Một hơi thay đổi người đứng đầu của hai mươi cơ quan trực thuộc thành phố, không quan tâm đến những người này thuộc phe phái nào, toàn bộ đều thông qua, chỉ có điểm này, cũng đủ để làm cho cán bộ toàn thành phố đều có chút khiếp sợ Nhiếp Chấn Bang. Không nên coi thường Chủ tịch Nhiếp, điều này đã là một sự nhìn nhận chung của tất cả các cán bộ của thành phố, đắc tội với chủ tịch Nhiếp, quỷ mới biết đến khi nào, khi mình còn đang nằm mơ thì đã bị thay thế rồi.
- Ba!
Đây là âm thanh của thủy tinh vỡ tan, trong căn phòng trống lớn như vậy, âm thanh này có vẻ càng chói tai. Lúc này ở trong một khu biệt thự cao cấp nhỏ của quận Khê Sơn thành phố Lương Khê.
Bên trong một tòa biệt thự theo phong cách Châu Âu, thảm trải nền Ba Tư của đất nước Thổ Nhĩ Kỳ, lò sưởi trong tường đúng kiểu Pháp, trang hoàng hết sức xa hoa. Trong phòng khách, dưới ánh đèn chùm pha lê lộng lẫy, làm nổi lên sắc mặt tái nhợt của Lý Quốc Hoa.
- Phạm Thường Thắng, Nhiếp Chấn Bang, vô liêm sỉ!
Lý Quốc Hoa giống như lầm bầm gào thét một mình.
Phạm Thường Thắng và Nhiếp Chấn Bang hai người kẻ xướng người họa, đã xác định người đứng đầu hai mươi cơ quan trực thuộc thành phố Lương Khê. Người của mình thì tất cả đều bị chèn ép đến mấy cái cương vị nhàn rỗi, không có tác dụng gì. Theo Lý Quốc Hoa thấy, đây là đang thị uy với mình, khiêu khích với chính mình.
- Hoa thiếu gia, không nên tức giận nha. Hoa thiếu gia, em thích một chiếc xe, anh mua cho em nha.
Một giọng nói nũng nịu, ngọt ngấy vang lên từ bên cạnh. Một cô gái với dung mạo xinh đẹp, thân hình đầy đặn gợi cảm, lúc này lại chỉ mặc một chiếc vay voan mỏng, bên trong áo lót màu đen viền ren cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bộ ngực đẫy đà đang không ngừng cọ sát trên cánh tay của Lý Quốc Hoa, dần dần làm cho Lý Quốc Hoa có một chút phản ứng. Người con gái lẳng lơ, lúc này lại cười quyến rũ một cái, bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn vươn về phía trước một đoạn, rồi lại nhẹ nhàng lướt qua dưới phần bụng của Lý Quốc Hoa.
Giọng nói thì thầm quyến rũ:
- Hoa thiếu gia, em muốn mệt….
Ngón tay của Lý Quốc Hoa cũng lướt qua trên cặp mông của cô gái, cái cảm giác cách một lớp voan mỏng kia lại càng thêm khiêu khích.
Ngón tay dùng lực xiết chặt, hung hăng bóp một cái, lập tức làm cho cô gái phát ra một tiếng thở gấp.
Lý Quốc Hoa cười đùa nói:
- Được, nói đi, muốn xe gì.
Cô gái vừa nghe thấy vậy lại càng hưng phấn, cả người cô gái giồng như một con gấu mèo, quấn chặt ở trên người của Lý Quốc Hoa, tận dụng tối đa ưu thế của cơ thể, cố gắng khiêu khích ham muốn đàn ông của Lý Quốc Hoa.
Trên miệng cô ta thì lại nỉ non nói:
- Hoa thiếu gia, em thích xe Porsche. Cái dòng xe thể thao của năm nay đó cũng được rồi nha.
Nói xong lại dùng ngón tay xoa nhẹ, quần của Lý Quốc Hoa cũng bị cởi ra rồi. Đang chuẩn bị bước vào giai đoạn tiếp theo, điện thoại trong phòng khách lại reo lên.
Lý Quốc Hoa lập tức đứng dậy cẩm điện thoại lên, rất khó chịu nói:
- Alô! Ai đấy?
Bên đầu điện thoại bên kia một giọng nói nghiêm nghị truyền tới:
- Lý Quốc Hoa, lá gan của anh thật đúng là càng lúc càng to mà, ngay đến điện thoại cũng không mở nữa.
Câu nói này ngay lập tức làm cho Lý Quốc Hoa đứng thẳng người, giọng nói này Lý Quốc Hoa thật sự quá quen rồi, đây là giọng nói của cha hắn, Lý Giang Sơn. Ngay lập tức, cái ngọn lửa ham muốn trong lòng Lý Quốc Hoa cũng đã bị dập tắt rồi.
Đừng nhìn dáng vẻ Lý Quốc Hoa ở bên ngoài là kiêu ngạo, ngang tàng như vậy, nhưng trong nhà, trước mặt bề trên, đó tuyệt đối là vô cùng ngoan ngoãn, nghe lời. Trên thực tế, đây là một căn bệnh chung của con cháu quý tộc thủ đô. Ra ngoài là chúa sơn lâm, ở nhà, ở trước mặt bề trên, đó chỉ là một chú mèo nhà không hơn không kém mà thôi.
Đương nhiên, ngoại trừ Nhiếp Chấn Bang, cái sự tồn tại đặc thù này ra, điểm này cũng là có mối quan hệ rất lớn với việc Nhiếp Chấn Bang trưởng thành ở bên ngoài (tức chỉ việc, Nhiếp Chấn Bang không lớn lên trong sự bồi dưỡng của gia tộc từ nhỏ).
Lập tức, Lý Quốc Hoa quay sang phất phất tay với cô gái bên cạnh, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng một cái, hắn mới nói với vẻ mặt đưa đám:
- Cha, con lại làm sao ạ? Con không làm gì cả đâu. Hơn nữa, từ sau khi con về nước con cũng đã thay đổi rồi, điểm này cha còn không biết rõ sao?
Lời nói này, Lý Giang Sơn cũng biết rất rõ. Đứa con trai này của mình trước khi ra nước ngoài, đúng là coi trời bằng vung. Chính là bởi vì như thế, ông cụ Lý gia lo sợ đứa cháu đích tôn này gây ra chuyện lớn, cho nên mới đưa Lý Quốc Hoa ra nước ngoài. Sau khi về nước, biểu hiện của Lý Quốc Hoa trong mấy năm nay cũng đều là biết điều, cũng nhận được sự công nhận của gia tộc. Nhưng lần này, hành động của Lý Quốc Hoa lại làm cho Lý Giang Sơn có chút tức giận.
- Không làm cái gì sao? Tiểu tử thối, mấy ngày hôm trước Trưởng ban Thắng Đông của Ban tổ chức Trung Ương gọi điện cho tôi, sự tình của thành phố Lương Khê trong lòng anh rõ nhất. Lá gan không nhỏ mà, đây là quyết định của quốc gia, đây là quy hoạch tổng thể của Tổng bí thư Viên và thủ tướng Vân, anh là cái thá gì ? Anh ngại mình sống được lâu lắm rồi hả ?
Lý Giang Sơn tiếp tục mắng trong điện thoại.
Sau một lúc, Lý Giang Sơn cũng mắng xong rồi, mắng đủ rồi, giọng nói cũng dịu đi, trầm giọng nói:
- Thằng nhóc anh nhớ kỹ cho tôi, thằng bé của Nhiếp gia đó, tạm thời không cần quan tâm. Bây giờ, con là người đi giầy, thằng bé đó đi chân đất, không có Nhiếp Hoa Đình, Nhiếp Chấn Bang nó cũng không là cái gì cả. Chỉ dựa vào Nhiếp Quốc Đống và Nhiếp Quốc Uy, căn bản cũng không thể so sánh được. Sau này sẽ có cơ hội, hiểu chưa?
Sự thay đổi tâm trạng và thay đổi chiến lược của Lý Quốc Hoa bên này, toàn thành phố Lương Khê, không có một cán bộ nào hiểu được rõ, cũng không có ai cố ý đi tìm hiểu những chuyện này.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang đang dốc toàn bộ sức lực của mình vào tập đoàn dệt may. Tổ điều tra của ủy ban kỷ luật thành phố sau một tháng tiến hành tiếp nhận điều tra tập đoàn dệt may cuối cùng cũng phải chấm dứt.
Toàn bộ tập đoàn dệt may, trong số cán bộ lãnh đạo của ba nhà máy cuối cùng chỉ còn lại ba phó giám đốc và hai kỹ sư trưởng, những người khác, ngoài Diêu Ngọc Hồng chuyển đi, các vị cán bộ khác, tất cả đều bị bắt. Trong khoảng thời gian ngắn, tập đoàn dệt may này lại xảy ra hiện tượng thiếu cán bộ.
Tuy nhiên, đối với tình huống như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng không để ý, đánh tan lớp cán bộ lãnh đạo đó rồi, ngược lại có lợi cho việc cải cách cổ phần hóa của tập đoàn dệt may. Sau khi ba nhà máy xác nhập, tập đoàn dệt may mới sẽ là doanh nghiệp nhà nước trực thuộc sự quản lý của thành phố. Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước thành phố Lương Khê chiếm giữ 62% cổ phần, số cổ phần còn lại sẽ kêu gọi đầu tư bên ngoài. Cứ như vậy, hoàn toàn có thể áp dụng hình thức cạnh tranh công khai và kêu gọi đầu tư. Thành lập ban lãnh đạo mới của tập đoàn dệt may, cấp lãnh đạo của tập đoàn dệt may trống chỗ thế này, trái lại làm cho Nhiếp Chấn Bang bớt đi nhiều rắc rối.
Ánh nắng mặt trời tháng ba dường như rất ấm áp, cây đại thụ hai bên đường phố khu nội thành cũ của quận Quỹ Thành cũng đã dần dần đâm chồi nảy lộc.
Giờ phút này, ở cổng của nhà máy dệt may số một, băng rôn biểu ngữ màu đỏ treo cao, phía trên viết “Chào mừng chủ tịch Nhiếp đến thực nghiệm cải cách cổ phần hóa tập đoàn dệt may và kêu gọi đầu tư“.
Trước cổng khu nhà máy, ngoài để lại một đường xe chạy ra, những chỗ khác đều bị công nhân viên đến từ ba nhà máy của khu dệt may đứng chật kín.
Đến khoảng chín rưỡi sáng, đám đông đã đứng đợi gần nửa tiếng đồng hồ cũng bắt đầu xôn xao, trong đám người không ít người lớn giọng hô lên:
- Lão Hoàng, sao lại thế này, không phải nói chủ tịch Nhiếp hôm nay sẽ đích thân đến sao?
Hoàng Giang Sinh trong chuyển dịch cơ cấu ngành dệt may thành phố lần này, với tư cách người lãnh đạo của công nhân viên hiện giờ, cũng đã xây dựng lên uy tín rất lớn. Mặc dù là mùa xuân nhưng trên trán Hoàng Giang Sinh cũng đổ mồ hôi. Lau lau mồ hôi, Hoàng Giang Sinh cũng cao giọng nói:
- Nhanh thôi, nhanh thôi! Hôm qua, Trưởng ban thư ký Lưu của ủy ban nhân dân thành phố đích thân gọi điện tới. Chủ tịch Nhiếp nếu như đã hẹn, vậy thì nhất định sẽ đến.
Tiếng nói còn chưa dứt hẳn, trong đám đông rất nhiều công nhân viên đã rối rít hô lên:
- Đến rồi, đến rồi, chủ tịch Nhiếp đến rồi.
Liếc mắt nhìn qua, xe thành ủy số hai của Nhiếp Chấn Bang đã từ từ đi về phía này. Hai bên đường đều là những công nhân viên chức rất hưng phấn, nhìn thấy xe của Nhiếp Chấn Bang tiến vào cổng nhà máy, đã ở bên cạnh bắt đầu hô lớn.
Nhiếp Chấn Bang vừa xuống xe, một số lãnh đạo còn lại của khu dệt may cũng chạy ra đón chào. Hoàng Giang Sinh làm người đại diện cho công nhân viên cũng theo ở bên cạnh.
Nhìn một lượt mọi người xung quanh, Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng, lòng dân đều chung một hướng. Cải cách doanh nghiệp nhà nước, cốt yếu chính là hai phương diện, một là công nghệ lạc hậu, một mặt khác là dân chúng không đồng lòng, ban lãnh đạo không đồng lòng. Hiện nay, tình hình của ba nhà máy của khu dệt may đều gần như giống nhau. Nếu nói công nghệ trong ngành công nghiệp dệt may, hai cái nhà máy của thành phố Lương Khê đều đứng số một, số hai. Những thiết bị hiện có, hoàn toàn có thể đáp ứng được nhu cầu của thị trường. Nguyên nhân chủ yếu của nhà máy, đó là lãnh đạo nhà máy tham ô, tha hóa. Không có Ban lãnh đạo có năng lực, không có sản phẩm chủ lực, khu dệt may dĩ nhiên là suy sụp rồi.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang nhìn bên cạnh, chủ nhiệm ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước Mục Kiến Hoa đi theo cùng, ngay sau đó gật đầu nói:
- Chủ nhiệm Mục, thời gian không còn sớm nữa, bắt đầu thôi.
Mục Kiến Hoa cũng là cán bộ mới nhậm chức lần này. Mặc dù bản thân Mục Kiến Hoa là người của Chu Trác Chân nhưng, đối với việc được Nhiếp Chấn Bang đề cử, Mục Kiến Hoa vẫn là thấy biết ơn. Hơn nữa, hiện giờ Nhiếp Chấn Bang là người có uy quyền nhất trong Ủy ban nhân dân thành phố, cũng không có người đứng đầu của cơ quan trực thuộc thành phố nào sẽ ngu ngốc mà đi chọc tức Nhiếp Chấn Bang.
Lập tức Mục Kiến Hoa cầm micro nói:
- Xin mọi người yên lặng một chút. Thưa toàn thể anh chị em công nhân viên của tập đoàn dệt may, căn cứ vào cuộc giám sát và điều tra chi tiết của Ủy ban Kỷ luật thành phố và phòng Kiểm toán thành phố, trải qua hơn một tháng tra duyệt số liệu thực tế cẩn thận, ba nhà máy của khu dệt may hiện nay có tổng số nợ là một trăm chín mươi triệu. Tài sản cố định và vốn lưu động hiện có tổng cộng là hai trăm hai mươi triệu. Căn cứ vào nghị quyết của thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố, trong đó khoản nợ 100 triệu sẽ do ngân sách tài chính thành phố tiếp nhận. Về sau, khi mà tập đoàn dệt may khôi phục được sản xuất, biến khoản lỗ thành lợi nhuận được rồi thì sẽ căn cứ vào lãi suất ngân hàng để hoàn trả cả gốc và lãi cho ngân sách Tài chính thành phố.
Mặt khác, khoản nợ 90 triệu còn lại ngân sách tài chính thành phố cũng đã trao đổi và thông qua với bên ngân hàng rồi, sẽ kéo dài thời hạn khoản vay.
Hiện giờ, ba nhà máy khu dệt may xác nhập, thành lập tập đoàn dệt may Lương Khê, ban đầu dự tính tổng đầu tư bốn trăm triệu. Trong đó, Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước lấy đất đai, nhà xưởng, thiết bị hiện có, đầu tư cổ phần chiếm 62%, còn lại tiền vốn gần 80 triệu chiếm 30% sẽ công khai kêu gọi đầu tư của tất cả mọi người trong tập đoàn dệt may và trong xã hội. Căn cứ vào nguyên tắc ưu tiên, trước tiên tiến hành kêu gọi mua cổ phần từ công nhân viên của ba nhà máy trong tập toàn dệt may. Công nhân viên có hứng thú có thể đăng ký ngay tại nơi, giao vốn cổ phần.
Theo tiếng nói của Mục Kiến Hoa vừa dứt, Hoàng Giang Sinh cũng đã đứng dậy:
- Tôi nhận mua 100 nghìn vốn cổ phần.
100 nghìn ở thời đại này, nó cũng không phải là con số nhỏ. Tuy nhiên, thành phố Lương Khê này vốn là khu vực giàu có, số tiền này thật ra cũng không đáng là bao.
Hoàng Giang Sinh bên này tiế tục nói:
- Thưa anh chị em, mọi người nghe tôi nói. Chúng ta đều là người của tập đoàn dệt may. Nhà máy của mình, mình biết rõ, thiết bị như vậy, với kỹ thuật của chúng ta, sản phẩm còn lo lắng tới nguồn tiêu thụ sao? Trước kia, đó là bởi vì lãnh đạo không tận lực, bây giờ sao? Đây là nhà máy của chúng ta, chúng ta làm chủ. Tất cả đều do cuộc họp cổ đông quyết định. Chúng ta còn sợ gì? Tôi bất cứ giá nào, mượn người thân gom đủ 100 nghìn đồng. Tôi tin tưởng mình, tin tưởng chúng ta và mọi người.
- Đúng, vậy mới được chứ, lão Hoàng.
- Lão Hoàng, chỉ riêng những câu nói này của ông, tôi liều mạng về nhà cãi nhau một trận với vợ của tôi. Hôm nay tôi cũng nhận mua mười nghìn.
- Tôi cũng nhận mua hai mươi nghìn.
- Tôi nhận mua 5 nghìn
- Lão Hoàng, ông là người dẫn đầu của nhà máy số một, tôi là người dẫn đầu của nhà máy số hai, cũng không thể yếu kém hơn được. Nếu ông đã nhận mua 100 nghìn, vậy được, tôi cũng nhận mua 100 nghìn.
Mọi người đều có tâm lý làm theo số đông, hơn nữa lời nói của Hoàng Giang Sinh xem như đi vào trái tim của những người này. Không phải thiết bị không tốt, không phải công nhân không giỏi mà là lãnh đạo không giỏi. Trên thực tế những người công nhân này của tập đoàn dệt may vẫn rất có lòng tin với chính mình.
Sau khi có được người dẫn đầu như vậy, cảnh nhận mua liền càng trở nên náo nhiệt, hoàn toàn vượt xa dự đoán của Nhiếp Chấn Bang. Vốn dĩ, mấy trăm nghìn cổ phần này, Nhiếp Chấn Bang còn dự tính thu hút đầu tư bên ngoài. Thật không ngờ cũng đã được bán hết như vậy.
Bên cạnh, chủ nhiệm ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước Mục Kiến Hoa cũng là vẻ mặt vui mừng, chuyện như vậy, cả đời ông ta cũng chưa từng thấy qua. Trước kia muốn giải quyết mấy cái nhà máy quốc doanh như thế này, đúng là chuyện khiến cho người ta đau đầu. Hiện tại không đến hai tiếng đồng hồ, cổ phần đã được nhận mua rồi.
Mục Kiến Hoa nhận được sự nhắc nhở của nhân viên làm việc, vội vàng cầm micro lên nói to:
- Các bạn công nhân, đủ rồi đủ rồi. Cổ phần tất cả đã được nhận mua hết rồi, mọi người cũng về thôi. Ngày mai ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước sẽ liên hệ các cổ đông của tập đoàn dệt may, tổ chức hội đồng cổ đông, tuyển chọn ra cơ cấu tổ chức của tập đoàn dệt may và chính thức treo biển với tên tập đoàn dệt may.
Vừa dứt lời, bên cạnh, các công nhân đã không nhận mua nữa, rất nhiều người đã hô lên:
- Việc nhận mua này kết thúc rồi, không được, không công bằng mà. Chúng tôi còn chưa nhận mua mà, lần này thành phố nhất định phải đáp ứng điều kiện của chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ không cho các vị đi đâu.