Đây là
lần tôi ruổi ngựa nhanh nhất, không chỉ vì lo cho sự an nguy của Hỷ Lạc, mà còn
bởi trên con ngựa này thiếu vắng Hỷ Lạc. Phụ nữ luôn kéo dài tiến độ của sự
việc. Con Lép dường như không còn đáng yêu như trước nữa, nó càng ngày càng
chuyên nghiệp hơn. Cơ hồ chỉ trong khoảnh khắc đã vượt qua hết thành trì này
tới tiểu trấn khác, thời tiết thậm chí mỗi lúc một ấm dần. Sau hai ngày, tôi
cũng tới Trục thành, trên cây thậm chí vẫn còn mấy chiếc lá.
Dọc
đường, tôi mới hiểu ra cái chức minh chủ có ý nghĩa gì. Ý nghĩa đầu tiên chính
là việc minh chủ được ở quán trọ không mất tiền. Chẳng trách biết bao nhân sĩ
giang hồ, nói dễ nghe là những kẻ coi bốn bể là nhà, mà nói khó nghe là những
tay không nhà không cửa, cứ cố sống cố chết đòi làm minh chủ.
Có điều
Vạn Vĩnh quả thực là tên bỉ ổi, ti tiện. Hắn chịu thua trong trận tỉ thí không
nói làm gì, ai ngờ lại còn giở cái trò hạ lưu đê tiện này. Tôi đang nghĩ xem
hắn sẽ ra những điều kiện gì, mà thực ra điều kiện gì cũng được, không làm minh
chủ nữa cũng xong, huống hồ sự việc phát sinh và cần giải quyết đầu tiên sau
khi một kẻ chẳng biết vớ vẩn thế nào lại lên làm minh chủ như tôi lại là việc
giải cứu cho một cô gái bị bắt cóc. Đây thật sự là một khởi đầu chẳng dễ gì
truyền tụng.
Trên
đường không ngừng ruổi ngựa tới Trục thành, tôi đột nhiên có một cảm giác hết
sức kỳ diệu, tôi nhận ra có lúc ở một mình cũng là một việc rất thú vị, song
tôi tin chắc rằng, "có lúc" chỉ là ngẫu nhiên. Kiếm khách cô độc có
lẽ chỉ là trông bề ngoài tưởng cô độc mà thôi.
Tôi cảm
thấy chỉ trong thoáng chốc là tới Trục thành. Lúc tới Trục thành, mọi thứ đã
trở nên quen thuộc, tôi nhanh chóng tìm tới Vạn Triều sơn trang, chưa cần thông
báo tôi đã được mời thẳng vào trong.
Vạn
Vĩnh đã đợi tôi từ lâu.
Tôi vào
thẳng vấn đề hỏi: Hỷ Lạc đâu?
Vạn
Vĩnh nói: Yên tâm, cô ấy rất ổn.
Tôi
nói: Sao ngươi lại làm như vậy, thật không quân tử chút nào.
Vạn
Vĩnh nói: Huynh đệ nhầm rồi, tôi rất quân tử nên mới làm như vậy.
Tôi
nói: Sao lại nói thế?
Vạn
Vĩnh nói: Sự tình rất phức tạp, không tiện nói với huynh đệ.
Tôi
nói: Không tiện nói chắc là thật, còn phức tạp chắc là giả chứ gì?
Vạn
Vĩnh nói: Không giấu gì huynh đệ, tôi ép huynh đệ tới sơn trang của tôi là muốn
huynh đệ chấp thuận cho tôi một việc.
Tôi
nói: Ngươi nói đi.
Vạn
Vĩnh nói: Chấp thuận việc này, Hỷ Lạc sẽ được trả lại cho huynh đệ
Tôi
nói: Nói đi!
Vạn
Vĩnh nói: Đừng làm minh chủ nữa!
Tôi
nói: Được!
Vạn
Vĩnh hơi ngạc nhiên, nói: Sao lại trả lời sảng khoái như vậy?
Tôi
nói: Bởi ta đâu vì muốn làm minh chủ nên mới tới tỉ thí.
Vạn
Vĩnh nói: Tôi làm vậy cũng là muốn tốt cho huynh đệ thôi.
Tôi
cười nhếch mép nói: Được, vậy ai sẽ làm minh chủ?
Vạn
Vĩnh nói: Tôi.
Tôi
nói: Ngươi làm sao khiến giang hồ tin phục được?
Vạn
Vĩnh nói: Điều đó cần sự phối hợp của huynh đệ, huynh đệ phải mất tích một thời
gian.
Tôi
nói: Ngươi muốn ta biến mất là ta biến mất ngay, đúng là chẳng có tôn nghiêm gì
nữa cả.
Vạn
Vĩnh nói: Điều đó tốt cho huynh đệ thôi mà. Huynh đệ rồi sẽ hiểu ra. Ai làm
minh chủ cũng đều phải chết, ngoại trừ tôi, bởi vị trí này vốn là của tôi, cuộc
tỉ thí này cũng là do tôi phát động.
Tôi
nói: Xem ra vị trí này nhất định phải thuộc về ngươi. Ngươi rất muốn làm minh
chủ đấy nhỉ.
Vạn
Vĩnh cười ha hả nói: Cái đó chỉ là hư danh. Người có võ công cao cường hơn
chúng ta rất nhiều.
Tôi
nói: Cũng phải, kiếm ngươi lúc còn trong vỏ lợi hại hơn nhiều so với lúc xuất
khỏi vỏ.
Vạn
Vĩnh lại cười ha hả nói: Tôi chẳng qua chỉ tò mò, không biết với công năng bí
mật của thanh kiếm Linh này, huynh đệ có né được không thôi.
Tôi
nói: Nếu không né được, chẳng phải ta đã chết bởi lòng hiếu kỳ của ngươi rồi?
Vạn
Vĩnh nói: Chết thế nào được, tôi có rất nhiều thuốc giải.
Tôi
nói: Sao Linh lại ở trong tay ngươi?
Vạn
Vĩnh nói: Kể ra dài dòng lắm, dăm câu ba lời không nói rõ được.
Tôi
nói: Ta thấy cũng rất khó nói rõ. Ngươi cũng biết đấy, Thiếu Lâm bị hại bởi
chất độc diệt thành. Song loại độc này hình như chỉ có sơn trang các ngươi mới
có.
Vạn
Vĩnh nói: Tôi biết huynh đệ thế nào cũng sẽ nói vậy. Sự việc này không đơn giản
như vậy đâu, mọi người đều biết chỉ có tôi mới có chất độc diệt thành, nếu tôi
dùng loại độc này để đầu độc Thiếu Lâm, chẳng phải tôi ngu lắm sao.
Tôi
nói: Không nhiều lời nữa, Hỷ Lạc đâu?
Vạn
Vĩnh liền gọi: Mau mời cô nương đó lên đây.
Một đám
người lui xuống đưa Hỷ Lạc lên.
Vạn
Vĩnh nói: Tình hữu nghị vẫn là tình hữu nghị, có một số việc rất phức tạp,
huynh đệ không nên nhúng tay vào làm gì, chúng ta đã nói rõ, huynh đệ đưa cô
nương đi, ẩn tích trong giang hồ, tốt nhất đừng xuất hiện nữa. Bất kể xảy ra
việc gì, cũng không liên quan tới huynh đệ. Bất kể có khó khăn gì, cứ đến sơn
trang tìm tôi, tôi sẽ chi viện cho huynh đệ. Chỉ cần huynh đệ không xuất hiện
trong giang hồ nữa. Huynh đệ đã không cần thiết phải xuất hiện nữa thì cũng xin
nói thực cho huynh đệ biết, cái vị trí minh chủ này, ai ngồi vào người đó chết.
Huynh đệ đã có một thanh kiếm tốt đến như vậy là có đủ tất cả rồi. Huynh đệ cứ
yên tâm sống, giống như chủ nhân của thanh kiếm tôi đã dùng để quyết đấu với
huynh đệ.
Tôi
nói: Ta không cần ngươi giúp gì cả. Lúc ở Tuyết Bang, ta đã dặn người may quần
áo mùa đông cho Hỷ Lạc rồi, ta hy vọng lấy được số quần áo ấy.
Vạn
Vĩnh nói: Giờ huynh đệ không cần quay lại Tuyết Bang nữa, đặc biệt chớ có tới
Minh Chủ đường. Vì mất các việc lặt vặt này mà phải mất mạng thì không đáng
chút nào. Tôi không gạt huynh đệ đâu.
Tôi
nói: Được rồi, vậy ta không tới Tuyết Bang nữa.
Vạn
Vĩnh nói: Vậy thì tốt.
Lúc
này, Hỷ Lạc đã được đưa lên, trông thấy tôi liền lao tới, khóc thút thít.
Tôi
ngẩng đầu lên hỏi: Ngươi không làm gì cô ấy đấy chứ? Bằng không… Tay tôi tự
động chạm vào thanh kiếm giắt trên hông.
Vạn
Vĩnh cười ha hả nói: Huynh đệ coi tôi là hạng người gì vậy. Tôi làm việc đại
sự, đàn bà con gái chỉ gây thêm phiền phức, tôi chẳng hơi đâu động vào.
Tôi
nói: Vậy thì tốt. Giờ ta đi đây.
Vạn
Vĩnh nói: Khoan đã.
Nói
đoạn liền bảo người đưa cho tôi một cái túi. Tôi ném xuống đất, nói: Ta không
cần.
Hắn
nói: Huynh đệ cầm lấy đi, sau này sẽ cần.
Tôi
nói: Chắc không đâu.
Tôi kéo
Hỷ Lạc đi ra, chẳng thèm quay đầu lại.
Hỷ Lạc
nói: Muội cứ nghĩ sẽ không gặp lại huynh nữa.
Tôi
nói: Làm sao có thể thế được?
Hỷ Lạc
nói: Sao muội lại ở trong sơn trang của Vạn Vĩnh?
Tôi
nói: Chẳng lẽ muội không biết?
Hỷ Lạc
nói: Mội không biết.
Tôi
dừng chân, quay lưng lại phía sau, nói: Không bao giờ quay lại cái chỗ quái quỷ
này nữa.
Hỷ Lạc
bám chặt theo tôi, hỏi: Lép đâu?
Tôi
nói: Ở ngoài cửa.
Hỷ Lạc
nói: May mà chưa xảy ra chuyện gì. Muội mơ thấy con Lép chết.
Tôi
nói: Nó vẫn sống. Nó ăn nhiều thế, mà thân hình vẫn bé xíu, chắc chắn dinh
dưỡng tích tụ được rất nhiều, yên tâm, nó không chết được đâu.
Hỷ Lạc
nói: Muội luôn cảm thấy rất sợ, từ khi tỉnh lại.
Tôi nói:
Muội tỉnh lại từ lúc nào?
Hỷ Lạc
nói: Từ một tuần hương vừa nãy.
Tôi
nói: Chuyện gì vậy nhỉ?
Nói đến
đây, chúng tôi liền bước tới trước cổng, Hỷ Lạc từ xa nghe thấy tiếng hí của
con Lép, xúc động vô cùng, liền chạy lên trước ôm chầm lấy cổ con ngựa, suýt
nữa thì bật khóc. May mà cuối cùng nước mắt cũng không trào ra, bằng không địa
vị của tôi cũng chẳng khác nào con ngựa.
Chúng
tôi quay người lại nhìn Vĩnh Triều sơn trang trong ánh nắng chiều, cảm xúc đan
xen lẫn lộn.
Tới
Trục thành, chúng tôi tìm tới một quán ăn và ngồi nghỉ lại, ngoài trời bắt đầu
đổ xuống những giọt mưa đông. Tôi từ trước tới nay luôn ghét trời mưa, bởi mưa
khiến giày tôi ướt đẫm.
Trên
đường đã không còn người qua lại, trong quán cũng chỉ có ánh sáng yếu ớt lay
lắt. Tôi nhìn Hỷ Lạc, trong cái lúc hơi thở đã trở thành khói sương này, lòng
chợt thấy ấm áp lạ thường.
Tôi
hỏi: Hỷ Lạc, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Hỷ Lạc
nói: Sau khi huynh lên ngôi minh chủ, muội và con Lép ở ngoài đó đợi huynh. Thế
rồi có mấy người bước đến báo rằng huynh muốn muội tới đó, hội kiến các bậc
trưởng lão. Muội đi theo họ, rẽ qua mấy ngóc ngách, muội bảo, đây không phải
đường tới đó. Sau đó muội chẳng biết gì nữa.
Tôi
hỏi: Vậy muội đã ở đâu?
Hỷ Lạc
nói: Muội không biết gì cả, muội còn tưởng muội đã chết rồi. Khi tỉnh dậy, muội
phát hiện mình ở trong một căn phòng rất đẹp, còn có rất nhiều cô gái hầu muội
mặc quần áo này nọ.
Tôi thở
dài nói: Muội không sao là tốt rồi.
Hỷ Lạc
nói: Vì sao Vạn Vĩnh lại bắt cóc muội. Điều kiện hắn đưa ra trao đổi với huynh
là gì?
Hỷ Lạc
nói: Vậy cũng rất tốt. Như vậy, huynh sẽ không có gì để làm nữa.
Tôi
nói: Huynh thấy cũng phải. Huynh muốn hỏi sư phụ một chút.
Hỷ Lạc
nói: Sư phụ ở đâu?
Toắc ở
Tuyết Bang. Song chúng ta có lẽ nên về Trường An trước đã, tới đó thăm ông lão.
Ông ta chắc biết điều gì đó.
Hỷ Lạc
nói: Muội không biết vì sao huynh luôn muốn biết điều gì đó.
Tôi
nói: Nếu huynh biết, huynh đã chẳng cần đi tìm khắp nơi như vậy.
Hỷ Lạc
nói: Huynh đã chấp thuận điều kiện của vạn Vĩnh rồi à?
Tôi
nói: Huynh nghĩ, thực ra huynh có thể nuốt lời, quay lại Tuyết Bang, tiếp tục
làm minh chủ, sau đó trông chừng muội cho tốt để muội không bị bắt cóc một lần
nữa. Chỉ có điều, hắn đã nói một câu rất kỳ lạ. Hắn bảo, ngoài hắn ra, bất kỳ
ai ngồi vào vị trí đó đều có kết cục là chết.
Hỷ Lạc
nói: Huynh có thể coi đó là lời hù dọa huynh, cũng có thể coi đó là lời nói
thật. Chẳng qua muội biết nếu huynh thật sự bắt đầu làm minh chủ, chắc chắn sẽ
có rất nhiều chuyện phiền phức mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi.
Tôi
nói: Huynh chưa nghĩ đến điều đó. Song huynh biết, sự việc chắc có chút uẩn
khúc.
Hỷ Lạc
nói: Đúng rồi, sự việc chắc có chút uẩn khúc.
Lúc
này, có người tới bên chúng tôi, đặt một bức thư xuống, sau đó cúi đầu vội vã
bỏ đi.
Trên
bức thư có ký một chữ Vạn.
Tôi mở
thư ra xem, đầu tiên văng ra một tờ ngân phiếu còn hạn sử dụng, tương đương với
một ngàn lạng. Sau đó là một tờ giấy, trên đó viết:
Triều
đình hành động, mau chóng rút mình, chớ tới Tuyết Bang, xem xong gấp lại.
Tôi đưa
Hỷ Lạc xem, Hỷ Lạc hỏi: Muội xem hiểu cả, song sao lại nói xem xong gấp lại
nhỉ?
Tôi vừa
gấp thư lại vừa nói: Tức là sau khi xem thư xong thì gấp lại, giữ gìn bức thư.
Khi hai
mặt giấy chạm vào nhau, đột nhiên phụt lên một ngọn lửa, tờ giấy phút chốc hóa
thành tro bụi.
Tôi và
Hỷ Lạc giật mình. Gần như quên mất nội dung trên tờ giấy, một hồi lâu mới nhớ
lại, tôi lẩm bẩm nói: Triều đình hành động, triều đình hành động là sao?
Hỷ Lạc
nói: Không rõ, chỉ biết hoàng thượng mà có tới thì sẽ ở Vĩnh Triều.
Tôi
nói: Đúng thế, gia thế của hắn, trong triều đình, chắc phải là…
Tôi
nghĩ một hồi lâu, không nghĩ ra từ ngữ thích hợp, liền hỏi: Hỷ Lạc, muội nói
xem, lần này huynh nghe muội.
Hỷ Lạc
hỏi: Liệu huynh có thể ẩn cư giang hồ như Vô Linh không?
Tôi
nói: Huynh khác người ta, người ta đã trải qua rất nhiều việc, đã mệt mỏi rồi.
Còn huynh, có quá nhiều việc còn chưa biết, huynh rất muốn biết nhiều hơn.
Hỷ Lạc
nói: Huynh có thể lén tìm hiểu, nếu huynh làm minh chủ, ngược lại sẽ chẳng biết
được điều gì. Huynh không nhớ dọc đường có hàng bao người muốn lấy mạng chúng
ta à, đến giờ còn chưa biết họ là những ai.
Tôi
nói: Có thể mọi người chỉ là vì hiếu kỳ, muốn thử nhãn lực của huynh xem thế
nào mà thôi.
Hỷ Lạc
nói: Muội nghe theo huynh cả.
Hôm đó
cuối cùng chúng tôi cũng quyết định rút ra khỏi những tranh chấp rối ren vừa
nhen nhóm. Xem ra Hỷ Lạc nghĩ đến giờ phút này từ rất lâu rồi, cô ấy đã mất ngủ
nhiều đêm nghĩ xem chúng tôi nên dựng nhà ở đâu. Có một điểm kỳ lạ, tuy có
không ít tai họa đầu rơi máu chảy, song dọc đường dường như chúng tôi chưa từng
thiếu tiền tiêu, cuối cùng lại để dư ra được không ít, đủ dùng trong một thời
gian dài. Đối với kết cục này, Hỷ Lạc đã mưu tính từ lâu. Tôi bắt đầu nghĩ, một
người con gái, thì cần những thứ gì? Còn điều bản thân tôi cần hình như vẫn
chưa được hình thành trong đống tư duy hỗn độn. Nếu đã vậy thì chấp thuận cho
người khác trước cũng không phải là không được. Vả lại, tất cả mới chỉ là ý
nghĩ trong đầu, còn chưa phải hành động ngay trước mắt. Tôi nghĩ, với tôi, đó
chỉ là tính hiếu kỳ của tuổi trẻ mà thôi. Còn với Hỷ Lạc, có lẽ chỉ là sợ tôi
còn trẻ, quá hiếu kỳ mà thôi.