Vận chuyển tầng thứ nhất của Đảo Thiên Công, Bạch Dịch đã có thể tay không đón đỡ đê giai Pháp khí, nhưng lý do Pháp khí trung giai của Lũng Thiên Lý không thể đả thương hắn là vì Lũng Thiên Lý đã bị đánh rơi vào đầm nước, rơi vào Hồn Khanh Địa Nhãn, uy lực của phi kiếm mười không còn một, tất nhiên phải bị đánh văng ra.
Với lịch duyệt kém cỏi, căn bản là Lũng Thiên Lý cũng chưa từng nghe nói tới Hồn Khanh Địa Nhãn. Có điều từ ngữ khí lạnh lùng mà Bạch Dịch nói ra thì cũng đủ biết địa phương này không phải nơi tốt đẹp gì.
Âm thầm điều động Linh lực, Lũng Thiên Lý phát hiện ra kinh mạch trong người như bị cái gì đó chặn lại, thực lực bình thường có thể hiện lộ ra không quá một tầng. Hơn nữa, Bạch Dịch đã có thể dùng thân thể đối kháng với phi kiếm của hắn, hiện giờ cưỡng ép ra tay sợ là cũng không có tác dụng gì.
Thân phận của thợ săn và con mồi đã nghịch chuyển trong nháy mắt. Lũng Thiên Lý tuy ảo não và phẫn hận nhưng rất rõ ràng, lúc này, Bạch Dịch chỉ cần tế xuất phi kiếm ra là có thể chém chết hắn giữa hồ nước này.
Lũng Thiên Lý đã tự tay giết không ít tu chân giả, đảm lượng so với những đệ tử ngoại môn kia thì mạnh hơn quá nhiều. Giữa hiểm cảnh, hắn dần bình tĩnh trở lại, hai mắt xoay chuyển nghĩ ra biện pháp duy nhất có thể giết chết đối phương.
Ấy chính là kế lung lạc đối thủ, chờ tới lúc mình lên được trên bờ.
Chỉ cần rời khỏi hồ nước là Linh lực trong cơ thể hắn có thể hồi phục, cũng chính là lúc Lũng Thiên Lý hắn giết chết Bạch Dịch.
“Ta thừa nhận, Bạch Dịch, ta đã xem thường ngươi rồi.” Lũng Thiên Lý đã trấn tĩnh lại nhiều, lúc nói chuyện hắn thở ra từng luồng hàn khí. Bởi vì hàn ý quá đậm khiến thân thể mập mạp chìm trong nước run lên nhè nhẹ.
“Nếu ta đoán không sai, thứ ngươi cầm trong tay chinh là Ẩn Thân Phù.”
Khoảng cách từ chỗ Lũng Thiên Lý tới bên cạnh bờ chỉ khoảng hai trượng, đã có nửa người hắn lộ trên mặt nước. Đang khi nói chuyện, hai chân hắn không ngừng dò xét dưới đấy hồ. Hắn phát hiện dưới chân mình là nước bùn, nghĩa là nó không phải không có đáy nên hắn bình tâm trở lại, cố gắng để cho hai chân đứng vững dưới nước.
“Thực tế thì đầu Khôi Lỗi của người giống ngươi như đúc, chính ta cũng không phân biệt được thật giả.” Nói xong, Lũng Thiên Lý bước ra một bước nhỏ về phía bờ, đồng thời hỏi thăm để lung lạc đối phương. “Có một việc ta không hiểu, ngươi dùng Khôi Lỗi thay thế cho bản thể vào lúc nào?”
Lãnh ý trong mắt Bạch Dịch cuối cùng cũng có một tia hăng hái, tự đắc. Hắn cười cười nói. “Ngươi có nhớ những cây nấm lớn kia không?”
“Cây nấm?”
Lúc này, tâm trí Lũng Thiên Lý lại rơi vào mơ hồ nhưng bước chân hắn vẫn không dừng lại, bước thêm một bước nhỏ về phía trước, ra vẻ hoảng sợ nói. “Là ngươi cố ý chém nát những cây nấm đó? Ngươi có dụng ý gì? Chẳng lẽ những cây nấm kia…”
Nói tới đây, trong lòng Lũng Thiên Lý không khỏi run lên. Hắn nhớ tới tiếng yêu thú gào thét lúc trước cách nay không lâu, kinh ngạc quát lên. “Âm thanh Yêu thú gào thét kia là do ngươi đưa tới! Con yêu thú kia vì cây nấm bị phá hủy mới tức giận phát ra tiếng gào thét như vậy. Những cây nấm ấy chính là thức ăn của Yêu thú.!”
Được Bạch Dịch nhắc nhở, cuối cùng Lũng Thiên Lý cũng nghĩ thông suốt, trong lòng sớm hóa thành một mảng băng hàn, không thể tin mà tự lẩm bẩm. “Thì ra mục đích của ngươi chính là tìm kiếm loại nấm này, sau đó dùng tiếng gầm của Yêu thú thu hút sự chú ý của ta, trong thời khắc đó dùng Ẩn Thân Phù, đồng thời thả Khôi Lỗi ra thay thế bản thể…”
Dưới mặt nước, hắn bước ra thêm một bước nữa, nhưng trong lòng cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Hắn không thể tin, một thanh niên mười bảy tuổi lại có được tâm cơ đáng sợ như thế.
Cố nặn ra một nụ cười khổ, Lũng Thiên Lý mờ mịt nói. “Dù có mang Khôi Lỗi và Ẩn Thân Phù cho ta, trong tình huống đang bị kẻ thù đuổi giết, lại lọt vào hiểm địa, chưa chắc ta đã xử lý tinh diệu được như thế. Ngươi đã làm được, tâm trí quả thực không kém. Ta thua mà tâm phục khẩu phục.”
Lũng Thiên Lý nói với giọng thành khẩn, vẻ mặt ảo não không lộ ra một chút sát cơ nào, cũng không có ý định xuất kiếm, chỉ có ánh mắt đen chứa đầy thâm trầm.
“Hay là như thế này, ngươi tha cho ta một mạng, Lũng Thiên Lý ta thề với trời, khi trở về nếu còn làm khó ngươi dù chỉ một lần, ta chết không yên lành.”
Lũng Thiên Lý nâng hai ngón tay lên, trịnh trọng thề. Thoạt nhìn, vẻ mặt và thần thái của hắn hết sức chân thành nhưng dưới mặt nước, bước chân hắn không ngừng di chuyển, khoảng cách vào tới bờ ngày một gần lại.
“Lũng Chấp sự, việc này là thật chứ?” Bạch Dịch tò mò hỏi lại, giọng điệu như vừa nghe được đề nghị gì đó thật thú vị.
“Nhất ngôn cửu đỉnh!”
Lũng Thiên Lý nói với vẻ nghiêm trọng. “Hơn nữa, sau này chỉ cần ngươi còn ở ngoại môn, sẽ không có ai dám gây bất lợi cho ngươi. Dù ngươi có tiến vào nội môn, đại ca của ta là Lũng Vô Nhai cũng có thể đảm bảo cho ngươi. Chờ khi đại ca ta đạt thành Kim Đan cảnh, vị trí Chấp sự ở Thương Vân Tông sẽ cho ngươi tùy chọn.”
“Có thể tùy chọn vị trí Chấp sự sao? Thật không tệ.” Bạch Dịch nói, giọng điệu trở nên lạnh dần, vẻ hào hứng trên khuôn mặt cũng biến mất, thay vào đó là vẻ lãnh đạm. Hắn lạnh nhạt nói. “Thật đáng tiếc, vị trí Chấp sự với ta là quá thấp.”
“Ở Thương Vân Tông, trừ phi người đạt tới cảnh giới Kim Đan mới có thể đảm nhiệm vị trí trưởng lão. Trước thời điểm đó, thân phận Chấp sự đã không tệ rồi. Nếu ngươi còn chưa hài lòng, ta sẽ cầu khẩn đại ca của ta cho ngươi trở thành đệ tử chân truyền của Phù Diêu Phong.” Khuông mặt béo mập của Lũng Thiên Lý run lên, lo lắng nói.
Bạch Dịch lắc đầu, không nói gì. Lũng Thiên Lý có thể cảm giác được một cỗ sát ý tản ra từ trên người đối phương.
Bước vội hai bước dưới mặt nước, Lũng Thiên Lý ra vẻ bối rối. “Vị trí đệ tử chân truyền ngươi cũng chê là thấp, vậy chẳng lẽ ngươi muốn làm tông chủ của Thương Vân Tông? Hiện giờ Tông chủ là cường giả Nguyên Anh, ngươi chỉ là tu sĩ cảnh giới Luyện Khí, đừng có si tâm vọng tưởng.”
Đang lúc nói chuyện, Lũng Thiên Lý chỉ còn cách bờ hồ có hai bước chân, phát hiện mặt đất dưới chân ngày càng cứng rắn, hắn bỗng nở nụ cười dữ tợn, quát lớn. “Còn có một việc ngươi nhất định có thể làm tốt, đó là đi … làm quỷ!”
Vừa dứt lời, Lũng Thiên Lý dốc sức liều mạng nhảy lên phía trước, thân hình mập mập rốt cuộc cũng nhảy lên tới bờ, bấm pháp quyết muốn gọi phi kiếm trở về.
Nghĩ mình đã ra khỏi hồ nước, Lũng Thiên Lý đắc ý mắng. “Bạch Dịch, thì ra không phải ngươi có tâm trí hơn người, mà là ngu xuẩn như heo. Ngươi cho ta thời gian lâu như vậy, hiện giờ bản Chấp sự đã ra khỏi hồ nước, cái mạng của ngươi khó mà bảo toàn rồi. Ha ha ha…”
Lũng Thiên Lý hung hăng cười lớn, tiếng cười âm lãnh vô cùng nhưng Bạch Dịch đứng trước mặt hắn cũng khẽ nở nụ cười, ánh mắt nhìn đối phương như đang nhìn vào một kẻ đần độn.
“Cái chết đang ở trước mắt mà ngươi còn cười được, ngươi đúng là một con lợn không có tim, không phổi. Ta sẽ đưa đầu súc sinh này đi Tây thiên vậy!” Lũng Thiên Lý hét lên một tiếng, điều động Linh lực muốn thúc giục phi kiếm nhưng lại cảm thấy kinh mạch trong cơ thể còn tắc nghẽn hơn cả khi đang ở trong hồ nước. Sắc mặt của hắn đại biến.
“Không thể nào. Không thể nào! Ta đã ra khỏi hồ nước rồi cơ mà, vì sao kinh mạch vẫn còn tắc nghẽn!”
Lũng Thiên Lý kêu lên như gặp quỷ. Vừa rồi hắn đã không thể dùng phi kiếm đả thương Bạch Dịch được, lúc này kinh mạch tắc nghẽn nhiều hơn, tất nhiên càng không thể làm thế.
“Mấy năm trước, Dương Nhất Phàm chỉ ở bên bờ hồ gẩy nước đã bị một lão quỷ trăm tuổi phụ thân, suýt chút nữa Nguyên thần bị ăn mòn rồi.” Bạch Dịch nói, ngữ khí đạm bạc nhưng đang nói một chuyện chẳng liên quan gì tới mình và hoàn cảnh lúc này. “Hôm nay Lũng Chấp sự ngươi nằm trong hồ nước lâu như vậy, ít nhất cũng phải kéo tới vài chục đầu ác quỷ xâm nhập vào trong thân thể, ngươi tất nhiên phải thấy kinh mạch tắc nghẽn thôi.”
Bạch Dịch đã biết trước, dù Lũng Thiên Lý có ra khỏi hồ nước cũng không thể ngưng tụ Linh lực được, nếu không làm sao hắn có thể dễ dàng cho đối phương ra ngoài làm loạn như thế. Hắn lạnh nhạt nói tiếp. “Rất nhanh thôi, ngươi sẽ không còn cảm thấy kinh mạch tắc nghẽn nữa, vì lũ ác quỷ kia sẽ xé xác ngươi ra ăn sạch.”