Tôi lại tìm thêm một đống củi chất vào trong động, đây là vật phải có trong mùa đông này. Nếu như không chuẩn bị tốt, thì sẽ không còn pin điện thoại đâu mà dùng nữa! Sau khi chuẩn bị xong, tôi đem toàn bộ đồ trượt tuyết cởi, khoác lên những cành cây bên cạnh đống lửa, nói với Trần Vi Nhi: "Vi Nhi, em cởi y phục ra đi." Trần Vi Nhi cởi bộ đồ trượt tuyết xuống, đưa cho tôi, nói: "Nhưng y phục bên trong cũng ướt rồi!" "Ừ, một lát nữa sau khi áo khoác khô, chúng ta cởi đồ bên trong ra, mặc áo khoác thôi." Tôi nhận lấy y phục của Trần Vi Nhi, treo trên mấy cành cây bên cạnh đống lửa. "Hắt xì" Trần Vi Nhi đột nhiên hắt xì một tiếng. "Vi Nhi, em tới đây ngồi gần lửa một chút." Tôi vội vàng nói. Ở trong cái đảo hoang này mà bị cảm thì hỏng bét. Thể chất của tôi đặc thù có thể chịu được lạnh, nhưng Trần Vi Nhi lại không phải như vậy. Ngọn lửa cháy rất to chỉ trong chốc lát đã hơ khô áo khoác ngoài. Tôi bỏ cái áo khoác đó ra, để một cái còn chưa khô lên trên, sau đó bắt đầu cởi quần áo. Sau khi cởi đến chiếc quần con, Trần Vi Nhi bỗng nhiên cả kinh kêu lên: "Anh... Anh muốn làm gì?" "Đương nhiên là cởi quần áo chui vào trong áo khoác rồi!" Tôi trải cái áo khoác như một tấm đệm trên mặt đất "Vậy thì.. còn em làm sao đấy?" Trần Vi Nhi sợ hãi nhìn cái đệm. "Em cởi y phục ra rồi chui vào đây." Tôi nói. Mặc dù tôi ngoài mặt giọng nói nghe đường hoàng. Nhưng mà trong nội tâm của tôi lại rất xấu xa. "Em..." Trần Vi Nhi đỏ mặt nói không ra lời. "Mau cởi ra, nhân lúc áo khoác còn ấm, chui vào đây, nếu không bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?" Tôi vừa thúc giục, vừa cởi quần con của mình. "Vậy… anh đừng có nhìn em." Trần Vi Nhi cắn răng, quyết định nói. Lúc này trong lòng Trần Vi Nhi rất mâu thuẫn, nhưng nghĩ tới chuyện mình đã đáp ứng làm thê tử của hắn, cho nên chuyện ở chung một chỗ cũng không có gì không được. "Được, anh vào trước, em nhanh lên một chút." Nói xong, tôi vứt chiếc quần con ra ngoài, rồi chui vào trong "chăn", thật ấm áp và thoải mái. Trần Vi Nhi ở bên cạnh đống lửa, đưa lưng về phía tôi, từ từ cởi y phục trên người. Lúc nàng cởi tới chiếc áo ngực, rõ ràng tôi thấy nàng dừng lại một chút nhưng sau đó lại tiếp tục. Sau khi Trần Vi Nhi cởi chiếc áo ngực xuống, một màu trắng làm cho tôi lóa mắt. Da của Vi Nhi còn trắng hơn so với của Nhan Nghiên. Nhưng không có trắng bệnh hoạn như của Nhược Vân. Mà là trắng trong suốt, như sữa tươi vậy. "Nhắm mắt lại." Vi Nhi đột nhiên nói với tôi. Tôi biết Vi Nhi muốn tiến vào, mặc dù rất muốn thấy cảnh xuân trước ngực của Vi Nhi, nhưng cũng chỉ đành "ừ" một tiếng nhắm mắt lại. Nguồn truyện: Trà Truyện Vi Nhi nếu như chịu làm thế này, chứng tỏ nàng đã chấp nhận làm nữ nhân của tôi rồi, cho nên không cần phải nóng vội. Tôi mới vừa mới nhắm mắt lại, thì có một thân thể lạnh như băng chui vào. Tôi xoay người, ôm Vi Nhi vào trong lồng ngực. Thân thể lạnh như băng của Vi Nhi đang run rẩy trong lồng ngực của tôi. Không biết là bởi vì rét lạnh hay là kích động. Hô hấp của Trần Vi Nhi trở nên dồn dập. "Vi Nhi..." Tôi nhẹ giọng nói. "Dạ..." Mỹ nhân trong ngực của tôi mơ hồ đáp. Đây chẳng phải là tiểu nha đầu này đang ý loạn tình mê hay sao. Sắc thủ (tay) của tôi lập tức chộp tới ngực của nàng, vuốt ve nhè nhẹ. Tôi ngất, ai nói ngực của phụ nữ châu Á nhỏ? Ngực của Trần Vi Nhi một tay tôi còn không nắm trọn được hết đây này, Triệu Nhan Nghiên có bộ ngực nhỏ nhất. Nhưng đó chỉ là do tuổi nàng còn nhỏ, sau mấy năm nữa, nhất định nàng sẽ đuổi kịp Diệp Tiêu Tiêu, Trần Vi Nhi, Hạ Nhu. Bộ ngực của Trần Vi Nhi mặc dù nhỏ hơn của Hạ Nhu một chút, nhưng nó lại đem tới cảm giác vô cùng thích thú. Trơn mềm vô cùng, co giãn mười phần. Tôi thật sự khó có thể tưởng tượng, một cô bé suốt ngày bán hàng quán, tại sao có làn da đẹp như vậy được chứ. "A..." Vi Nhi yêu kiều kêu lên một tiếng, nhưng không có ngăn cản động tác của tôi. Điều này làm do dâm tâm của tôi lớn lên, ôm trọn cả người của Vi Nhi vào trong lòng Tiểu huynh đệ của tôi đã sớm cứng rắn vô cùng. Không thể nào để mất thời cơ được, tôi phải tiến hành gấp, tiểu huynh đệ chạm vào phần bụng của Trần Vi Nhi, mặc dù chưa tới được giải đất thần bí, nhưng cũng đủ làm cho Vi Nhi ý loạn tình mê. "Ứ... Không nên..." Trần Vi Nhi thở hổn hển, ấp úng nói. Tôi nuốt từng ngụm nước bọt. Không do dự chút nào, hôn xuống đôi môi đỏ mọng của Trần Vi Nhi, một nụ hôn nóng hơn lửa. "Ôi..." Lúc mới bắt đầu, Trần Vi Nhi còn có kháng cự, nhưng đồ đã đưa tới cửa miệng, thì sao tôi có thể nhả ra được đây? Sự chống cự của Trần Vi Nhi biến thành sự rên rỉ, cái đạo phòng tuyến cuối cùng trên miệng cũng bị phá tan, lập tức tôi đưa đầu lưỡi vào trong, quấn quýt lấy lưỡi của nàng. Vi Nhi chỉ là người mới, làm sao có thể đấu lưỡi được với tôi, bị đầu lưỡi của tôi đuổi cho chạy loạn. Nhưng mà chính điều này đem lại một loại tình thú khác. Vì Vi Nhi kháng cự, cho nên lại càng thiêu đốt dục hỏa của tôi, bỗng nhiên tôi nghĩ tới một từ… cưỡng gian! Nghĩ tới đây, tôi lại dùng sức hút lấy mật ngọt trong miệng của Trần Vi Nhi, động tác cũng nhanh hơn, du tẩu trên bộ ngực của nàng, hô hấp của Vi Nhi càng thêm dồn dập. Tôi rời khỏi đôi môi của Trần Vi Nhi, hôn xuống phía dưới, nhẹ nhàng khuấy động cái tai mỹ miều, mỹ nhân phía dưới đã động tình, rên rỉ không ngớt, không khí trong sơn động tràn ngập dâm ý. Tôi ngẩng đầu lên, nhắm ngay cái động phía dưới của Vi Nhi, không nghĩ nơi đó vốn cảnh xuân đã tươi tốt, mật hoa đầy nhụy. "Không nên... Không nên..." Trần Vi Nhi nói nhỏ, nhưng thân thể lại càng thêm cọ sát với tôi. Tôi đâu còn nghĩ nhiều được như vậy, từ từ thẳng tiến, vốn có kinh nghiệm với Triệu Nhan Nghiên, tôi không dám tiến vào quá nhanh. Mà cái của Vi Nhi vô cùng chật hẹp, tiến vào có chút khó khăn. "A..." Trần Vi Nhi hét lớn, đột nhiên ngồi dậy. Hạ thân đau đớn kịch liệt làm cho nàng tỉnh táo hoàn toàn. "Vi Nhi, em làm sao vậy?" Tôi lo lắng nhìn về phía mỹ nhân. "Lưu Lỗi, anh có thể đáp ứng em một chuyện không?" Trần Vi Nhi bỗng nhiên nghiêm túc nói. "Chuyện gì?" Lúc này mà dừng được sao, có 100 chuyện tôi cũng gật đầu. "Nếu như... em nói là nếu như, chúng ta có thể còn sống mà rời khỏi nơi này, anh có thể cho em vay 25 vạn được không?" Trần Vi Nhi do dự một chút, chậm rãi nói. Từ khi tiếp xúc, nàng biết người này rất có tiền, nhưng có bao nhiêu, thì nàng không đoán được, 25 vạn cũng không phải là một con số nhỏ. "Được." Tôi không hề nghĩ ngợi mà đồng ý. Tiểu huynh đệ của tôi đã cứng rắn vô cùng, nếu chờ thêm chút nữa, có lẽ nó nổ tung mất. Hơn nữa chỉ có 25 vạn thôi mà? Nhưng mà chẳng cần biết Vi Nhi muốn làm gì, đối với tôi nó chỉ là một con số. "Lưu Lỗi, em đang rất chân thành ! Anh có thể cho em mượn 25 vạn không? Là 25 vạn đấy?" Trần Vi Nhi thấy tôi đáp ứng nhanh chóng như vậy, cho là tôi không suy nghĩ, chỉ thuận miệng ứng phó. Cho nên lần này cường điệu hơn con số 25 vạn một chút. "Đừng nói tới 25 vạn, mà 50 vạn cũng được." Tôi gật đầu, vươn tay muốn đẩy ngã nàng. "Không cho phép gạt em!" Vi Nhi cười cười, tránh thoát khỏi bàn tay của tôi, lật thân ngược lại, nói: "Lão công... em yêu anh!" Nói xong nàng dùng sức, ngồi mạnh xuống. Trời ơi, ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra hay không? Tôi không nghĩ tới Trần Vi Nhi sẽ có hành động khác thường như thế này, đây là lần đầu tiên tôi cùng với nữ nhân làm cái tư thế nữ trên nam dưới thế này. "A…" Cả tôi và Trần Vi Nhi đều thét lên một tiếng kinh hãi. Nhưng mà không giống nhau, tôi cảm thấy thân mình sướng run lên, phía dưới được bao bọc rất chặt. Nhưng Trần Vi Nhi thì rất đau đớn, cắn chặt đôi môi. "Vi Nhi, em có sao không?" Thấy vậy, dục hỏa của tôi bị giảm đi không ít, ân cần hỏi thăm. Vi Nhi lắc đầu, chỉ một chốc lại chuyển động. Nhưng mà tôi có thể cảm nhận được rằng, Vi Nhi không có chút khoái cảm nào cả, mà chỉ toàn đau đớn. "Vi Nhi, đừng có cử động nữa." Tôi lo lắng nói. "Đừng nói chuyện..." Vi Nhi thở nhẹ nói, quật cường lắc đầu, động tác ở phía dưới có chậm lại đôi chút. Tôi nhắm mắt, yên lặng hưởng thụ khoái cảm do Vi Nhi mang đến. Có lẽ là bởi vì phía dưới của Vi Nhi quá chặt, hoặc là tôi không kiềm chế. Cho nên rất nhanh tôi đạt tới đỉnh, hét lớn một tiếng, tinh hoa được lưu giữ toàn bộ bên trong Vi Nhi. Trần Vi Nhi cười nhẹ, gục xuống ngực tôi, nước mắt nàng chảy ra, thấm đẫm lồng ngực. "Vi Nhi, sao vậy?." Một lát sau, tôi thấy Vi Nhi đã bình tĩnh hơn rất nhiều, mớ mở miệng hỏi. "Bởi vì... Bởi vì em yêu anh! Thật đó, Lưu Lỗi, em rất rất rất yêu anh!" Trần Vi Nhi khóc nhưng hạnh phúc nói: "Em cuối cùng cũng trở thành lão bà của anh rồi" "Vi Nhi, em nói cho anh rõ tại sao đi?" Tôi vẫn chưa hiểu rõ tại sao Vi Nhi lại làm vậy? "Có lẽ... có lẽ do chúng ta không còn đường sống, cho nên em đem thân mình cho anh, khi chết em cũng không có gì phải tiếc nuối cả!" Trần Vi Nhi động tình nói. "Nhưng mà... làm như vậy em không đau sao?" Đây mới là vấn đề chính. "Sao lại không đau, anh là đồ đại phôi đản... Đau chết mất!" Trần Vi Nhi vừa nói vừa đấm lên người tôi như đánh trống: "Lão công, em vẫn không hiểu trên sách người ta nói... làm cái loại chuyện này có cảm giác sung sướng cơ mà?!" "Nha đầu ngốc, lần đầu tiên của nữ nhân sẽ rất đau, huống chi em còn điên cuồng như vậy nữa" Trần Vi Nhi làm nũng, việc này đã nói lên nàng đã buông xuôi gánh nặng trong lòng. "Em... Em làm sao biết được... Anh cũng đâu có nói cho em." Trần Vi Nhi cau mày u oán nói.