Trong lúc các lãnh đạo bộ máy Quận ủy Tư Bình đều lo lắng thấp thỏm đột nhiên phía trước đoàn xe, chiếc xe chuyên dụng của Nhiếp Chấn Bang chậm rãi dừng ở ven đường, cửa xe bên trái mở ra, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố An Quốc Vũ đi xuống.
Hoàng Thiếu Ba và Dương Tư Thanh đều có vẻ lo lắng không yên chạy tới, lúc này trên mặt của Hoàng Thiếu Ba toát cả mồ hôi.
An Quốc Vũ nói:
- Đồng chí Thiếu Ba, Nhiếp Chủ tịch thành phố vừa biết tin khẩn có chút chuyện cần phải làm trong thành phố, tạm thời không đi thị sát những nơi này.
Nghe được câu này, trên mặt Dương Tư Thanh ở bên cạnh không kìm được nở một nụ cười, theo Dương Tư Thanh thì đây quả thực là phần mộ tổ bốc chút khói nhẹ, nếu không thì không rõ ràng mà mất hết.
An Quốc Vũ nói tiếp:
- Đồng chí Thiếu Ba, Chủ tịch thành phố bảo tôi chuyển lại một câu cho ông: Làm người, làm đến nơi đến chốn.
Nói xong An Quốc Vũ quay lại xe, ba chiếc xe của Ủy ban nhân dân thành phố liền rời đi, Dương Tư Thanh từ ven đường đi tới, hạ giọng nói:
- Bí thư, Nhiếp Chủ tịch thành phố là ý thế nào?
Lúc này, sắc mặt của Hoàng Thiếu Ba có vẻ rất nghiêm trọng, nhìn đoàn xe rời đi phía xa, sau một lúc trầm tư mới hạ giọng nói:
- Lão Dương, Chủ tịch thành phố là giữ sĩ diện cho chúng ta.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Dương Tư Thanh, trong lòng Hoàng Thiếu Ba có chút khinh bỉ, Dương Tư Thanh này thì ra chỉ là loại năng lực này thôi, lập tức, lạnh nhạt nói:
- Lão Dương, chút chuyện xấu của chúng ta anh cho là Chủ tịch thành phố không biết sao? Anh còn thực sự nghĩ là trong thành phố có việc? Nếu có việc sao anh không nhận được thông tin, hơn nữa lời Trưởng ban thư ký vừa rồi anh nghe không hiểu ý sao?
Bị Hoàng Thiếu Ba nói như vậy, Dương Tư Thanh cũng trầm tư, lập tức há kinh ngạc, có chút hoài nghi nói:
- Bí thư Hoàng, ý của anh là...
- - Đúng vậy, lão Dương, bây giờ xem ra chúng ta đã coi thường Nhiếp Chủ tịch thành phố rồi. việc của chúng ta chỉ sợ Nhiếp Chủ tịch thành phố đã biết từ lâu, sở dĩ lấy cớ không đi thị sát sợ là Nhiếp Chủ tịch thành phố muốn giữ sĩ diện cho chúng ta, để cho chúng ta một con đường lui.
Hoàng Thiếu Ba rất xúc động, nếu, chuyện này là thật thì đối với quận Tư Bình, đối với mình thực sự không có lợi, hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang làm như vậy coi như không nhìn thấy, nhưng Hoàng Thiếu Ba cũng rất hiểu tiếp theo thế nào còn phải xem hành động của mình.
Lập tức, Hoàng Thiếu Ba nói:
- Lão Dương, tôi thấy chúng ta cần phải triển khai một hành động càn quét tệ nạn trong toàn bộ phạm vi cả khu, nghiêm khắc đả kích hành vi chơi gái mại dâm.
Những lời này khiến Dương Tư Thanh có chút giật mình, những “khu đèn đỏ” của quận Tư Bình đều do Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận dẫn tới, chính sách nghiêng ngoại trừ thu thuế và quản lý cao ra, những mặt khác như trị an, phòng cháy và các mặt đều đưa đến nhiều lợi nhuận, tất cả đây đều là cái gốc của quận Tư Bình, bây giờ Hoàng Thiếu Ba muốn ra tay với mấy chỗ này đồng nghĩa với việc xé bỏ thỏa thuận nên Dương Tư Thanh làm sao có thể bình tĩnh được.
Suy nghĩ một chút, Dương Tư Thanh khuyên:
- Bí thư, suy nghĩ đi, làm như vậy thì những cố gắng lúc trước của chúng ta đều uổng phí.
Hoàng Thiếu Ba vô cùng cương quyết nói:
- Lão Dương, đến lúc này ông còn không hiểu sao? Nhiếp Chủ tịch thành phố không phải không biết, chỉ có điều anh ta để cơ hội lại cho chúng ta, nếu thật sự thờ ơ chỉ sợ đến lúc đó chính là Nhiếp Chủ tịch thành phố hạ lệnh cho Tiếu Thiện Minh, Cục công an thành phố ra mặt thì cái gọi là cố gắng cũng giống như nước chảy ra biển, quan trọng hơn là tôi và anh đều phải gánh vác trách nhiệm của lãnh đạo, được rồi, chuyện này không nói nhiều, hành động đi.
- Ba ngày, thời gian ba ngày, tôi muốn anh hoàn toàn chỉnh đốn lại chỗ ăn chơi quận Tư Bình.
Thời gian ba ngày trôi rất nhanh, chuyện ở quận Tư Bình tạm thời được Nhiếp Chấn Bang để sang một bên, mình đã cho bọn họ cơ hội, nếu Hoàng Thiếu Ba biết điều tự nhiên biết nên làm thế nào, nếu ngu xuẩn đến tự mình chịu chết thì đến lúc đó mình cũng không quan tâm.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang dồn toàn bộ tinh lực của mình tập trung vào tập đoàn Á Hải, điện thoại gọi rồi nhưng bao gồm cả Nhị ca có thể trợ giúp bao nhiêu còn rất khó nói. Đem vài dự án trọng điểm đánh dấu lại, mấy thứ này muốn đợi khi bọn Triệu Tinh Long đến để thảo luận lại tỉ mỉ, cụ thể, chọn dự án nào, chuẩn bị đầu tư ngành sản xuất gì, tất cả chờ đến đã rồi nói.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lý Cư Bằng nghiêng nửa người vào, hạ giọng nói:
- Chủ tịch thành phố, Bí thư Quận ủy Hoàng Thiếu Ba và Chủ tịch quận Dương Tư Thanh quận Tư Bình đến, bảo là muốn báo cáo công việc.
Nghe câu này Nhiếp Chấn Bang cũng không ngạc nhiên, chuyện này chỉ là sớm hơn dự tính, chuyện của quận Tư Bình từ sau khi bản thân biết sự thật Nhiếp Chấn Bang đã có quyết định, nếu như thật sự vì loại chuyện này mà “giận cá chém thớt” Hoàng Thiếu Ba và Dương Tư Thanh thì cũng rất khó. Phương hướng của bọn họ là chính xác, phát triển ngành giải trí, cải thiện môi trường đầu tư mềm, nhắm vào ngành du lịch thành phố Vọng Hải, một loạt cách làm đều rất tốt, chẳng qua công việc cụ thể có một số không công khai được mà thôi. Nếu vạch ra hết thì hai người này hoàn toàn có thể bỏ qua được còn bản thân mình lại tổn thất người dưới, sau đó hai người nhất định sẽ sinh ra oán hận, thậm chí là thù hận mình, còn mình tuy là không sợ nhưng điều này đương nhiên cũng là phương pháp xử lý không tốt.
Như bây giờ, nhắc nhở không rõ ràng một chút để bọn họ tự ra tay giải quyết, vừa tránh khỏi sự xấu hổ sau khi lộ chuyện lại có thể được hai người mang ơn.
Bây giờ Hoàng Thiếu Ba và Dương Tư Thanh cùng nhau đến chứng tỏ hai người đã suy nghĩ rõ ràng, Nhiếp Chấn Bang lập tức gật đầu nói:
- Bảo bọn họ vào đi.
Lý Cư Bằng dẫn hai người Hoàng Thiếu Ba và Dương Tư Thanh một trước một sau đi vào văn phòng, cả hai có vẻ rất cung kính đồng thanh:
- Chủ tịch thành phố.
Nhiếp Chấn Bang khẽ gật đầu chỉ ghế sô pha trước mặt:
- Ngồi đi.
Lý Cư Bằng rót cho hai người chén trà nóng xong đóng cửa phòng lại, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi Hoàng Thiếu Ba mở miệng:
- Chủ tịch thành phố, lần này chúng tôi đến đây chủ yếu muốn báo cáo tình hình công việc của quận Tư Bình trong khoảng thời gian này.
Hoàng Thiếu Ba rất hiểu, với địa vị thân phận của Nhiếp Chủ tịch thành phố chắc sẽ không chủ động hỏi ý kiến mình, giữa hai bên còn lâu mới đạt tới mức độ thân mật khăng khít này, bản thân mình cũng không phải tâm phúc của Nhiếp Chủ tịch thành phố, bây giờ có thể dựa vào Nhiếp Chủ tịch thành phố hay không còn phải xem biểu hiện của mình.
Hồn nhiên không để ý, tiếp tục nói:
- Chủ tịch thành phố, trong khu mấy ngày nay tổ chức tổ kiểm tra liên hợp các bộ phận công thương, vệ sinh, công an để kiểm tra toàn bộ khách sạn, nhà hàng quy mô lớn và vừa trong khu.
Tiến hành tổng kiểm tra trong ba ngày nhà nghỉ, hộp đêm, quán rượu, ktv, trung tâm mát xa xông hơi và chỗ ăn chơi, tra ra không ít vấn đề, một số chỗ kinh doanh cá biệt làm một số hoạt động kinh doanh phi pháp cá độ bóng đá đã bị đình chỉ theo pháp luật, một số chỗ nghi nghờ vi phạm quy định cũng ra lệnh cưỡng chế tạm dừng chỉnh đốn và sửa đổi.
Nói như vậy, coi như là Hoàng Thiếu Ba biến tướng báo cáo, chuyện này lòng dạ biết rõ.
Nhiếp Chấn Bang hiểu mấy nơi đó cũng đều có chính phủ ngầm đồng ý kinh doanh, bây giờ Hoàng Thiếu Ba nói chuyện cũng là nói với Nhiếp Chấn Bang là theo ý của Chủ tịch thành phố việc này cũng giải quyết xong.
Coi là một loại ăn ý ngầm hiểu lẫn nhau, Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút, gật đầu nói:
- Được lắm, điều này nói rõ Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận quận Tư Bình rất có quyết tâm, cho dù phát triển thế nào cũng không thể trái pháp luật, tập đoàn Á Hải là vết xe đổ, quận Tư Bình có thể có lối đi khác nhắm vào thị trường du lịch Vọng Hải, loại suy nghĩ này, phương hướng này cũng rất tốt.
Các anh có ý kiến gì có thể tổng kết lại báo cáo lên, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố kiên quyết ủng hộ.
Nói đến đây điện thoại di động của Nhiếp Chấn Bang đột nhiên reo vang, đây là điện thoại cá nhân, xem ra là bọn Triệu Tinh Long đến rồi. Nhìn một cái quả nhiên là điện thoại của Triệu Tinh Long, lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Đồng chí Thiếu Ba và đồng chí Dương Tư Thanh cố gắng làm đi, có ý kiến gì chỉ cần là tốt, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.
Hoàng Thiếu Ba và Dương Tư Thanh cũng là người nhanh hiểu, nghe lời nói của Nhiếp Chấn Bang đương nhiên hiểu Chủ tịch thành phố Nhiếp có việc, đang đuổi khách, lập tức đứng lên gật đầu nói:
- Chủ tịch thành phố, vậy chúng tôi xin phép, cảm ơn Chủ tịch thành phố, cảm ơn tổ chức ủng hộ công việc của quận Tư Bình chúng tôi, sau này kính xin Chủ tịch thành phố chỉ đạo nhiều hơn tới công tác xây dựng và phát triển kinh tế của chúng tôi.
Sau khi Hoàng Thiếu Ba và Dương Tư Thanh rời đi, Nhiếp Chấn Bang cầm điện thoại gọi lại, sau hai hồi chuông bên kia vang lên tiếng của Triệu Tinh Long:
- Tam ca, chúng tôi đã đến, sẽ ở tại khách sạn Vọng Hải, anh bây giờ sang đây sao?
Tầng cao nhất khách sạn Vọng Hải tổng cộng có ba phòng tổng thống, lúc này đều được đám người Triệu Tinh Long, Dương An Bang đặt hết, Nhiếp Chấn Bang sang đó đương nhiên có thể nói chuyện.
Trong phòng khách của phòng Dương An Bang, Nhiếp Chấn Bang ngồi trên sô pha, bên cạnh là Triệu Tinh Long, Lưu Côn và Lý Hoa, trên ghế sa lon đối diện là Dương An Bang và Tiếu Nhã Lệ, phía sau là đám người Lê Văn Cách, Hồ Báo Quốc ngồi ghế sô pha đơn.
Nhìn mọi người xung quanh đây đều là thành viên tổ chức của mình, tuy đều là về mặt kinh tế nhưng năng lực những người này ở cùng một chỗ thì cũng không thể coi thường.
Ở trước mặt anh em, Nhiếp Chấn Bang không vòng vo mà trực tiếp nói:
- Các anh em, lần này gọi tất cả đến là muốn đầu tư đến đây.
Nói xong, Niếp Chấn Bang không đổi nét mặt nhìn mọi người nói tiếp:
- Sau khi tập đoàn Á Hải đóng cửa, cục diện ở đây rối rắm, hiện giờ không ai tiếp quản, vì thế tôi liền nghĩ đến mọi người, lần này bất kể như thế nào mọi người cũng phải kéo cho tôi một chút.
Triệu Tinh Long trầm ngâm một chút, mở miệng nói:
- Anh ba, việc gì, muốn đầu tư bao nhiêu nói ra, chúng tôi không nhập nhằng
Nghe đến đó, Nhiếp Chấn Bang xòe ba ngón tay, mỉm cười nói: