Phòng hội nghị trên tầng cao nhất của Quận ủy Tư Bình. Lúc này tuy là tháng ba, xuân về hoa nở, nhưng bên trong phòng họp, máy lạnh được bật, từng làn hơi lạnh ùn ùn phà ra làm cho phòng họp mát mẻ. Đối với các cán bộ thì đây là nơi thích hợp nhất.
Các cán bộ trong biên chế, phải chú ý đến hình tượng và tư chất của bản thân, đừng nói là tháng ba, cho dù là mùa hè nóng bức, mặc áo jacket, âu phục, đâu đâu cũng có, nên trong phòng hợp lúc nào cũng có hơi lạnh.
Mặc âu phục trong ngày nóng nực như thế, không trúng nóng mới là lạ. Dòng người đi vào phòng họp, Nhiếp Chấn Bang ngồi ở giữa bàn hình oval. Lãnh đạo Thành ủy chiếm nửa phần trước, còn lại nhân viên công tác quận Tư Bình chỉ có thể ở ghế chót bồi tọa. Thậm chí, các cán bộ ủy viên thường vụ xếp hạng gần cuối, cũng chỉ có thể ở bên cạnh đem cái ghế, dự thính hội nghị.
Nhìn mọi người chung quanh một chút, Nhiếp Chấn Bang bất động thanh sắc, lạnh nhạt nói:
-Bí thư Hoàng, lần này lại đây, chính là tới nghe, xem, nhân vật chính là các ông đấy. Kinh tế quận Tư Bình đạt được thành tích đã đặt ra, sau vụ án của tập đoàn Á Hải, các ngươi có thể đối đầu áp lực mà tiến lên, tinh thần làm việc này cùng với những thành tích đã đạt được xứng đáng được khen thưởng, phía dưới mọi người bắt đầu báo cáo đi.
Cách làm việc đi thẳng vào vấn đề của Nhiếp Chấn Bang đã nổi tiếng thành phố Vọng Hải. Hoàng Thiếu Ba gật đầu, lập tất mở quyển tập ghi chú ra, nói:
- Kính thưa Chủ tịch Nhiếp, các vị lãnh đạo. Ở quận Tư Bình, sau khi bùng nổ án buôn lậu của tập đoàn Á Hải, cũng nhận được không ít khó khăn, kinh tế trong khu, cũng một lần lâm vào ngưng trệ trong thời gian này, chính phủ quận Tư Bình đặc biệt quan tâm.
Phân tích nghiêm túc, gia tăng chấn chỉnh công tác đầu tư hoàn cảnh. Về hướng phát triển, quận Tư Bình dựa vào ngành du lịch của thành phố Vọng Hải, đẩy mạnh phát triển nhà hàng, khu vui chơi giải trí, trước mắt, thu hút được hai khách sạn bốn sao, năm khách sạn ba sao…
Nếu Nhiếp Chấn Bang không phải đã lấy được một ít tin tức từ An Quốc Vũ, chỉ sợ nghe được báo cáo như vậy, rất có thể sẽ bị những người quận Tư Bình làm hết hồn rồi.
Nhắm vào hạng mục du lịch, thu hút ngành nhà hàng khách sạn và giải trí, làm cho quận Tư Bình trở thành khu giải trí của thành phố Vọng Hải, làm cho mỗi du khách đến thành phố Vọng
Hải, ngoài việc đến thăm những nơi nổi tiếng còn muốn đến quận Tư Bình để được giải trí và phục vụ. Cách nhìn này phù hợp vớiý nghĩ phát triển du lịch thành phố Vọng Hải của Nhiếp Chấn Bang.
Lúc này trong lòng Hoàng Thiếu Ba có chút không yên. Hoàng Thiếu Ba không phải là một cán bộ trẻ không có kinh nghiệm, gần năm mươi tuổi, đạt được vị trí ngày hôm nay, Hoàng Thiếu Ba cũng từng bước từng bước đi lên, cán bộ Phó giám đốc sở, cả nước hơn tỷ người, có bao nhiêu người có cấp bậc này, nói thế nào cũng là một phần trong nhóm tinh anh này
Nhưng mà, vẻ mặt của Chủ tịch Nhiếp làm cho Hoàng Thiếu Ba có chút không yên lòng. Không khí nghiêm túc trong hội trường, yên lặng như đêm khuya lúc này càng làm cho Hoàng Thiếu Ba có chút không tự nhiên, ý nghĩ của Chủ tịch Nhiếp thật khó mà nắm bắt, nét mặt không biểu hiện vui buồn, cơ bản là không thể nào đo lường được.
Hoàng Thiếu Ba suy tư trong lòng “Thật không thể xem thường Chủ tịch Nhiếp, tuổi tác không lớn lắm, nhưng loại khí chất này, làm cho ngay cả một người lăn lộn nhiều năm trong quan trường cũng cảm thấy có chút hoảng sợ”
Bên này, Nhiếp Chấn Bang đột nhiên mở miệng nói:
- Tục ngữ nói thật đúng. Trăm nghe không bằng một thấy. Thiết nghĩ, vẫn nên đi khảo sát thực địa một chút. Phương hướng phát triển kinh tế của quận Tư Bình và quy hoạch của Thành ủy có khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Xem ra, có thể khảo sát tham khảo một chút. Bí thư Hoàng thấy thế nào?
Những lời nói của Nhiếp Chấn Bang nghe như là hỏi ý kiến mọi người, nhưng những người đang ngồi, cũng đều rõ ẩn bên dưới là một quyết định không thể cự tuyệt.
Hoàng Thiếu Ba lúc này cũng thẳng thắng, lập tức gật đầu nói:
- Đương nhiên, có sự chỉ đạo của Chủ tịch, đó là sự quan tâm đối với quận Tư Bình, cũng là một loại đốc xúc giúp khu tiến gần hơn đến hướng phát triển của chính phủ thành phố.
Đoàn xe chạy nhanh ra đại viện Quận ủy Tư Bình, lúc này cũng có thêm vài chiếc xe, ở phía trước, cũng xuất hiện thêm xe dẫn đường của cảnh sát.
Đối với những việc này, Nhiếp Chấn Bang không quá để ý, hiện giờ, trọng tâm vẫn là chính phủ quận Tư Bình, những thứ khác, sau này hãy tính.
Lúc này trong xe của Bí thư Hoàng Thiếu Ba, nét mặt của ông Dương Tư Thanh - Quận trưởng quận Tư Bình – không được tốt lắm, nhỏ nhẹ nói:
- Lão Hoàng, xem chừng Chủ tịch Nhiếp đến đây không phải là chuyện tốt. Sự tình của khu, chúng ta đều biết rõ, nói là đầu tư vài triệu, nhưng thật ra chỉ là mở thêm vài cái khu giải trí, thị sát lần này…
Trước vụ buôn lậu Á Hải, địa vị của quận Tư Bình không được tốt lắm, bởi vì quận Tư Bình là khu duy nhất tại thành phố Vọng Hải không tiếp xúc với biển. Trong quá trình phát triển, quận Tư Bình nhận được đầu tư ít nhất từ tập đoàn Á Hải
Bắt đầu từ năm ngoái, tại quận Tư Bình bắt đầu tiến hành khai thác ý tưởng, trải qua nhiều cuộc nghiên cứu và khảo sát, quận Tư Bình xác định sẽ trở thành khu đèn đỏ trong thành phố Vọng Hải. Trong vùng có thể bắt gặp các tiệm uốn tóc lớn nhỏ, nhà khách san sát, hộp đêm xa hoa, trung tâm tắm hơi, nơi này có thể nói là tập trung 80% các ngành dịch vụ của thành phố Vọng Hải.
Đối với những ngành sản xuất này, cách làm của quận Tư Bình là buông lỏng quản lý, dựa trên ý kiến của chính phủ quận Tư Bình, ngành công an, đối với những ngành này cũng áp dụng chính sách lỏng tay.
Ảnh hưởng sau sự sụp đổ của tập đoàn Á Hải đến các khu khác rất lớn, duy nhất chỉ có quận Tư Bình là phát triển, điều này thu hút sự quan tâm của Nhiếp Chấn Bang
Lúc này Hoàng Thiếu Ba cũng có chút căng thẳng, tình hình của quận Tư Bình bề ngoài hào nhoáng, đầu tư lớn, lợi nhuận và thuế nhiều, thoạt nhìn giống như là một lớn bóng đèn dựng đứng trên cao, chiếu sáng tại thành phố Vọng Hải, muốn người khác không chú ý cũng khó. Nhưng mà, lúc này Hoàng Thiếu Ba hiểu ra một điều.
Trầm ngâm một chút, thở dài nói:
- Súng bắn con chim đầu đàn. Người nổi bật thì dễ bị ghét. Chuyện này, cũng trách ban đầu khi thành phố yêu cầu báo cáo số liệu kinh tế của quý một và tháng tư đã không có chuẩn bị. Vốn cho là chút thành tích này, ở toàn thành phố nhất định là xếp hạng gần cuối rồi, nhưng bây giờ lại khiến mình bị vây trong hoàn cảnh lúng túng rồi.
Chuyện của mình, tự mình rõ, Chủ tịch Nhiếp muốn xem thành tích, nhưng quận Tư Bình thực không có thành tích gì cho ông ta xem, nói là khách sạn bốn sao, thật ra những cái này là phóng đại mà thôi. Thật sự có ai muốn đến quận Tư Bình để đầu tư. Hiện giờ, các khu trong thành phố có khu nào mà không có ưu thế hơn quận Tư Bình.
Dẫn Chủ tịch Nhiếp đi thị sát, chẳng lẽ đi đến các hộp đêm, quán rượu, V, trung tâm tắm hơi sao? Nếu như vậy, chỉ sợ chính Bí thư Quận ủy cũng chấm dứt sự nghiệp.
Hoàng Thiếu Ba chậm rãi mở miệng:
- Lão Dương, lần này làm không tốt, cả tôi và ông đều phải bị xử phạt đó.
Những lời này, khiến nét mặt Dương Tư Thanh biến sắc, hắn cũng biết rõ ý của Hoàng Thiếu Ba, những việc ở quận Tư Bình, đều không thể công khai, thậm chí bị văn minh quốc gia cấm, hiện giờ, Đảng uỷ chính quyền ủng hộ loại sản nghiệp này, điều này bôi đen Đảng và Chính, tử hình, khai trừ cũng không đủ. Nói nhẹ nhàng hơn, đó cũng là thuộc loại hành vi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, có thể phải chịu xử lý.
Kỷ luật nội bộ của Đảng, cho dù là cảnh cáo hay nhắc nhở, đến các mức xử lý lớn cũng đều ghi vào trong lý lịch, trở thành một vết đen trong lý lịch. Thậm chí có thể nói nếu đã bị vết đen trong lý lịch thì bao nhiêu tiền đồ chính trị đều sẽ tiêu tan. Là một Quận trưởng thì những việc này đều nằm trong phạm vi quản lý của ông ta. Nếu việc này đổ bể, trách nhiệm ông phải nhận sẽ nặng hơn, làm không tốt có thể sẽ bị giáng chức
Nghĩ đến đây, Dương Tư Thanh cũng thấp giọng nói:
- Bí thư, thấy chuyện này... ?
Trầm ngâm một chút, Hoàng Thiếu Ba quyết định.
- Đi một vòng đi, sau đó, đi qua công trường bên khách sạn Hối Hồng xem xem.
Lúc này, trên xe chuyên dụng của Nhiếp Chấn Bang, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố An Quốc Vũ ngồi ở bên cạnh, nhìn vẻ trầm tư của Nhiếp Chấn Bang, không khí bên trong xe, có vẻ có chút nặng nề, cho dù là bên trong xe điều hòa không khí đang mở, nhưng vẫn cảm nhận được có chút áp lực.
Sau một hồi lâu An Quốc Vũ nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch, ngài xem?
An Quốc Vũ chưa dứt lời, Nhiếp Chấn Bang liền phất tay, ngắt lời nói:
- Lão An, ý của ngươi quá rõ. E rằng quận Tư Bình cũng không lấy ra được chiến tích gì. Lần này đi thị sát, quận Tư Bình không xuống đài được rồi.
An Quốc Vũ cũng gật đầu, trong quan trường có một câu đối châm chọc, cấp trên áp cấp dưới, cấp dưới nỗ lực, mọi việc thành công; cấp dưới gạt cấp trên, tầng tầng rót thủy, nước chảy thành sông. Câu đối có chứa tính châm chọc rất mạnh. Tuy nhiên không thể phủ nhận loại bệnh thành tích này ở thời đại nào cũng hay xảy ra. Lần này quận Tư Bình nhất định không thể có gì để trình ra, Chủ tịch Nhiếp hào hứng qua đây xem xét mà không có gì để xem, có thể tưởng tượng ra hậu quả của chuyện này.
– Chủ tịch, ý của ngài đối với bộ máy quận Tư Bình như thế nào? Chủ tịch, ý kiến của tôi là, không thể khinh động.
An Quốc Vũ lần nữa lên tiếng.
Lúc này, nghe An Quốc Vũ nói, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, An Quốc Vũ thật sự tận tâm vì mình, sau vụ buôn lậu Á Hải, hình tượng của mình đã được nhận định, nếu bây giờ, kết thúc vụ án quận Tư Bình, chỉ sợ, ở Tỉnh ủy cũng không đồng ý, đó là sự thật, An Quốc Vũ nói như vậy, cũng là vì suy nghĩ cho mình.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:
- Bỏ cũ thay mới, tạm thời là sẽ không làm, bộ máy lãnh đạo tại quận Tư Bình tuy rằng phương hướng có chênh lệch chút ít, tuy nhiên vẫn có thể khả thi đấy. Lần này, chỉ là cảnh cáo một chút, làm người, phải thực tế. Tin rằng sau sự việc lần này, Hoàng Thiếu Ba và Dương Tư Thnah chắc là sẽ không và cũng chẳng dám dùng tiểu xảo gì nữa.