"Anh muốn nói cho em biết, nhưng mà em lại bảo là đừng nói!" Tôi ủy khuất nói. "...." Trần Vi Nhi đỏ mặt, thẹn thùng không dám nhìn tôi. "Vi Nhi..." Tôi khẽ gọi nói. "Dạ." Trần Vi Nhi nhỏ giọng đáp. "Em yêu anh từ khi nào?" Tôi ôm Vi Nhi, vuốt ve làn da trắng như bạch ngọc. "Em không biết. Đại khái chính là lần anh đứng ra chỉ trích ca ca em! Em đã có một cảm giác khác lạ với anh". Trần Vi Nhi cầm bàn tay của tôi, ngượng ngùng nói. "A? Vậy tại sao em còn bắt anh nói rằng anh không thích em?" Tôi đột nhiên nhớ tới lời thỉnh cầu kỳ quái của Trần Vi Nhi. "Chẳng lẽ anh không muốn hỏi xem, em mượn anh 25 vạn làm gì hay sao?" Trần Vi Nhi ôn nhu nói. "25 vạn? A, đúng rồi, em mượn 25 làm gì?." Bị nàng nhắc nhở, tôi mới nhớ ra là nha đầu này từng hỏi vay tôi 25 vạn. "A! Anh không phải là đáp ứng cho có lệ đó chứ… xong rồi, xong rồi, em phải ở lại sơn động này cả đời rồi!" Trần Vi Nhi vội la lên. "Yên tâm, em đã là lão bà của anh rồi, có chút tiền kia thì tính là gì, chỉ cần ra ngoài anh lập tức đưa tiền cho em." Tôi giải thích. "Có thật không?" Trần Vi Nhi vui vẻ nói, bỗng nhiên nàng nghiêm túc nói: "Lưu Lỗi, anh có cho rằng em dùng 25 vạn để bán mình cho anh không?" "Không bao giờ!" Tôi theo bản năng phủ nhận nói. "Không, anh hãy nghe em nói! Thật ra thì em..." Trần Vi Nhi ở trong lòng của tôi thở dà, nói: "Anh còn nhớ tới cái đêm có cái ôm kia không? "Đương nhiên là nhớ!" Tôi kỳ quái hỏi. Chẳng lẽ Trần Dũng lại nói cho nàng biết, tôi dùng 25 vạn để đặt tấm thân xử nữ của nàng? "Em bắt anh nói không thích em, cũng không cho anh thích em, là bởi vì... Bởi vì em đã không còn là của mình nữa!" Trần Vi Nhi hơi do dự nói: "Bởi vì, em vì chữa bệnh cho cha em, nên đã bán mình cho người khác rồi!" Tôi lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, thì ra là Trần Vi Nhi không muốn cùng tôi là vì nguyên nhân này! Cái con lợn Trần Dũng này chẳng nhẽ lại không nói cho nàng câu nói kia "Khi nàng gặp được người mình yêu, thì hiệp ước được giải trừ hay sao?" Mẹ nó, suýt chút nữa phá hư chuyện tốt của lão tử! "Có một Đại lão bản, dùng 25 vạn để mua… cái đó.. của em, anh hiểu không?" Trần Vi Nhi đỏ mặt, không dám nói ra mấy từ "tấm thân xử nữ". "Anh đương nhiên là hiểu." Tôi nói. Nói nhảm, Đại lão bản kia chính là tôi. Tôi làm gì chẳng lẽ bản thân mình còn không biết hay sao? "Cho nên … cho nên em nghĩ, nếu chúng ta có thể sông sót đi ra ngoài, thì em sẽ đem 25 vạn…" "….Trả lại cho hắn!" Trần Vi Nhi tiếp tục nói. Tôi không biết nên nói như thế nào, tôi cảm giác chuyện này không được tự nhiên cho lắm. Chính mình lấy ra 25 vạn trả lại cho mình ư? Buồn cười thật. "Lưu Lỗi, anh làm sao vậy, chẳng lẽ anh cảm thấy 25 vạn.. quá đắt hay sao..." Vi Nhi thấy tôi không nói lời nào, lại nghĩ tôi đang đau xót về 25 vạn. "Sao lại như vậy, 25 vạn đó sao có thể so với lão bà của anh đây" Tôi vỗ bộ ngực bảo đảm nói. "Nhưng mà, không biết đại lão bản kia có giải trừ hiệp ước với ca ca em không nữa?." Trần Vi Nhi lo lắng nói "Không cần phải lo lắng đâu, dù gì 2 chúng ta gạo cũng đã nấu thành cơm, không đồng ý thì làm sao, cùng lắm thì cho hắn thêm một chút tiền…50 vạn đi!" Tôi nói rất hùng hồn, bởi đại lão bản kia chính là tôi, tại sao tôi lại tự làm khó mình? Trừ khi tôi bị tâm thần phân liệt. "50 vạn? ! Lưu Lỗi, nhà anh làm gì vậy? Tại sao anh không coi nó ra gì! Còn nữa, tại sao anh lại có nhiều tiền vậy, là cha mẹ anh cho anh tùy ý tiêu xài hay sao?" Trần Vi Nhi kinh ngạc nói. "Anh… những thứ này chỉ là tiền mừng tuổi của anh mà thôi!" Tôi tùy tiện kiếm một lý do. Bởi vì tôi không thể nói ra chuyện tôi tự kiếm tiền được. "Tiền mừng tuổi! Trời ạ, Lưu Lỗi, nếu sớm biết anh có nhiều tiền như vậy, thì cần gì em phải...phải bán thân cho đại lão bản kia chứ!" Trần Vi Nhi thở dài nói. "Nhưng nếu như khi đó, anh cầm mười mấy vạn tới tặng em, thì em có nhận hay không?" Đây mới chính là điều trọng tâm, nếu không như vậy thì tôi đâu cần phải thông qua anh nàng chứ. "Ai nha, sao em lại ngu như vậy chứ." Trần Vi Nhi hối hận nói: "Sau này ra ngoài, chúng ta phải đi tìm Đại lão bản kia bồi tội." "Không cần đâu." Tôi nhìn thấy Trần Vi Nhi thống khổ, không đành lòng được, nói: "25 vạn kia cũng không cần trả lại cho Đại lão bản đó đâu!" "Khôn cần trả lại? Tại sao?" Trần Vi Nhi mở to hai mắt kỳ quái nhìn tôi nói. "Đúng, không cần trả lại!" Tôi trịnh trọng nói: "Bởi vì hắn đã nhận được trước đó rồi!" "Nhận được? Có chuyện gì vậy?" Trần Vi Nhi nghi hoặc nói. "Bởi vì anh là đại lão bản kia!" Tôi nói từng chữ từng câu. "Cái gì! ? Lưu Lỗi, anh nói gì?" Trần Vi Nhi kinh hô một tiếng ngẩng đầu lên. "Không sai đâu, anh mới là người đặt tấm thân xử nữ của em, bây giờ vật quy nguyên chủ rồi, còn phải trả lại cái gì!" Tôi thành thật nói. "Anh... anh..." Trong lúc nhất thời, Trần Vi Nhi kích động nói không ra lời, nàng rất kinh hãi nhìn tôi. "Vi Nhi, chuyện là như vậy..." Tôi đem mọi chuyện kể lại cho Vi Nhi nghe, nào là biết cha nàng gặp bệnh nặng, nên tới tìm anh nàng, sau đó đạt thành hiệp nghị, nhưng đồng thời cũng nói câu "Nếu nàng gặp được người mình yêu, thì hiệp ước sẽ tự động hủy bỏ", nói chung là nói hết cho nàng nghe. Trần Vi Nhi nghe xong thì vẻ mặt mê mang, cuối cùng nàng yên lặng nói: "Anh tại sao không nói cho em biết sớm một chút, như vậy... chúng ta đã sớm có thể ở chung một chỗ rồi." "Anh không muốn dùng thủ đoạn hèn hạ mà có được em, đây cũng chính là lý do mà anh đặt thêm điều kiện phụ cho Trần Dũng. Anh hi vọng nữ nhân của mình đều yêu anh thật lòng, mà không phải bị điều kiện trói buộc !" Tôi vuốt ve mái tóc của Trần Vi Nhi nói. "Nhưng mà, anh của em đâu có nói cho em biết cái điều kiện phụ kia!" Trần Vi Nhi ủy khuất nói. "Đúng là phải trách anh của em, làm việc rất bừa bãi!" Cái tên thần phá hoại Trần Dũng này, chờ khi tôi ra ngoài tôi sẽ thu thập hắn, làm hỏng việc nhiều hơn là thành công, luôn mang tới cho tôi thêm phiền toái. "Hừ, anh là đại phôi đản! Đây là do anh tự làm tự chịu, nếu như không có đạt thành hiệp nghị với anh của em, thì có phải là sớm có được em rồi hay không!" Trần Vi Nhi yêu kiều nói. "Nếu không có điều kiện gì, tự dưng đưa cho anh của em mấy chục vạn, hắn có dám nhân không?" Tôi nói. "Cưỡng từ đoạt lý! Là do anh bụng dạ khó lường, trong tâm luôn nghĩ tới. . . luôn dự định đoạt cái kia của em." Trần Vi Nhi bỗng nhiên hé miệng cắn một cái vào bả vai của tôi. "Ai nha... Đau chết mất." Tôi hô to. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện "Thế này gọi gì là đau, vừa nãy em mới đau đây này." Trần Vi Nhi trợn mắt nhìn tôi một cái nói. "Vậy em có muốn đau thêm một lần nữa không?" Dưới sự trêu đùa của Trần Vi Nhi, sắc tâm của tôi đột nhiên nổi lên, phía dưới lại có phản ứng. "Em không cần đâu, sau này cũng không cần, không bao giờ ... cần nữa, ngay cả một chút cảm giác cũng không có." Trần Vi Nhi bĩu môi nói. "Hừ, có làm hay không cũng không phải do em. Anh đã định đoạt tất cả rồi!" Vừa nói tôi vừa trở mình, đem Trần Vi Nhi đặt ở phía dưới. "Vẫn đau!" Trần Vi Nhi không ngừng đấm lên người tôi, phản kháng sự xâm nhập của tôi, hét lớn: "Có kẻ cưỡng gian... !" Không biết tại sao, bỗng nhiên hứng thú của tôi nổi lên y như lúc đuổi theo đầu lưỡi của Trần Vi Nhi, Trần Vi Nhi nói một câu "Cưỡng gian" làm cho nhiệt huyết của tôi sôi trào, đây có phải là một cảm giác đặc thù hay không? "Hắc hắc. Mỹ nhân, em có gọi khản cổ cũng không có ai tới cứu em đâu!" Vừa nói, tôi vừa xách thương ra trận. "Lão công... nhẹ một chút." Trần Vi Nhi bỗng nhiên nói. Ai, tôi vừa mới nhập vai nhân vật, đem lại bao nhiêu hứng thú, thì lại bị Trần Vi Nhi cắt đứt. Tôi nhẹ nhàng đẩy vào trong cơ thể của Trần Vi Nhi, do là lần thứ 2, cho nên không có khó khăn như lúc đầu, nhưng nó vẫn chật hẹp vô cùng, đó đem lại cho tôi một cảm giác hưng phấn lạ thường. "Vi Nhi, phía dưới của em thật chặt." Tôi thở dài nói. Đúng là cực phẩm. Tôi kiếp trước từng xem qua Trà Truyện, Vi Nhi đúng là một vưu vật trong tình yêu. "Lão công... của Vi Nhi không tốt hay sao?." Trần Vi Nhi lo lắng hỏi. "Không phải đâu. Người đàn ông nào cũng thích có một người phụ nữ như Vi Nhi đó!" Tôi vội vàng giải thích. "Có thật không?" Vi Nhi vui vẻ nói, thân thể lại bắt đầu liều lĩnh đón nhận sự xâm nhập của tôi. Tôi không thể bại bởi Vi Nhi được, cho nên tiếp tục dùng sức tấn công. Mỗi lần tấn công đều là một lần kết hợp hoàn mỹ. Dưới sự điên cuồng xâm nhập của tôi, Trần Vi Nhi dần dần rơi xuống hạ phong, không chịu nổi nữa, nên nàng biến thành một người ôn nhu hầu hạ. Rốt cục, tôi không chịu nổi nữa, công chiếm thành trì sắp tới lúc thành công, Trần Vi Nhi cũng sắp đạt tới đỉnh cao của tình yêu. Thân thể Trần Vi Nhi run rẩy, hai tay xiết chặt thân thể của tôi, sau khi cao trào qua đi, Trần Vi Nhi biến thành một nữ nhân yêu kiều quyến rũ, nằm ở trên đầu vai của tôi. Hai tay vô ý thức vuốt ve cái lưng của tôi. "Thì ra là... Thì ra là làm loại chuyện này sẽ mang lại cảm giác dục tiên dục tử (1)!" Trần Vi Nhi nói nhỏ vào tai của tôi. (1): dục tiên dục tử: sướng như được lên tiên, khổ như phải chịu chết, sướng khổ lần lộn. "Đợi đến khi em hoàn toàn khôi phục, thì sẽ có cảm giác tốt hơn nữa." Tôi hắc hắc cười nói. "Đáng ghét! Đúng rồi, lão công, anh nói cho em biết, cảm giác của em với Nhan Nghiên muội muội, anh thích người nào hơn?" Trần Vi Nhi bỗng nhiên trừng mắt nhìn nhìn tôi, nghịch ngợm hỏi. "Cái này..." Điều này làm cho tôi không biết trả lời như thế nào a. Thời điểm mà tôi với Nhan Nghiên ân ái, đó là xuất phát từ tình cảm của 2 kiếp cộng lại. Nhưng mà Trần Vi Nhi lại mang lại cho tôi cảm giác được sự hưởng thụ của nhục thể. "Hừ! Anh vừa nãy còn nói yêu thích em, giờ lại như vậy rồi!" Trần Vi Nhi quay đầu đi, buồn bực không hề để ý tới tôi nữa.