chết hằng bao người mà huynh cũng không buồn, trong khi muội đã rất
nhiều lần khóc trộm.
Tôi
nói: Bởi họ là những người không liên quan đến huynh.
Hỷ Lạc
nói: Muội rất buồn. Nhưng huynh chưa bao giờ buồn lại là việc hay, ít nhất là
trong ký ức của muội, huynh chưa bao giờ buồn dù chỉ một lần, điều đó chứng tỏ
huynh vẫn rất khác người, hì hì, huynh nói xem, nếu muội chết, huynh có buồn
không?
Tôi xoa
đầu Hỷ Lạc nói: Huynh đã buồn trong một thời gian rất dài rồi.
Hỷ Lạc
nói: Vậy sao muội không nhìn ra nhỉ?
Tôi
nói: Huynh không thể hiện ra thôi.
Hỷ Lạc
nói: Huynh không thể hiện ra tí nào sao?
Tôi
nói: Đúng thế. Trong những tháng ngày này, huynh rất sốt ruột.
Hỷ Lạc
nói: Sốt ruột gì chứ?
Tôi
nói: Không sốt ruột gì cả, huynh nói nhầm. Muội sẽ từ từ khỏe lại thôi.
Hỷ Lạc
nói: Muội cũng nghĩ kỹ rồi, huynh vào cung tìm gặp sư huynh đi, nhờ huynh ấy
đưa một thái y tốt tới. Huynh đi ngay bây giờ đi.
Tôi
nói: Hỷ Lạc, muội không sao đấy chứ?
Hỷ Lạc
nói: Muội muốn chóng khỏi bệnh.
Tôi
nói: Được rồi. Huynh đi đây. Nhưng giờ đã là đêm rồi.
Hỷ Lạc
nói: Không sao cả, muội không sợ gì hết.
Tôi
nói: Muội đợi huynh nhé, huynh cưỡi con Lép đi, như vậy nhanh hơn, quay về cũng
nhanh. Kiếm để lại đây cho muội.
Hỷ Lạc
nói: Vâng. Lần này muội sẽ không chém loạn lên nữa.
Tôi
nói: Huynh sẽ về ngay.
Nói đoạn,
tôi liền quay người đi.
Hỷ Lạc
nói: Đợi đã.
Tôi
dừng lại hỏi: Sao vậy?
Hỷ Lạc
nhìn tôi nói: Con Lép chân ngắn bẩm sinh, huynh cưỡi nó cẩn thận đấy!
Sau khi
gật đầu đồng ý tôi liền lập tức khởi hành, cưỡi trên lưng con Lép.
Còn
chưa tới Trường An, tôi đã dần dần cảm thấy có điều bất thường. Tôi cảm thấy Hỷ
Lạc đang điều tôi đi chỗ khác. Tôi lập tức quay lại khu rừng, thấp thoáng nghe
thấy tiếng trẻ con khóc. Tôi nghĩ, chẳng lẽ Hỷ Lạc ngại sinh con trước mặt tôi?
Sau khi
Hỷ Lạc chết, tôi không quay lại căn nhà đó nữa. Tôi luôn cảm giác có một tiếng
nói cứ vang vọng, bảo rằng, thanh kiếm của ngươi lần đầu dính máu phụ nữ, chắc
chắn còn sắc bén hơn nhiều so với lúc trước. Bấy giờ tôi muốn một đao giết chết
con Lép, bởi nó là kẻ bầu bạn Hỷ Lạc yêu quý nhất, nhưng tôi nghĩ Hỷ Lạc có lẽ
hy vọng nó ở lại cuộc đời này. Vả lại tôi cảm thấy, tôi mới là người bầu bạn Hỷ
Lạc yêu quý nhất, muốn giết thì phải giết bản thân tôi.
Tôi
trông thấy đệm lót giường đầy những máu, liền nói: Đúng là số kiếp khó tránh.
Tôi tin
lời này là ý nghĩ vừa nhen nhúm trong đầu tôi.
Hỷ Lạc
khiến tôi rất khó xử. Trong số những điều muội ấy tận mắt nhìn, tôi từ đầu chí
cuối chưa từng vì bất cứ việc gì mà đau khổ đến mức muốn chết, giờ Hỷ Lạc để
lại cho tôi một gánh nặng, khiến tôi không thể không tiếp tục sống trong cái
thế giới ngu xuẩn này.
Không
giống như tôi nghĩ, tôi vẫn nhớ tôi đã chôn Hỷ Lạc ở đâu. Nơi đây sẽ là chốn
kinh khủng nhất trong ký ức của tôi, tôi quyết định cả đời này sẽ không quay
lại nơi này nữa, quãng đời còn sống quyết không trở lại thăm nom. Bởi tôi tin
rằng, Hỷ Lạc đã không còn ở đây từ lâu rồi. Chúng tôi thì sớm muộn cũng sẽ lại
cùng nhau cạo lông cho con Lép. Chẳng qua tôi cần phải hoàn thành một số việc.
Những việc này không phải ân oán giang hồ, mà chỉ là việc nuôi con cho lớn.
Năm ấy,
tai họa dần qua đi trong mùa đông. Tôi vẫn không tới thăm sư phụ và cũng không
quay trở lại chùa lần nào, bởi tôi không muốn nhắc tới Hỷ Lạc. Tôi nhìn thấy
một tờ cáo thị của sư huynh, nói rằng, trẫm muốn thiên
hạ hưng thịnh, nên cần thiên hạ một lòng. Bất kỳ đảng phái nào, trừ các đệ tử
Thiếu Lâm chính thống từ hạng trung cấp trở lên, còn lại nhất loạt thanh trừ,
tất cả bang phái xóa bỏ danh xưng, quy cả về minh chủ được bầu là Vạn Vĩnh,
giang hồ liên minh, sáp nhập vào quân đội.
Tôi
nghĩ, điều này có nghĩa là triều đình muốn nhân lúc những kẻ du thủ du thực
ngoài kia đang đói ăn, tiêu diệt luôn một thể.
Tôi gặp
Vô Linh một lần, tại Trục thành. Chúng tôi lại cùng ở một nơi và cùng muốn giết
một người. Tôi hỏi: Ngưỡng vọng đại danh đã lâu, chẳng phải tiền bối đã rửa tay
gác kiếm rồi sao?
Ông ta
nói: Chớ hỏi nhiều.
Tôi
nói: Tôi phải nuôi cả nhà, để tôi xách đầu hắn về nhé!
Vô Linh
nói: Được, quả thực ta rất ngứa mắt, muốn lấy tính mạng hắn. Nếu ngươi có thể
đem đổi ra tiền, vậy thì cho ngươi.
Tôi
nói: Đa tạ!
Vô Linh
nói: Ngươi phải để ý đến kiếm của mình, kiếm rất tốt đấy.
Tôi sờ
vào người, ngỡ ngàng hỏi: Tiền bối lấy ra lúc nào vậy?
Vô Linh
nói: Chớ hỏi nhiều. Giang hồ rộng lớn, ngươi chỉ là một phần nhỏ thôi.
Nói
đoạn liền moi ra một tờ ngân phiếu nói: Đây là tiền mừng tuổi cho người thân bé
nhỏ của ngươi. Mà mộ của phu nhân rất bẩn rồi, ngươi phải đến dọn dẹp đi. Mọi
việc không thể né tránh được đâu.
Sau đó
chúng tôi không còn cơ hội gặp lại.
Tôi ở
trong trà lâu ở Tuyết Bang. Lưu Nghĩa tìm thấy tôi, nói: Người trong giang hồ
đều biết, hắn là sư huynh của các hạ,vậy mong các hạ tới khuyên hắn một lời.
Nếu không thì thế này, anh em trong các bang phái chúng tôi đã bàn bạc rồi, chỉ
cần các hạ có thể nhân khi nói chuyện với hắn, liền đâm một dao cho hắn chết,
chúng ta trong ngoài kết hợp, thay triều đổi đại luôn, các hạ lên làm vua, tôi
vẫn làm tiểu bang chủ của tôi thôi.
Tôi
nói: Tại hạ không làm vua nổi đâu. Huynh đài cũng không làm được. Tại hạ không
có cách nào cả. Tại hạ tới đây để ngắm Tuyết Sơn, vừa vặn gặp huynh đài. Vừa
khéo là hai người. Ha ha. Không ngờ lại là huynh.
Lưu
Nghĩa nói: Làm vua, có rất nhiều của báu, rất nhiều đàn bà, các hạ muốn có gì
là có thứ đó, chứ làm sao bắt các hạ phải diễn gì cho được. Chỉ có việc này
thôi, chúng ta cứ từ từ bàn bạc.
Tôi
nói: Không bàn gì cả.
Lưu
Nghĩa nghiến răng nói: Tôi biết, phu nhân các hạ chết đã gần một năm rồi. Tôi
đã ngắm cho các hạ một cô rồi, cứ yên tâm, cô này cách đây mấy bữa, hồi còn nạn
đói, tôi chỉ ba cái bánh mua được, rất biết điều lại xinh đẹp, chưa bị vùi dập,
các hạ xem xem, tôi dành riêng cho các hạ đấy, tôi cũng coi là tận tình tận
nghĩa đúng không?
Nói
đoạn một cô gái bị đẩy lên trên.
Tôi
ngẩng đầu nhìn hỏi: Cô tên gì?
Cô gái
chậm chạp nói: Mễ Đậu[1].
Tôi
nói: Sao lại tên như vậy?
Mễ Đậu
nói: Tôi không biết. Chắc là nguyện vọng của gia đình.
Tôi
chậm rãi nói: Mễ Đậu. Cũng giống như Hỷ Lạc, đều là nguyện vọng.