Mấy tiếng bị quỷ xé xác ăn thịt vừa thốt ra, Lũng Thiên Lý nghe được chẳng khác nào thấy mình vừa bị dính phải lời nguyền rủa kinh khủng nhất thế gian, hai mắt vô cùng kinh hãi như muốn nổ ra ngoài.
“Ngươi gạt ta,… Ngươi gạt ta! Không thể có chuyện đó được.”
Hắn hét lên, tinh thần rơi vào cuồng loạn, bước chân lảo đảo muốn trốn nhanh khỏi cái nơi Hồn Khanh Địa Nhãn này, nhưng từng mảnh sương mù mày đen thật nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt hắn, tựa như có một đoàn dài những du hồn đang phiêu đãng trong ấy, cuối cùng chui vào trong đáy mắt.
Lúc những đám sương mù biến mất, Lũng Thiên Lý đột nhiên cảm thấy yết hầu như có cái gì chẹt lại, hơn nữa từ trong thân thể toát lên từng trận nóng lạnh. Càng quái dị hơn là những cơn lạnh lẽo hiện ra xen lẫn với cảm giác nóng cháy, nướng lục phủ ngũ tạng của hắn cho tới lúc hòa tan vào nhau.
“Ôi…!”
Dùng hết sức để tập trung khí lực, Lũng Thiên Lý phát ra một tiếng kêu thống khổ, sau đó vừa ngã vào bờ đầm, hai cánh tay vừa bóp cổ mình. Khuôn mặt hắn dính đầy nước bùn, nhìn thoáng qua chẳng khác nào một ác quỷ.
Nhìn Lũng Thiên Lý đang giãy chết bằng ánh mắt lạnh lùng, Bạch Dịch hừ lạnh một tiếng, tâm niệm vừa động, Thiên Cơ Khôi Lỗi ở mép nước đứng trên thân sau, trên khuôn mặt đã lấy lại vài phần linh động. Quái dị hơn là nó đang nhìn chằm chằm vào Lũng Thiên Lý.
Trong đôi mắt vô thần của Khôi Lỗi dần hiện ra một tia chấn động khác thường, như là cười nhạo, lại giống như được giải thoát, cuối cùng bị chủ nhân của nó thu nhỏ lại nắm vào lòng bàn tay.
“Có thể nhìn thấy cừu gia chết trước mặt mình, như vậy là đủ rồi.”
Bạch Dịch hạ giọng nói với Thiên Cơ Khôi Lỗi. Con Khôi Lỗi khẽ gật đầu như thể nó thực sự nghe hiểu được đối phương nói gì, sau đó chấn động trong mắt biến mất không còn nữa.
Linh thể của Thiên Cơ Khôi Lỗi vón là đệ tử họ Cát ở Nhập Vân Cốc.
Lúc trước nếu Lũng Thiên Lý không mượn đao giết người, hãm hại Bạch Dịch thì tên đệ tử họ Cát này cũng không mất mạng uổng phí. Tuy âm hồn của hắn bị hãm trong Khôi Lỗi nhưng một tia oán niệm vẫn còn lưu lại. Hôm nay, thù của hắn đã được báo, oán niệm cuối cùng cũng tản đi.
“Tay chân bị hủy, việc khôi phục lại hình dáng không khó khăn lắm, trở về ta luyện chế lại một chút là được rồi.” Bạch Dịch thu Khôi Lỗi vào trong túi trữ vật, nhìn tấm Phù Lục ảm đạm vô quang lẩm bẩm. “Linh khí đã hao hết, Ẩn Thân Phù của Dương Hải cho cũng bị phế rồi. Có thể giết được Lũng Thiên Lý cũng coi như có giá trị.”
Thời điểm này, thân thể Lũng Thiên Lý bắt đầu thổi rữa.
Thân thể của hắn đã không còn là hình người, hô hấp ngừng lại, chết không thể chết hơn được nữa. Bạch Dịch thu lấy phi kiếm của đối phương, chuẩn bị thu hồi cả túi trữ vật.
Giết chết một tu sĩ Trúc Cơ, chiến lợi phẩm của đối phương hắn không thể không lấy. Ngay lúc Bạch Dịch cầm túi trữ vật lên, mười mấy đạo sương mù màu đen đột nhiên từ trong người đối phương bay ra, hóa thành một đám ác quỷ đủ mọi hình hài, gào thét với Bạch Dịch.
“Hừ!”
Hắn hừ lạnh một tiếng, hàn mang trong mắt chớp động, mang phi kiếm che chắn trước mặt, sau đó cầm túi trữ vật lên bước lùi về sau vài bước, dùng hết sức rời khỏi phạm vi hồ nước, đứng tại một nơi có ánh mắt trời chói chang.
Những ác quỷ kia đều là âm hồn ở trong đầm nước, dùng nước làm ranh giới, tuy có thể xâm nhập vào trong cơ thể của tu chân giả nhưng nếu tự mình trôi nổi thì thực lực giảm đi khá nhiều. Hiện giờ là ban ngày, mặt trời lên cao, nếu rời khỏi hồ nước kia, ánh mắt trời sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đối với chúng.
Trên mặt hồ quanh năm trôi nổi những màn sương trắng, có thể ngăn cản ánh mặt trời chiếu xuống, nhưng ở trên bờ lại khác. Khí huyết trong người Bạch Dịch sung túc, thêm nữa còn có phi kiếm hộ thân, lại đứng nơi ánh nắng thì dù mỗi quỷ vật kia có tu vi cả trăm năm cũng không dám nhào lên. Chúng chỉ có thể nhe nanh múa vuốt, trợn mắt đe dọa một hồi sau đó quay lại trong thi thể của Lũng Thiên Lý.
“Nếu không vì cảnh giới quá thấp, những quỷ vật nơi này sẽ là Linh thể tốt nhất cho Thiên Cơ Khôi Lỗi.”
Bạch Dịch lắc đầu, tự nói với mình. Nếu không có thực lực, muốn bắt một hai quỷ vật là điều rất phiền toái. Nửa khối Hòe Tinh Lưu Ly kia chỉ có thể hãm nhập những Linh thể bình thường, còn trong đám Quỷ vật này có không ít con có tu vi cả trăm năm trở lên, Hòe Tinh Lưu Ly khó mà giam cầm được bọn chúng.
Quỷ đạo chi thuật, Bạch Dịch biết rất nhiều, có điều hiện giờ cảnh giới hắn quá thấp không thể thi triển được, đành buông tha cho những Linh thể này.
Bạch Dịch rất coi trọng tác dụng của Thiên Cơ Khôi Lỗi. Loại Khôi Lỗi này chẳng những linh hoạt mà còn có tâm trí nhất định. Nếu có thể luyện chế được vài chục hoặc vài trăm con, cùng thả ra một lúc thì sẽ có tác dụng rất lớn. Không cần quá nhiều, chỉ khoảng gần trăm con Khôi Lỗi đê giai là có thể quét ngang đám tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ cỡ như Lũng Thiên Lý rồi.
Khôi Lỗi không có tâm, càng không biết đau đớn. Dù chân tay đứt đoạn cũng không hề gì, chỉ cần tìm được cơ hội là sẽ tấn công địch nhân.
Bạch Dịch thầm nghĩ sau này có cơ hội nhất định hắn sẽ luyện chế thêm một ít Thiên Cơ Khôi Lỗi, sau đó cầm lấy túi trữ vật của Lũng Thiên Lý, đưa vào đó một ít Linh khí.
Theo Linh khí đi vào, Bạch Dịch bắt đầu nắm bắt được những đồ vật có ở trong ấy.
Lũng Thiên Lý là một tu sĩ giàu có, trong túi trữ vật của hắn, riêng đê giai Linh thạch đã có gần ba ngàn khối, còn có rất nhiều loại tài liệu dùng để luyện khí cùng mấy bình đan dược. Tất cả đều là Linh đan Cửu phẩm, đại khái có khoảng trăm hạt. Trong góc của túi trữ vật còn có một tấm kình cổ, mặt sau nó khắc hai chữ ‘Truy Hồn’.
Mang toàn bộ Linh thạch, vật phẩm đưa sang túi trữ vật của mình xong, Bạch Dịch ném túi trữ vật của đối phương xuống hồ. Loại túi trữ vật kiểu này rất dễ bị chủ nhân của nó đánh dấu ký hiệu ở đâu đó. Tuy Lũng Thiên Lý đã chết, hắn vẫn còn có một đại ca tên Lũng Vô Nhai.
Lũng Vô Nhai sắp đạt thành Kim Đan cảnh, Bạch Dịch còn chưa muốn có thêm một cừu gia mạnh như vậy vào lúc này. Không phải hắn sợ, mà loại khúc mắc với mấy tên tiểu bối này không làm hắn cảm thấy hứng thú nổi, ngược lại còn làm lãng phí đi thời gian của hắn.
Thu hồi Linh thạch và đan dược rồi, Bạch Dịch cầm Truy Hồn Kính trên tay, rót Linh khí vào, hắn gật đầu nói. “Quả nhiên là Pháp khí cao giai dùng để truy tung vốn rất hiếm thấy. Loại Pháp khí này ở Thương Vân Tông có không quá mười món. Lũng Vô Nhai lại có được một kiện đủ thấy vị sư tôn kia coi trọng hắn như thế nào.”
Pháp khí cao giai dùng để truy tung có giá trị cao hơn các Pháp khí cao giai khác, thậm chí có thể cao hơn nhiều lần. Tuy nó chỉ là một mảnh kính phải nhỏ máu mới có hiệu quả, phạm vi theo dõi cũng chỉ khoảng trăm dặm nhưng trong giới tu chân giả đã là cực phẩm khó kiếm.
Tu sĩ cảnh giới Kim Đan mới có thể vận dụng Pháp bảo, mà giá trị của Pháp bảo thì Pháp khí không thể so sánh được. Mỗi một kiện Pháp bảo đều vô cùng trân quý. Những Pháp bảo có một ít năng lực đặc thù lại càng hiếm hoi. Việc luyện chế ra Pháp bảo truy tung rất khó khăn, không chỉ cần kỹ xảo luyện khí cao siêu mà tài liệu dùng để luyện chế ra nó cũng vô cùng trân quý. Đấy là lý do mà Pháp khí cao giai dùng để truy tung vẫn còn được nhiều tu sĩ Kim Đan, thậm chí cường giả Nguyên Anh sử dụng.
Lũng Vô Nhai chưa đạt tới Kim Đan cảnh đã có trong tay một kiện pháp khí cao giai truy tung đủ thấy địa vị của hắn vao hơn đệ tử bình thường nhiều thế nào.
Thu mảnh gương vào trong túi trữ vật, Bạch Dịch không định lấy ra sử dụng, càng không ngu ngốc nghĩ tới chuyện đem bán. Đồ vật này một khi xuất hiện sẽ ngay lập tức chỉ ra ai là hung thủ giết Lũng Thiên Lý.
Pháp Khí truy tung này hiện giờ Bạch Dịch không thể mang ra dùng được, hắn chỉ có thể cất kỹ, sau đó dựa theo lộ tuyết tới đây chuẩn bị rời khỏi Táng Hồn Cốc.
Nơi đây vẫn là khu vực quá nguy hiểm, rất có thể sẽ gặp phải Yêu thú cấp ba, lúc đó hắn cũng không có nhiều lựa chọn.
Khoảng không trăm trượng xung quanh cái hồ không có một ngọn cỏ nào, côn trùng không lên tiếng. Từ bờ hồ đi một đoạn đường dài có hơn mười trượng mà cảm giác như đoạn đường thật xa xôi, thật hoang vu.
Hướng rừng trúc đi tới, Bạch Dịch vẫn giữ thần thái bình tĩnh. Bước chân hắn bước đi nhưng trong đầu cũng dần suy nghĩ. Khuôn mặt hắn lộ ra thần thái nghi hoặc, hàng lông mày cũng từ từ nhăn lại. Lúc sắp tiến tới khu rừng trúc, Bạch Dịch bỗng dừng lại.
Lý do là vì hắn nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, lại chỉ cách sau lưng hắn có nửa xích.
Đó là tiếng bước chân.
Xung quanh hồ nước không có một bóng người, không gian vô cùng yên tĩnh. Trừ Bạch Dịch và Lũng Thiên Lý lúc trước ra thì chỉ còn có quỷ vật trong hồ.
Nhưng quỷ vật di chuyển lại không phát ra âm thanh. Tức là, âm thanh phát ra ngay sát người Bạch Dịch là của vật thể sống!
Vừa dừng bước, Bạch Dịch quay phắt lại, phi kiếm sắc bén hóa thành một đám hàn mang, cũng ngay lúc đó, âm thanh gào rũ của bạch trùng vang lên trong tâm niệm Bạch Dịch. Biểu hiện của Chúc Hỏa rất hoảng loạn như gặp phải hung vật đáng sợ nào đó khiến nó thấp thỏm lo âu.