Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 147

Editor: Nguyễn Yên Thương
Chào các bạn, từ hôm nay mình sẽ edit tiếp bộ này, vì nội dung từng chương cũng khá dài nên mỗi tuần mình sẽ post 1 chương. Hy vọng nhận được ủng hộ của các bạn <3

Dù thế nào Nhạc Mạt Nhi và Diêm Sâm cũng là những người dịu dàng, bọn họ tự giữ thân phận, tất nhiên hai người bọn họ sẽ không tự mình đi lên tập luyện, hai người này đứng ở một chỗ chuẩn bị nhìn Khương Sam và Ngô Minh kết thúc như thế nào.

Buổi diễn tập trên sân khấu tình cờ kết thúc, trong lúc đó có bạn diễn viên nhảy ở giữa, rất nhiều người đều không nghĩ tới ca hát sôi nổi như vậy, đứng ở phía khán giả cùng chung vui.

Hai người Nhạc Mạt Nhi và Diêm Sâm đã chọn một bản song ca kinh điển bằng tiếng Anh từ cuối những năm 1990 "dont know much", khi giai điệu kéo dài vang lên, nó ngay lập tức đưa mọi người trở về thời đại đó.

Màu xanh hoa cỏ sinh sôi trong vườn hoa, ga giường trắng tinh phơi khô ở trên chỗ đất trống, gió nhẹ thổi tới, bạn không thể nhìn thấy người yêu thật sự đang ẩn mình ở đâu, đang trốn chơi với bạn.

Vừa vào sân, hai người đều thay đổi.

Có những người luôn có khí phách tỏa sáng, lúc mới gặp có thể không nhìn thấy, nhưng chắc chắn sẽ có nhiều lần như thế, chỉ cần anh muốn, cô sẽ không bao giờ rời mắt được.

Người phụ nữ ôm lấy eo người đàn ông từ phía sau, nửa khuôn mặt vùi vào giữa bả vai gầy guộc của người đàn ông, lộ ra gò má và đôi mắt khép hờ, tình cảm nồng nàn, phía trước người nọ chính là toàn thế giới.

Eo ếch người đàn ông trầm xuống, phần chân đứng yên, xoay tròn cố gắng nhỏ giọng nói nhưng người phụ nữ lại không chịu, giống như là cả người dựa dẩm ở trên người của anh, anh nghiêng người, cô cũng giống như lục bình không xương, một mũi chân chỉa xuống đất, thân thể cô di chuyển theo cái xoay người mạnh mẽ của người đàn ông kia.

Xoay tròn, nhấc chân, hạ eo xuống, khom người, kỹ thuật nhảy của hai người chuẩn xác giống như là cùng một người, mềm mại và có độ mở rộng vừa phải, rõ ràng chưa từng hợp tác qua, cũng chưa từng tập luyện với nhau những tư thế khó đồng bộ như vậy. Tuy nhiên, chúng đã được hai người thực hiện một cách dễ dàng như nước chảy mây trôi.

Video đang đồng bộ, tất cả mọi người sợ hãi phát hiện, không chỉ là hành động mà còn là góc nghiêng từng tí giữa hai người này và video, đường cong mỗi lần giơ tay cúi người đều giống nhau như đúc, giống như là người trong video được trực tiếp di chuyển đến sân khấu vậy!

Đạo diễn yên lặng, điều này sao có thể? Chuyện này là sao!

Làm sao những người này biết được, lần đầu hợp tác giữa đối thủ ngày xưa như vậy, thiên tài đấu với thiên tài, khả năng bọn họ có cơ hội tận mắt nhìn thấy có thể là một đời cũng không có.

Cuối cùng người đàn ông ôm người phụ nữ vào trong ngực, hai người dính sát, trong nháy mắt tầm mắt giao nhau.

Tiếng đàn dương cầm nhỏ đi, chỉ còn lại những nốt nhạc được đánh lặp đi trên phím đàn, bỗng nhiên vang lên tiếng đàn cello du dương.

Nhìn khuôn mặt này đã hằn lên dấu vết của năm tháng, mà cả đời vẫn chưa biết nên đi con đường nào.

Trong phòng khách cũ kỹ rộng lớn mà trống trải, quản gia chắp tay lại, khuôn mặt đôi nam nữ đã hằn lên dấu vết của thời gian.

Tầm mắt giao nhau trong nháy mắt, vốn là Ngô Minh làm động tác nâng người theo di chuyển của biên đạo nhưng lại dừng lại, bàn tay đang ôm vai người phụ nữ kia chuyển đến thắt lưng, động tác đột nhiên chậm lại!

Ngô Minh đổi kỹ thuật nhảy rồi!

Đột nhiên động tác có dấu hiệu xuất hiện, mắt Khương Sam biến đổi, cô xốc lại tinh thần trong giây lát!

Cô cũng biết anh ta sẽ không dễ dàng giúp mình như vậy, kiêu ngạo như anh ta thì làm sao nhảy theo biên đạo của người khác, mặc dù điệu nhảy này được cải biên đặc sắc, nhưng sợ là còn chưa đủ để trong mắt của Ngô Minh, chắc là anh ta đã cải biên điệu nhảy lần nữa ở trường thi!

Đây cũng không đơn giản là anh ta đang khiêu vũ, mấy ngày nay cô đang quan sát anh ta, nhưng anh ta lại không phải, chỉ là tính toán của anh ta trực tiếp hơn nhiều, không hỏi không nói, đang lúc quanh co khúc khuỷu nhanh chóng ra tay, đánh người trở tay không kịp.

Nếu như động tác của Khương Sam hỗn loạn, trong chớp mắt không bắt được nhịp, nếu muốn thiên tài khiêu vũ Ngô Minh tin tưởng thì cô biết sẽ không có cơ hội, tuyệt đối cũng không có khả năng nữa.

Khương Sam lại làm ra động tác giống với Ngô Minh!

Trong tay Ngô Minh, Khương Sam giống như một con rối không có trọng lượng, động tác nâng lên cực kỳ chậm, thân thể còn đang ép xuống không ngừng, cùng lúc đó động tác của Khương Sam bỗng nhiên biến đổi, âm nhạc vẫn du dương như cũ, cánh tay Khương Sam mở ra một nửa, thắt lưng chậm rãi ở giữa hai tay Ngô Minh, dùng điệu nhảy giống nhau ngửa ra sau với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Sắc mặt người am hiểu vũ đạo bỗng nhiên biến đổi lớn, trên mặt đều là kinh ngạc!

Động tác kia nhìn qua giống như hoàn toàn không có trọng lực, thế nhưng góc độ và động tác ngửa người rất khó như vậy. Đâu là hình dạng cơ thể mà một người bình thường có thể ổn định?

Đôi nam nữ đều không phải là lúc hào hoa phong nhã tốt, tóc mai nhuốm màu sương gió, dần dần già đi, nhưng những năm tháng tốt đẹp cũng đã khắc sâu vào bên trong.

Nhìn đi, hình ảnh tang thương, ngay cả hành động cũng đã thể hiện màu sắc của sự mục nát và suy tàn, năm tháng còn dài, đã sắp không thể đi đến được điểm cuối rồi.

Nhưng hãy nhìn đi, nhìn người đàn ông này một chút, chấp nhận thần linh che chở, nhìn vào linh hồn một chút, vẫn còn khát khao nơi nương tựa.

Lúc người phụ nữ được người đàn ông nâng lên cao, rốt cuộc hai cánh người phụ nữ cũng không chịu nổi sức nặng, eo ếch đứng yên, chậm rãi chuyến về trên người, một đôi mắt lưu luyến không hề chớp mắt nhìn chằm chằm người đàn ông.

Giống như một vị thần xuất hiện trên bầu trời đột nhiên từ trên trời giáng xuống, dùng sự dịu dàng, khoan dung nhất để đối mặt với người đàn ông đang vui vẻ háo hức.

Nhìn đi, ánh mắt mờ mịt tìm kiếm, nhìn xem, cảnh trong mơ kia vỡ thành từng mãnh.

Nhiều vấn đề như vậy, tôi còn chưa thể tìm được đáp án, cuối cùng đã đến, còn rất nhiều vấn đề vẫn chưa giải quyết được trong nhiều năm.

Ngón chân của người phụ nữ từ từ di chuyển lên từ phía sau, cơ thể nở rộ trong tay người đàn ông với một cử chỉ đáng tin cậy và bao dung nhất.

Người đàn ông ngạc nhiên nhìn người phụ nữ, thành kính ngước nhìn cô, vốn là mũi chân gánh chịu trọng lực cực lớn nhưng vẫn đứng lên vững vàng, cả người thể hiện tư thế nâng bầu trời trong bức tranh tường cổ điển Đôn Hoàng.

Tôi biết rất rõ, tôi đều biết, thời gian này quá dài, năm tháng trôi qua nhanh chóng, mà người tôi yêu nhất chính là đây. . .

Không cần biết quá nhiều, nhưng chỉ cần biết là tôi yêu em, nhiều nghi ngờ và vấn đề mà tôi mù mờ đi tìm đến tận cùng một đời cũng không lời giải thích, chỉ có điều này thôi.

Có lẽ đây chính là tất cả tôi cần biết.

Tôi biết rõ tôi yêu em.

Không ngờ chúng ta làm bạn cả đời, nhìn lại thời gian nơi cuối cùng mà không thể trở về, thiếu niên và thiếu nữ kia từng ngượng ngùng theo đuỗi lẫn nhay trên sân.

Sau đó, thời gian bỗng nhiên giống như nước lặng trôi, đáy lòng yên tĩnh, hoàng tuyền buông xuống, cuối cùng tôi cũng sẽ không còn bất kỳ lo sợ nghi ngờ nào nữa

Khúc cuối cùng, nam nữ dùng tư thế ôm nhau thân mật nhất, hai mắt giao nhau, răng môi như chạm vào nhau, hô hấp của người xem cũng chậm lại.

Sợ làm vỡ bức tranh đẹp nhất trước mặt, một hồi lâu hai người mới đứng thẳng người, đạo diễn mới dám nhẹ nhàng thở một hơi.

Sau khi đứng thẳng, Khương Sam và Ngô Minh tách ra, đứng yên cách nhau một khoảng cách an toàn liếc nhau một cái, không tiếng động dời đi trong chốc lát, đều thấy được sự chấn động trong mắt của đối phương, giống như đấu tranh liều chết để dễ dàng nhất thăm dò lai lịch của đối phương.

Anh ta (cô ta) rất mạnh, chính là loại vô cùng lớn mạnh.

Vẫn là bậc thầy đứng đầu khiêu vũ lấy lại tinh thần vỗ tay, sau đó mới truyền đến một trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Lợi hại, trên hai người đứng trên sân khấu quá mức lợi hại, thật sự không ngờ đạo diễn vậy mà có thể chọn được người như vậy làm bạn nhảy.

Ánh mắt Nhạc Mạt Nhi và Diêm Sâm phức tạp liếc nhau một cái, giờ phút này không biết nên có cảm tưởng gì, hai người Khương Sam và Ngô Minh đã biểu diễn bài hát tình cảm này vô cùng mạnh liệt, ngay cả lời bới móc họ cũng không tìm ra được.

Khán giả xem có trình độ như vậy đều không phải xem khuôn mặt, người dùng linh hồn khiêu vũ tự có năng lực rung động lòng người, người không có gì như bọn họ không giành biểu diễn của người danh tiếng, nếu như Khương Sam và Ngô Minh khiêu vũ trong trạng thái như vậy, thêm phần trình độ kia đã đủ để cho bọn họ chắc chắn thắng rồi.

Vốn chỉ là một chút suy nghĩ trong lòng, suy nghĩ tiếp thì nhận ra rằng, làm bạn nhảy với Khương Sam và Ngô Minh đối với họ có lợi nhiều hơn hại, ý nghĩ muốn thay thế Khương Sam của hai người cũng liền biến mất.

Người đại diện đi đến nhắc nhở, "Thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi giải trí Cảnh Thiên rồi, chuyện hợp đồng còn không chưa thỏa thuận, làm sao để người bên kia đợi chúng ta được? Cũng không thể chậm trễ nữa."

Đây là chuyện quan trọng, quả thực quan trọng hơn so với chuyện chọn lựa bạn nhảy, Nhạc Mạt Nhi nhớ đến một chuyện, "Tôi nghe nói hôm nay ông chủ của Cảnh Thiên sẽ đi thị sát, là thật sao?"

Người đại diện gật đầu một cái, Nhạc Mạt Nhi lặng yên không tiếng động nở nụ cười, khuôn mặt tươi sáng và quyến rũ.

Diêm Sâm đã quen với cô ta, liếc mắt một cái liền biết ngay tính toán của cô ta, quy tắc ngầm đen tối trong vòng giải trí có nhiều loại, hai người bọn họ có thể tạo nên tên tuổi nhanh chóng trong làng giải trí trong thời gian ngắn như vậy, tất nhiên cũng có một chút năng lực mà người ngoài không có được.

Người đại diện luôn luôn mắt nhắm mắt mở đối với hành động như vậy của hai người, chỉ là lần này vẫn không nhịn được nhắc nhở một câu, "Tần tổng không thích gần gũi phụ nữ, Mạt Nhi, cô đừng mạo hiểm, ngộ nhỡ chọc giận Tần tổng, tiền đồ của các cô cũng không còn nữa."

Nhạc Mạt Nhi ngẩn ra, trên thế giới này còn có đàn ông không thích gần gũi phụ nữ, thật là hiếm có, chỉ là cô đã khôi phục lại bình tĩnh trong giây lát, một mắt dò xét sắc mặt tái nhợt của Diêm Sâm bên cạnh.

Môi đỏ mọng nhếch lên, Nhạc Mạt Nhi mập mờ nghéo tay Diêm Sâm một cái, cười híp mắt nói: "Trên thế giới này hai loại giới tính như vậy, không thích phụ nữ, tất nhiên là thích đàn ông."

Hai người ngầm trao đổi ánh mắt lẫn nhau, ăn ý không nhắc lại chuyện đổi bạn nhảy, thừa dịp sự chú ý của mọi người đang tập trung trên người Khương Sam và Ngô Minh, lặng yên không tiếng động dẫn theo người đại diện rời đi.

Văn Văn và những bạn khác trong đoàn kiêu vũ cũng bị thu hút bởi điệu nhảy của Khương Sam và Ngô Minh, bản lĩnh vũ đạo thâm sâu của họ không phải là loại trình độ mà bọn họ có thể so sánh được, bạn nhảy nam đã ý thức được bản thân đã tự bê đá đập chân, căng thẳng đứng ở chỗ cũ, miệng không lên tiếng, lấy lại tinh thần thì nhận ra bản thân không có cơ hội ra sân, Văn Văn người sắp bị bạn trai bỏ rơi, lúc này trong lòng mới bắt đầu nóng nảy.

Văn Văn chỉ vào video vẫn còn đang phát lặp lại, hướng về phía đạo diễn ngây thơ nói: "Đạo diễn anh xem, sao động tác trong điệu nhảy của bọn họ không giống với video, lúc mở đầu thì có giống một chút, nhưng toàn bộ phía sau đều bị sửa lại, đây không phải là bậc thầy khiêu vũ đã khổ cực biên đạo vì trận chung kết sao? Tại sao có thể thay đổi vũ đạo đã sớm được quyết định từ trước chứ!"

Khiêu kích này cũng không được xem là đặc biệt cao minh, nhưng dễ dàng làm cho lòng người nảy sinh hiềm khích nhất, sắp xếp một điệu nhảy cũng không phải là chuyện đơn giản, đồ đạc của mình bị tự tiện thay đổi mà không được sự cho phép đều là điều tối kỳ ở bất kỳ lĩnh vực nào, ‘Bạch Phàm’ đã lên sân khấu và nhảy vũ điệu theo tên của biên đạo, bọn họ thay đổi như vậy, người lên sân khấu là ai?

Bậc thầy khiêu vũ muốn lên tiếng, lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị bạn nhảy nam cướp mất.

Bạn nhảy nam trầm mặt tiếp lời, chủ động tự tìm lối thoát cho mình, "Thay đổi hay không không quan trọng, mấu chốt là vấn đề thái độ, vũ điệu không đáng nhớ như vậy, cần gì phải làm bộ chỉ nhìn video một lần là có thể nhảy hoàn chỉnh? Còn nói cái gì không biết nhảy điệu nhảy hai người, tôi thấy đây chỉ là muốn ép tôi xuống, muốn cố ý cùng với bạn của vị trên kia thiết kế bẫy mà thôi. Thật muốn tặng điệu nhảy cho các người, cần gì phải hao tâm như vậy, làm ra vẻ mặt như vậy?"

Khương Sam nhếch môi, ôn tồn hỏi, "Là tôi phối hợp nhảy tại chỗ theo yêu cầu của anh, làm sao tôi không nghe rõ, sao lúc này lại trở thành tôi gài bẫy anh đây?"

Khương Sam nhắc nhở anh ta, "Chính là anh không muốn cùng nhau khiêu vũ, không phải tôi nha."

Bạn nhảy nam có chút bẽ mặt, trong giây lát lại tìm lý do khác, cười lạnh nói: "Thế nào, chẳng phải cô nói các người chưa từng luyện tập đoạn sau của điệu nhảy cùng nhau sao, hai người đều là lần đầu tiên khiêu vũ cùng nhau, đó có phải là vũ đạo tại chỗ? Đều không phải là người ngoài ngành, đừng xem chúng tôi đều là kẻ ngu mà lừa gạt được không? Lấy lương tâm ra mà nói, điệu nhảy này của các ngươi thật sự là nhảy lần đầu tiên sao? Nếu không phải là lúc mới bắt đầu cô nói mình chưa từng nhảy điệu nhảy của hai người, tôi sẽ sợ làm chậm trễ quá trình biểu diễn mà muốn đổi bạn nhảy sao? Còn nói là không phải bố trí bẫy!"

Từ lúc Khương Sam và Ngô Minh bắt đầu khiêu vũ rồi mới bị bậc thầy khiêu vũ đã muốn nói chuyện, nhưng lại bị Văn Văn cướp lời.

"Nói thật cũng không có gì, tôi thấy điệu nhảy của hai người rất được, chúng tôi sẽ không trách hai người, đã muốn được nói một câu thật lòng, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, dáng vẻ lừa mọi người như vậy sau này sống chung sẽ khó tránh khỏi lúng túng, không phải sao?"

Cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp? Ngô Minh khó hiểu nhíu mày, Khương Sam nói trước mắt chỉ là bạn nhảy tạm thời, phần lớn thời gian hoạt động đều ở Niết Bàn Cảnh, bọn họ chuẩn bị nhìn thấy Khương Sam như thế nào?

Trong bụng nghi ngờ, Ngô Minh không tự giác liền hỏi, "Cô cũng muốn gia nhập vào Niết Bàn Cảnh sao? Khương Sam sẽ phải lập tức trở về, làm sao cô gặp được cô ấy?"

Vừa nói vừa lắc đầu một cái, "Không đúng, lúc cô đi bộ thì tôi đã quan sát qua tư thế, không phải là trời sinh khiêu vũ, mặc dù không thấy cô từng khiêu vũ, nhưng có thể nhìn ra xương cốt có hơi cứng ngắc, Niết Bàn sẽ không nhận cô đâu."

Gương mặt xinh đẹp của Văn Văn trong nháy mắt bị lời nói của Ngô Minh làm đỏ lên!

"Anh!"

Bạn gái bị mất mặt, sắc mặt của bạn nhảy nam cũng không còn ánh sáng, nổi giận đùng đùng nhìn hai người Khương Sam và Ngô Minh, "Không muốn thừa nhận thì thôi! Cần gì phải làm ra dáng vẻ làm nhục người ta như vậy?"

Khương Sam chậm rãi nói: "Anh muốn tôi thừa nhận cái gì? Đây chính là lần đầu tiên hợp tác của tôi và Ngô Minh, thế nào, vũ đạo tạm thời là chuyện khó chấp nhận với anh như vậy sao? Tôi còn tưởng rằng đây là một vũ công chuyên nghiệp dày công rèn luyện."

Những câu hỏi úp mở và những lời lẽ không rõ ràng như vậy khiến nam vũ công tức giận, "Thật nực cười, ai sẽ tin cô. . ."

"Tôi tin." Bậc thầy khiêu vũ sau một hồi không có cơ hội chen lời vào, rốt cuộc chen vào khe hở này mà nói.

Những vũ công này đã đi dạo quanh địa điểm trong vài tháng, và thường không chú ý đến những trận đấu chuyên nghiệp này, nhưng anh ấy thì khác.

Anh ta đã xem qua clip cuộc so tài của Khương Sam và Ngô Minh!