Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 148

Editor: Nguyễn Yên Thương
(Vì tuần này mình hơi bận nên phần còn lại của chương 88 tuần sau mình sẽ trả nha, cám ơn các bạn đã ủng hộ ạ <3)

Vẻ mặt của bậc thầy khiêu vũ có chút lúng túng, số lần ông và người bạn nhảy nam này đã hợp tác cũng không ít, nhưng ông cũng là người chính trực, thật sự là xấu hổ che giấu lương tâm nói chuyện.

"Lúc trước tôi đã xem qua toàn bộ clip cuộc so tài truyền hình trực tiếp, lần này biết Khương Sam đến, khiêu vũ hai người cơ bản là đặc biệt sắp xếp cho cô ấy, các người. . . Đừng cãi cọ, nếu nghi ngờ có thể đi xem lại phần biên đạo ngẫu hứng của cuộc so tài cuối, hai người Khương Sam và Ngô Minh đã phát huy năng lực rất tốt ở trường thi, nhảy một đoạn như vậy đối với hai người cũng không phải là vấn đề."

Đạo diễn kinh ngạc, "Tôi nói làm sao anh vẫn luôn giới thiệu Khương Sam làm vũ công cho ‘Bạch Phàm’ trong chương trình này, Cô ấy là người con gái mà anh luôn khen ngợi bên tai sao?"

Bậc thầy khiêu vũ cười cười, "Đúng vậy, chính là cô ấy, vũ điệu thay đổi rất đặc sắc, nó phù hợp hơn so với cảnh ban đầu của tô, cứ như vậy lên đi."

Nói đến phần này, bạn nhảy nam và Văn Văn đã hoàn toàn ngậm chặt miệng, một câu phản bác cũng không nói ra ngoài, nhất là bậc thầy khiêu vũ nói rằng vũ đạo ban đầu được biên đạo cho Khương Sam, khiến cho bọn họ một xướng một họa lúc trước đều trở thành tên hề, mặt tím tím xanh xanh trắng hết ra, mất hết thể diện, nụ cười trên mặt cũng không che được lúng túng.

Phản ứng của những người khác đều không nằm trong phạm vi quan tâm của Khương Sam, mặc dù xảy ra sự cố bạn nhảy không nằm trong phạm vi dự đoán của cô, nhưng bây giờ trường hợp này có lợi hơn đối với kế hoạch của cô, sau khi xuống sân khấu cô sẽ đi gặp đạo diễn một chuyến.

". . . Tôi có một yêu cầu, lúc phát sóng trực tiếp có thể không để tên tôi và Ngô Minh ở phụ đề được không? Tôi muốn để tên vũ đoàn Niết Bàn lên đó."

Mới vừa xem một vũ điệu đặc sắc như vậy, tâm tình đạo diễn đang tốt, mặc dù có chút kinh ngạc đối với yêu cầu như vậy, cũng rất hớn hở nhanh chóng đồng ý.

Ngô Minh nhìn Khương Sam vài lần, cũng không phản bác bản thân không thuộc Niết Bàn, cho đến khi hai người rời khỏi sảnh tập luyện, Ngô Minh mới hỏi: "Cô rất thích Niết Bàn?"

Ở trong mắt của Ngô Minh, một vũ công giỏi cũng không cần dựa vào tham gia vũ đoàn để thể hiện giá trị của bản thân, anh là người du hành đơn độc, vì vậy đến bây giờ cũng không hiểu được với tư chất của Khương Sam tại sao phải cam nguyện ru rú ở trong một vũ đoàn rồi từ từ bò lên trên.

Khương Sam gật đầu một cái, biết có thể nói hay không với Ngô Minh ngay bây giờ.

Suy tư hai giây, Khương Sam hỏi "Ngô Minh, anh có nghĩ qua ước mơ của mình là gì không?"

Ước mơ?

Ngô Minh có chút mất hồn, ước mơ à... Thứ hư vô mờ mịt như vậy, cho đến bây giờ cũng không trong phạm vi suy nghĩ của anh, anh học nhảy kể từ lúc anh có trí nhớ, anh thích nhảy múa, hưởng thụ cảm giác không ngừng vượt qua khi khiêu chiến với bản thân, về phần mơ ước, chính là cả đời không ngừng nhảy thôi.

Khương Sam cười híp mắt nói: "Ước mơ của tôi là có thể trở thành một vũ công đứng đầu thế giới, có thể tự do nhảy điệu nhảy mà mình thích, có thể làm cho người nhìn thấy tôi sẽ nói ‘A, cô ấy là người có thể dùng điệu nhảy để thu hút mọi người, cô ấy là Khương Sam!’, có phải rất tầm thường hay không?"

Ngô Minh không lên tiếng, nghiêm túc nghe.

Hai tay Khương Sam chắp sau lưng, bước chân uyển chuyển.

"Nhưng có lúc tôi lại không nhịn được suy nghĩ, nếu quả thật có một ngày kia, tôi đứng ở trên đỉnh núi thật cao, ngắm nhìn bốn phía cũng chỉ có một mình một người, loại cảm giác đó sẽ rất cô đơn lạnh lẽo. Ngô Minh, tôi không muốn trở thành một người nhảy mà không có mục đích. Ở trong tưởng tượng của tôi, cuối cùng, hẳn là bên cạnh sẽ được vây quanh bởi những người yêu thích khiêu vũ, lúc người khác nhìn thấy bọn họ sẽ nhớ tới tôi, nhớ đến người đã dẫn dắt một nhóm vũ công hàng đầu xuất sắc như vậy, tên của cô ấy gọi là Khương Sam."

"Sau đó chờ tôi già rồi, chết rồi, khi trên thế giới này không còn nữa lưu lại một chút dấu vết nào, cõi đời này còn có một nhóm người như vậy, một vũ đoàn như vậy, hoặc có thể nói là một tổ chức như vậy, nó không ngừng sinh sôi nảy nở, vô số vũ công ưu tú ùn ùn kéo tới, sau đó mỗi khi danh hiệu vũ đoàn vang lên, sẽ có người nhớ tới, lúc ban đầu, có một cô gái nhiệt tình yêu thương nhảy múa, tên của cô ấy gọi Khương Sam, cả đời cô ấy dài lâu mà đặc sắc, biểu diễn vô số điệu nhảy khiến cho người ta khen ngợi mà khó quên."

Bước chân Ngô Minh của không tự chủ chậm lại, nơi nào đó của trái tim giống như là bị vật gì đó va vào một phát rất mạnh, trong máu đột nhiên xuất hiện một luồng máu thật nhỏ lại từ từ dâng trào nóng rực.

Bóng lưng mảnh mai mỏng manh của cô gái đi phía trước, hai vai thậm chí gần như thon gầy quá mức so với bạn cùng lứa tuổi, tóc dài màu đỏ sậm bị gió thổi mà bay lên cao, rõ ràng là dáng vẻ mới vừa thể hiện tài năng, nhưng lại có tinh thần quyết liệt và mạnh mẽ.

Khương Sam dừng bước, "Ý nghĩ như vậy có phải có chút quá không tự lượng sức mình và ích kỷ hay không?"

Ngô Minh ngạc nhiên nhìn cô, cổ họng có chút căng lên, thế nhưng trong lúc nhất thời không thể mở miệng nói chuyện.

Đối mặt với gió, Khương Sam nghiêng nghiêng người quay mặt sang nhìn anh, mây mù che khuất, khiến cho đôi mắt không rõ tâm tư bỗng sáng lạ thường. Lần đầu tiên, dã tâm dâng lên bên trong không chút che giấu.

"Anh có bằng lòng ở bên tôi như vậy không? Dùng sức mạnh của bản thân, nắm chặt một thứ không thể nắm trong tay, khiến nó có thể nở rộ hoàn toàn."

Giọng nói của cô mang theo chút mê hoặc, "Bây giờ Niết Bàn cũng chưa thực sự phát huy sức mạnh nên có, nó đáng giá để dùng một bàn tay mạnh hơn để đưa đến nơi cao, tôi muốn anh, Ngô Minh."

Sức mạnh của một người quá ít, dù sức mạnh cá nhân cô có bò cao hơn nữa, cũng chỉ có thể bị người khác kéo xuống dễ như trở bàn tay, vậy nên, nếu đó là một nhóm có thể khiến mọi người cảm thấy ghen tị thì sao?

Cô ngã xuống, sau lưng còn có ngàn ngàn vạn vạn người dũng cảm chen chúc trên nóc, như vậy thì cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ gục ngã.

Giọng nói của Ngô Minh có chút khó khăn, anh chăm chú nhìn Khương Sam, "Được."

Anh nói.

Đột nhiên, cô gái đứng trước gió cười vô cùng vui vẻ, trong đôi mắt nửa che nửa lộ giống như được rải đầy tất cả ánh sao trên thế giới, "Như vậy chuyện đầu tiên chúng ta phải làm chính là để cho mọi người nhìn thấy chúng ta, nhìn thấy Niết Bàn."

Khương Sam chậm rãi nói: "Ăn cơm xong, đi với tôi đến nơi đó tập luyện, nhân vật chính trên sân khấu ngày mai, nên là người khác."

Bạn nhảy? Che giấu tài năng? Không, vậy thì làm sao cô lại cam tâm tình nguyện làm.

Chỉ để kiếm thêm một khoản thu nhập, làm sao đó có thể là ý định ban đầu mà Mục Vân giới thiệu cô tới bạn nhảy.

Ngày mai, trước tiết mục mở màn chung kết, Nhạc Mạt Nhi và Diêm Sâm lại đưa ra yêu cầu, vì để cho tiết mục có thể hiệu quả và càng thêm kinh ngạc, hi vọng hai người bạn nhảy có thể mang theo mặt nạ.

Hai người Khương Sam và Ngô Minh từ chối cho ý kiến, dù sao còn chưa chính thức bắt đầu hóa trang, vui vẻ đeo mặt nạ che một nửa mặt được chạm khắc bằng kim loại lên.

Trước khi lên sân khấu nhìn thấy Khương Sam và Ngô Minh đổi đồng phục, hai người Nhạc Mạt Nhi và Diêm Sâm vẫn không nhịn được nhíu nhíu chân mày, nhưng thí sinh trước đó đã hát xong rồi, lúc này đã không kịp thêm yêu cầu nữa rồi, hai người chỉ có thể điều chỉnh tâm trạng, vẻ mặt tươi cười đi lên sân khấu.

Trừ ánh đèn trên sân khấu chiếu lên trên người nhóm ‘ Bạch Phàm ’, trên sân khấu tối đen như mực. Sau khi Violin độc tấu, giọng hát từ tính khàn khàn của Diêm Sâm vừa vang lên, một cột sáng chậm rãi chiếu đến hai người bậc thang phía sau.

Phía sau sân khấu là một bức màn trắng được treo từ mái nhà cao vài mét, và hình hai vũ công được vẽ thành những bóng cực dài và chiếu lên đó.

Lần này Khương Sam và Ngô Minh chọn trang phục vô cùng táo bạo, Ngô Minh mặc một chiếc áo không tay màu đen tuyền, dưới thân là quần dài cùng màu to lớn, nhìn qua thì thấy anh hơi gầy, bắp thịt trên người phân bố vừa đều vừa đẹp mắt, mặt nạ chạm khắc che khuất hơn nửa mặt, chỉ có thể nhìn thấy cằm nhọn gầy và môi mỏng hơi trắng bệch, anh như vậy không phân biệt được là nam hay nữ, hiện ra mấy phần mê hoặc lòng người.

Khương Sam chọn trang phục càng táo bạo hơn, váy không có tay màu đỏ sậm, váy cũng không có cổ áo, bề mặt lụa nhẹ phức tạp xếp chồng lên nhau, kéo dài từ bờ vai trắng như tuyết phủ lên đôi đỉnh núi đến thắt lưng, lộ ra mảng lớn da thịt tuyết trắng non mịn. Đến thắt lưng, mới dùng một vòng lụa đen bó sát eo, làn váy bên dưới xòe ra như một đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ.

Đó vốn là nhìn về phía ‘Bạch Phàm’, trong nháy mắt tầm mắt liền bị hai người đeo mặt nạ hấp dẫn tới!

Mà nếu như mới bắt đầu đã bị bản lĩnh và ăn mặc của hai người hấp dẫn, vậy thì từ lúc hai người bắt đầu vũ đạo, sẽ thấy không có người nào có thể dời tầm mắt đi.

Vùn vụt như nhạn múa, di chuyển như rồng, đen và hồng hòa vào nhau, kinh ngạc như trời và người.

Khi giọng nói nữ trìu mến kết thúc tiếng run rẩy cuối cùng, người đàn ông áo đen nghiêng người đến bên tai người phụ nữ váy đỏ da trắng. Ngay sau đó, trong chớp mắt người phụ nữ đang ở trong khuỷu tay người đàn ông chợt hạ eo xuống, một đầu tóc quăn màu đỏ sậm như thác nước tung bay bốn phía, hoa tường vi màu đỏ sậm bị người đàn ông ngậm ở khóe miệng.

Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay trên khán đài vang lên như sấm, toàn trường đứng dậy hoan hô, có thể thấy mấy vị bậc thầy nổi tiếng cũng không nhịn được đứng dậy vỗ tay tán thưởng.

Vốn phải là nhân vật chính, nhưng Nhạc Mạt Nhi và Diêm Sâm pahỉ nở nụ cười, cười có một chút gượng ép.

Có một loại người, dù là cô chặn miệng của cô ta lại, che kín mặt của cô ta, để cô ta ở nơi mờ tối, cho dù cô có đứng ở dưới đèn flash chói mắt nhất, chỉ cần cô ta xuất hiện, thì có thể nhẹ nhàng giơ tay cướp lấy tất cả danh tiếng của cô như vậy, cướp đi tầm mắt mọi người mà không hề lo lắng chút nào.

‘Bạch Phàm’ dành được giải nhất, nhưng người cuối cùng gây chấn động lại là hai người nhảy múa đeo mặt nạ vô danh, tất cả mọi người chỉ biết là hai người kia thuộc Niết Bàn. Nhưng rốt cuộc là ai, thì cho dù hỏi thăm như thế nào cũng không hỏi ra được.

Trong vòng hai ngày ngắn ngủn, bởi vì vũ công bí ẩn với đôi mắt tuyệt vời, vũ đoàn Niết Bàn nhanh chóng trở thành từ khóa tìm tòi hot nhất Internet, càng nhiều người đổ dồn ánh mắt tò mò đối với vũ đoàn quan trọng trong thế giới vũ đạo.

Mà lúc này Ngô Minh cũng đã bị Khương Sam thuyết phục chính thức gia nhập vào vũ đoàn Niết Bàn.

Khác với Khương Sam, Ngô Minh tham gia tuyển chọn câu lạc bộ, được thẳng vào lớp cao cấp của vũ đoàn, anh ta được phân đến lớp mà Cố Thiên Hạc đúng đầu, trở thành một con ngựa đen xuất hiện ngang trời.

Đến ngày Ngô Minh đến, đoàn trưởng Niết Bàn Viên Chính Lan đã thật lâu không hề lộ diện lần đầu tiên ngồi lên xe lăn đến hiện trường. Cô nhìn Ngô Minh vẻ mặt bình thản khiêu vũ, cho dù là chợt lóe nhưng vẫn nhìn thấy một tia nước trong mắt.

Biết Ngô Minh được Khương Sam thuyết phục gia nhập, Viên Chính Lan đặc biệt gọi Khương Sam tới một chuyến, Trương Băng đã từng nói chuyện của Khương Sam với cô, Viên Chính Lan đơn giản hỏi Khương Sam mấy vấn đề, Khương Sam trả lời đúng mực.

Nghe được Khương Sam trả lời vấn đề cuối cùng thì khóe miệng Viên Chính Lan cười yếu ớt mà từ trước đến nay chưa từng lộ ra kể từ lúc Niết Bàn đứng thứ nhất.

"Tại sao lúc nhảy ở Đài Truyền Hình, cô lại để tên tuổi Niết Bàn lên?"

Khương Sam nhìn ánh mắt của Viên Chính Lan, "Bởi vì tôi biết đến cuối cùng thì vũ đoàn này sẽ là của tôi."

Ngạo mạn như vậy, khiêu ngạo nói thẳng ra ngay trước mặt người sáng lập vũ đoàn, nhưng hai người đoàn trưởng và phó đoàn đều nở nụ cười.

Sau khi Khương Sam đi, Viên Chính Lan nhìn những chiếc cúp được bày đầy vách tường và cúp trưng bày ở trên giá sách, nhìn hồi lâu mới đưa lưng về phía Trương Băng nói: "Giúp cô ta đi."

"Giúp đỡ cô ta, để cho lúc tôi còn sống, có thể nhìn thấy ước mơ chết yểu từ ban đầu, nhưng thật ra là thật sự có khả năng."

***

Ngô Minh luôn ở khách sạn cũng không phải là chuyện tốt, đầu tiên là tốn kém nhiều, thứ hai là cũng không dễ dàng. Khương Sam đã cố gắng hết sức mình để giúp đỡ, dù sao cô cũng là dân bản xứ của thành phố S, vì để bày tỏ thành ý của mình, trong giai đoạn này, những vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống phải được giải quyết bởi người khác.

Mà lúc đầu ngoài đất mà Khương Sam mua ở vùng ngoại ô, căn bản những bất động sản khác cũng phân tán trong thành phố. Sau khi cô mua nhà thì cũng lập tức cho bên ngoài thuê, lúc đó giá nhà đang vô cùng đắt đỏ, Khương Sam tìm người thuê đều là thuê theo năm, hiện tại đã sớm không còn chỗ trống có thể cho Ngô Minh ở.

Vậy cũng chỉ có thể tìm căn phòng ở gần vũ đoàn cho Ngô Minh, Ngô Minh còn có một năm nữa mới tốt nghiệp, một năm nay có thể dạo chơi ở thành phố S cũng chỉ có thể là ngày nghỉ, nên Khương Sam dẫn Ngô Minh đi xem toàn là phòng thuê theo tháng.

Vũ đoàn ở trong thành phố, Khương Sam dẫn Ngô Minh đi vòng vòng thật lâu đều không tìm được nơi thích hợp. Toàn bộ hành trình Ngô Minh đều đi theo sau lưng Khương Sam, đối với chuyện tìm phòng ốc này vẫn không phát biểu bất kỳ quan điểm nào, cho đến lúc ăn cơm tối, Ngô Minh mới mở miệng nói suy nghĩ của mình.

"Có phải gần đây cô thiếu tiền dùng hay không?" Ngô Minh hỏi Khương Sam.

Hai người ăn lẩu, Khương Sam thích ăn cay, trong tay đang đang cầm nửa chén nhỏ chua cay thơm ngon, gần đây làm bạn nhảy kiếm được không ít, chỉ cần có điều kiện, cũng không sợ sẽ phát sinh chuyện Khương Sam bạc đãi bản thân ăn uống ít ỏi.

"Thời gian trước thiếu tiền thiếu khốc liệt, gần đây tốt hơn nhiều, thế nào?"

Khương Sam khẽ nhấp một chút nước trà, miệng bị cay đến đỏ.

Tầm mắt Ngô Minh dừng ở trên làn môi cô chớp mắt một cái, thật sự không thể hiểu được vì sao rõ ràng Khương Sam bị cay đến sắp chảy nước mắt mà vẫn thích tham ăn như cũ.

"Bây giờ chỗ ở của cô cũng chỉ có một mình cô sao? Nếu như không cảm thấy lời nói hơi mạo muội, tôi muốn thuê một phòng ở chỗ của cô."

Nói xong Ngô Minh liền nói ra một con số làm tiền thuê phòng, Khương Sam vừa nghe, sợ hết hồn, không nhịn được ho kịch liệt.

"Năm, khụ khụ, 5000? Anh nói là một tháng sao?"

Công việc bán thời gian cô bận rộn bấy lâu nay cũng chỉ kiếm được số tiền này mà thôi! Đây cũng không phải là số tiền kia không đáng giá bằng tiền của chục năm sau, 5000 đồng vào lúc này tuyệt đối là một con số lớn!

Ngô Minh gật đầu một cái, hỏi ý nhìn cô, thương lượng: "Nếu như cô cảm thấy không thích hợp, có thể thương lượng lại, tôi chỉ chiếm dụng một gian phòng mà thôi, sẽ không làm phiền đến sinh hoạt hàng ngày của cô đâu, không nên đi đến nơi mà tôi chưa từng đặt chân đến, dĩ nhiên, nếu như cô không cảm thấy có bất tiện. . ."

Khương Sam dừng lại ho khan, nước mắt lưng tròng nhìn Ngô Minh, "Ngô Minh, trong nhà của anh có phải rất có tiền hay không?"

Một người học sinh còn chưa tốt nghiệp, không có bất kỳ nguồn thu nhập nào mà dưới tình huống này mở miệng chính là một tháng xài 5000, Khương Sam nghĩ đến hôm nay đi dạo một ngày để tìm phòng, cũng không trách được Ngô Minh vẫn luôn không nhìn trúng, vì để cho anh giảm thiểu chi tiêu, cô đều chọn lựa nhà trọ có phí trong vòng 800 mà thôi.

Ngô Minh rất tò mò đối với Khương Sam khi cô chỉ đơn giản cười một tiếng trả lời, cũng không giống như đồng ý, Khương Sam cũng biết mình hỏi mạo muội, xin lỗi cười cười.

Ở nhà của cô? Từ trước đến nay cô không nghĩ đến chuyện này, thứ nhất cô chưa từng ở chung với người ngoài, không có thói quen, thứ hai dĩ nhiên chính là vì Tần Diệc Hạo rồi, nếu như trong nhà có người đàn ông khác, Tần Diệc Hạo lại là gnười đàn ông bá đạo như vậy, sẽ đồng ý sao?

Nhưng ngộ nhỡ cô thuyết phục anh thì sao đây? Ngô Minh là một người đần ông có tính tình vô cùng ôn hòa, hai người vừa thưởng thức tri kỷ lẫn nhau, nếu như bình thường có thể ở một chỗ thường xuyên luyện nhảy, vậy dĩ nhiên là chuyện không thể tốt hơn nữa.

Nghĩ tới đây Khương Sam cũng chưa có trực tiếp mở miệng từ chối, chỉ nói để cô suy nghĩ trước đã.

Thời gian này Tần Diệc Hạo rất bận, rất nhiều ngày cũng không thấy bóng người, trên phương diện làm ăn Tần Diệc Hạo cũng không nói với Khương Sam, vẫn là một ngày Hoắc Diệp thay Lương Thụy vội tới đưa trang phục mùa mới, từ trong miệng Hoắc Diệp, Khương Sam mới biết kinh doanh của Cảnh Thiên xảy ra chút vấn đề. Không biết Bạch Kỳ làm được thế nào, sau khi trở mặt lại vồ đến với khí thế to lớn, liều mạng giết địch 800 thiệt hại 3000 sức lực, liều chết cắn Cảnh Thiên quốc tế.