Trúng Độc

Chương 10: Trò chơi

Đệ thập chương


Thượng Kiệt mặc áo mỏng ngắn ôm ngực, tóc ngắn đáng yêu, đi tới đi lui trong phòng khách không hề cố kị. Gương mặt ngây ngô như thiếu nữ, dáng người lại đẫy đà như phụ nữ.


Ta trốn ở sô pha bất động nhìn cô. Cứ như vậy cô không hề hay biết đi lại, nói chuyện, uống nước, ngẫn người, cười yếu ớt. Thật ghen tị với anh trai có thể danh ngôn chính thuận có được Kiệt, hưởng thụ hết hạnh phúc đi.


Nhưng ta lại cảm giác được người chiến thắng chính là người mang lại cho cô được khoái cảm.


Anh ba không thể thõa mãn cô, anh ấy giữ không được cô. Anh ta chưa hưởng thụ được thế nào là Thượng Kiệt một cách chân chính.


Mà ta có thể...


Giống như hiện tại.


Hai người chúng ta ở góc tối trên lầu, hai thân thể quyện chặt vào nhau. Ánh nắng gay gắt buổi chiều liều sống chết xuyên qua ô cửa xông vào, chiếu sáng làm hiện rõ lớp tro bụi. Không có lãnh khí, chỉ có chiếc quạt trần cũ kĩ xoay tròn làm hình ảnh ẩn hiện.


Cái nóng làm cho người ta bắt đầu phát sinh điên cuồng dục niệm cùng tình yêu nồng cháy.


Tình yêu...


Đúng vậy. Tình yêu. Ai nói dục vọng không phải tình yêu? Ta chỉ biết nếu không có dục vọng thì tuyệt đối đó không phải tình yêu.


"Nóng quá..." Thượng Kiệt bị ta đè trên bàn chính, đụng đến nơi cấm kị, nhịn không được rên rỉ ra tiếng.


Ta nâng cằm hôn lên mặt nàng "Bên trong em cũng thật nóng... Ngón tay tôi sắp tan ra rồi, tiểu yêu tinh..."


Thượng Kiệt tựa vào hõm cổ ta dùng sức ép, giống như nước chảy "Dương... Chậm một chút..."


Ta cố tình không nghe, càng vào sâu càng dùng sức tiến công, nghe được nàng không kiềm được thanh âm mà la lớn thật vừa lòng.


Trong nhà mỗi ngày đều có người, tuyệt đối không có chuyện chúng ta quan hệ như vậy mà không bị phát hiện. Căn gác nhỏ này là nơi vô tình ta phát hiện ra, từ đó về sau liền tận dụng để làm việc.


Ta cảm thấy Kiệt hơn một lần cùng ta phát sinh quan hệ là vì cô ấy có chút thích ta. Con người có thể vì rất nhiều nguyên nhân mà thay đổi. Đương nhiên vì tình dục cũng không là ngoại lệ.


Nhưng với cô hình như lại không phải...


Vào ngày kia lúc chúng ta triền miên lên đỉnh, ở ngay khoảnh khắc cao trào kia cô vẫn gọi tên anh ba.


Vì thế ta biết, ta cùng Kiệt không có thích hay yêu gì cả, Dương Thành này chỉ là vật thay thế mà thôi. Thay thế người anh trai bất lực, trở thành công cụ tiết dục cho cô.


Ta có chút thất vọng...


Sau khi kết thúc, ta thật muốn miễn cưỡng mình nói hai câu, nhưng là ta không thể. Ta cái gì cũng không nói được, thậm chí nhìn cũng chẳng dám...


Ta buông Kiệt ra, xoay người rời đi. Cửa cái gác này rất nhỏ, muốn ra ngoài phải cuối đầu chui ra. Khi ta cuối xuống, phía sau vang tới một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng:


"Tôi thương anh ấy..."


Ngực bỗng nhiên bị thứ gì đâm phải, thật đau...


Ta điều chỉnh cảm xúc, vô tâm vô phế cười "Tôi cũng thương."


Thượng Kiệt hít sâu một hơi, "Anh ấy đối xử với tôi tốt lắm, thật ôn nhu. Trước kia tôi chưa bao giờ nghĩ mình 23 tuổi sẽ kết hôn. Tôi có ước mơ, muốn làm thật nhiều chuyện. Tôi nguyện ý gả cho anh ấy bởi vì tôi thật thương anh."


Ta hừ nhẹ một tiếng rồi lại nở nụ cười. Chậm rãi nâng ánh mắt nhìn về phía cô. "Em nói với tôi chuyện đó làm gì?"


Cô ngẩn người, lập tức không nói nữa.


Kiệt, tại sao lại nhíu mày? Tại sao lại làm cho bản thân nhìn ưu thương đến vậy?


Ta càng ngày càng không hiểu nổi bản thân mình. Lời nói của cô cũng đã nhắc nhở ta – Thượng Kiệt không phải nữ nhân tùy tiện, cũng không phải là phụ nữ có chồng bình thường. Cô là chị dâu của ta. Là vợ của anh trai ta!


Ta chật vật xoay người rời đi, nghiêng ngả lảo đảo đụng phải khung cửa...


Lòng quặng thắt. Tự nói với chính mình: Dương Thành ngươi chỉ là chơi đùa mà thôi. Tuy rằng chơi có chút cảm xúc nhưng chung quy cũng chỉ là vui đùa qua đường. Chơi chán thì cũng nên dừng lại, kiếm kẻ khác mà chơi...


Đúng. Chính là như vậy...


Giờ phút này cái đáng sợ nhất là cùng nhau chơi trò chơi nguy hiểm, rốt cuộc chính mình mang thương tích trở về...


===================================================================


p/s: Có lẽ nào bộ này ế??