Trúng Độc

Chương 11: Trốn chạy

Chương 11



Ánh mặt trời chói chang kịch liệt. Những loài cây nhiệt đới sum xuê sinh trưởng, không ngừng sinh sôi giống như dục vọng. Là kiến trúc màu vàng làm chủ đạo kì quái không hề hợp với phong cảnh biển hay chỉ vì mùa hè này đối với ta xảy ra quá nhiều chuyện?


Từ hôm Thượng Kiệt nằm dưới thân ta mà kêu tên người khác, quan hệ giữa chúng ta bỗng tụt dốc không phanh.


Hai con người muốn có một mối quan hệ tốt mà chỉ có một người đơn phương nhiệt tình chủ động là vô ích. Ta sớm đã hiểu được đạo lý này, chẳng lẽ không đúng sao?


Không chào hỏi từ biệt ai trong nhà, ta một mình lái xe thẳng về thành phố.


Ta muốn bỏ. Ta muốn điên. Ta muốn chứng minh mình vẫn là Dương Thành phong lưu tiêu sái như thuở ban đầu.


Nhà tạo mẫu tóc sau lưng nói ta đằng đằng sát khí, đột nhiên hỏi có muốn đổi kiểu tóc mới để thay đổi hay không.


Người kia cứ bên tai ta mà lải nhải như chích chòe, không chừng là người chết cũng có thể nói thành sống. Vì thế lúc hắn nói nhuộm cho ta đầu màu hồng, ta mơ hồ mà đáp ứng.



Lúc đi ra quả thật cảm nhận có hiệu quả. Màu sắc tươi mới kia làm mặt ta trông trắng hơn.


Tâm tình cũng thật khá hơn nhiều…


Buổi tối ta bao toàn bộ quán. Mọi người ai cũng nhìn ta. Những cô gái cũng đều chủ dộng tới khiêu khích ta trên nền nhạc sôi động. Ta đung đưa thân thể theo điệu nhạc cùng bọn họ, vừa đảo mắt nhìn quanh kiếm con mồi dễ thương tán tỉnh.


Đến khi cảm thấy mệt mỏi lại đi vào cùng một số chiến hữu quen thuộc dựa vào quầy bar ngắm gái đẹp.


Bỗng nhiên Hứa Phi đưa cho ta một bao nhỏ.


“Cái gì đây?” Ta cầm nó trong tay bóp thử, hơi không hiểu hỏi.


Tiểu nha đầu kia nhìn ta cười xấu xa, “Thứ tốt.” Rồi lại vụng trộn liếc mắt qua Lý Phó Tĩnh đang ở giữa sàn nhảy. “Cái tên Phó Tĩnh kia thu phục được Khánh tỷ là nhờ vào thứ này.”


Ta thiếu chút nữa là phun hết rượu trong miệng. “Không thể nào?!”


Ngươi hù ta hả? Ai chẳng biết Ngụy Giai Khánh là một T nổi tiếng a. Tên Phó Tĩnh kia lúc trước thầm mến người ta còn đứng cả buổi không dám bắt chuyện, giờ lại nói thế mà bắt ta xuống địa ngục còn hơn là tin.


“Cô ta đổi thành P sao?”


“Chị đùa gì vậy?” Hứa Phi làm bộ té xỉu. “Cô ta lúc ở trên giường quần áo còn không chịu cởi. Chị nghĩ cô ta có thể làm P?”


Ta mân mê ly rượu trên tay. Lợi hại vậy sao?


“Thứ này rất tốt đó. Là anh em nên bọn ta mới chừa phần cho chị.” Hứa Phi nhìn ta chớp chớp mắt.


Ta cười khẽ. “Tốt đến vậy sao?”


Người kia làm ánh mắt “Chị không tin em à” với ta. Tất cả mọi người đều biết hội “Tam Thiếu” ăn chơi thế nào. Nói lời chia tay người ta còn nhanh hơn cả việc mua cái kính mát. Nói thật là lúc nhìn lại ta cũng kinh ngạc. Vì vậy ta chỉ có thể vì giữ thể diện mà nói: “Dùng thuốc, trình độ có phải quá kém không?”


Hứa Phi bỗng thu lại biểu tình không đứng đắn, bình thản mà thâm ý nhếch môi. “Rốt cuộc vẫn là chị muốn người ta.”


Ta không nói lời nào, chỉ im lặng mà nhìn toàn bộ sàn nhảy.


“Thành, nếu đã tới đây rồi thì chơi cho vui vẻ đi.” Người kia tiếp tục nói.


Ta đương nhiên biết. Nếu không phải vì vui vẻ thì ta cũng không đến đây. Tên nhóc Khả Hứa Phi này thật không có tiền đồ, ta không cần một đứa nhóc nhắc nhở được không!


Đem ly rượu đặt lên quầy bar, ta bước tới cô gái mà cả đêm cứ nhìn trộm ta.


A~ còn trẻ nhưng thật đẹp nha. Khá cao. 160? 162? Bộ dạng cúi đầu sợ hãi cũng thật đáng yêu. Giơ khóe môi nở nụ cười mà ta cho là mê người nhất, ta ôm chầm nàng bắt đầu hôn…


Mới đầu cô gái nhỏ còn có chút kháng cự, rất nhanh trở thành bất lực đáp trả. Đám người cổ vũ bên kia đều đứng lặng thưởng thức trò hay. Những tiếng hò reo không biết xuất phát từ đâu vang lên liên tiếp.


Bề ngoài nhìn đơn thuần như thế cũng thật nhiều kinh nghiệm. Đêm hôm đó cô gái trẻ kia trên giường quá phóng túng. Đến lúc trời gần sáng mới chịu ngủ. Nhìn ra cửa sổ thấy sắc trời mà ta không có chút nào buồn ngủ. Người nằm bên cạnh đang ngủ say sau cuôc mây mưa. Nên ta chậm rãi châm một điếu thuốc, đầu óc dần tỉnh táo lại…


Rời nha cũng đã vài ngày, điện thoại tắt nguồn, chắc là mẹ củng chị hai lo lắng muốn chết. Cũng không thể trốn tránh như vậy cả đời, dù sao vợ chồng anh ba sớm muộn cũng rời đi.


Nhắc đến chuyện này lại đau đầu. Cô sớm muộn cũng rời đi. Mùa hè này chính là một chuỗi sai lầm. Hay nói cách khác, có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra…


Đứng dậy đi vào phòng tắm, thừa lúc trời chưa sáng hẳn, ta lái xe trở lại bờ biển.



Nhưng lúc đó ta không hề biết rằng, đợi ta ở nhà là một chuyện nóng đến điên cuồng… 



Hết chương 11



#Dành cho ai k hỉu


T: Công -- Tomboy (người nằm trên)


P: Thụ (người năm dưới)