Lữ Tịch Thần trầm mặt. Nàng không thích loại Yêu vật có tính ổn trọng thế này. Vừa muốn thúc giục phi kiếm công kích, nàng phát hiện Bối Nhãn Bức ở cửa động lại xoay người sang chỗ khác, hai thú trảo bắt lấy đỉnh động, treo người lên.
Cử động khác thường của nó làm Lữ Tịch Thần sinh nghi, không đợi nàng hành động, con mắt lớn sau lưng Bối Nhãn Bức mở ra, trong mắt không có đồng tử, chỉ có những đường vân tròn màu hồng bạch nhìn rất quỷ dị.
Lúc con Bối Nhãn Bức mở con mắt sau lưng ra, thần trí Lữ Tịch Thần chấn động, đất trời trước mắt quay cuồng, nàng có cảm giác mình đang ngã vào một đám mây, hai chân vô lực, mí mắt sụp xuống.
Cảm giác buồn ngủ đến nhanh, trong lòng nàng cảm thấy run rẩy nhưng không sao chống lại cảm giác buồn ngủ này được.
Nàng biết nếu mình rơi vào mộng cảnh thì sẽ chắc chắn mất mạng, không thể phản kháng. Tư vị chờ chết từ từ này khiến người khác phát run.
Huyễn thuật!
Từ đáy lòng nàng vang lên mấy từ ấy nhưng đã không còn kịp nữa. Cảnh sắc trước mắt nhòa đi, ánh mắt ngốc trệ, nàng bước chân chậm rãi đi về phía trước, hướng về phía cửa động nơi có con Biên Bức lớn đang chấn trụ.
“Bối Nhãn Bức, thì ra con mắt sau lưng mới là sát chiêu của loại trùng yêu này. Vì sao ta lại khinh địch, cho rằng nó chỉ là một con yêu thú cấp ba mà thôi. Thắng lợi đã nắm chắc trong tay, lại còn định đổi nó từ Bối Nhãn Bức thành Tam Nhãn Biên Bức nữa chứ…”
Lữ Tịch Thần trúng huyễn thuật, trong lòng không ngừng gào thét.
Với thực lực của nàng, một con Yêu thú cấp ba bình thường chắc chắn không phải là đối thủ. Cho dù là Yêu thú cấp bốn xuất hiện nàng cũng có lực để đánh một trận. Hơn nữa trong ngọc kiếm còn cất giấu một vật giữ mạng do sư tôn nàng ban cho, thế mà nàng ngay cả cơ hội mang ra sử dụng cũng không có.
Vừa uể oải vừa sợ hãi, Lữ Tịch Thần cảm thấy tuyệt vọng trong lòng. Tinh thần nàng sáng như gương, nhưng tứ chi đã không còn khống chế được nữa. Nàng bước từng bước đi về phía tử vong.
Con người ta khi đã rơi vào tuyệt vọng, trái tim trong lồng ngực sẽ đập càng nhanh hơn cho tới khi nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tiếng tim đập như tiếng trống đòi mạng cứ vang lên. Lữ Tịch Thần không nhìn thấy xung quanh, không thấy rõ con đường phía trước. Lần đầu tiên nàng cảm nhận được tử vong lại ở gần mình đến thế.
Nàng được gọi là Thanh Châu Minh Ngọc, là đệ tử kỳ tài ngút trời nhưng lúc này, nỗi sợ hãi làm nàng chỉ muốn cất tiếng khóc lớn.
Khục! Khục!
Nàng không tự chủ được, ho khan hai tiếng rồi đứng lên, sau đó được một tiếng chim hót thanh thúy đánh thức dậy từ trong ác mộng.
Bức tường đá sau lưng nàng sụp xuống gây ra một đám bụi đất. Từ trong đám bụi, một đạo kiếm quang bay ra xông thẳng về phía con Bối Nhãn Bức ở cửa động.
Cự nhãn sau lưng nó lóe lên, đột nhiên xuất hiện hai cánh bay ngược trở lại. Tiếc là chủ nhân của phi kiếm kia không có ý định buông tha cho nó. Thân ảnh Bạch Dịch nhanh chóng đuổi theo ra ngoài cửa động.
Dùng tường đá chặn mất đường lui của Lữ Tịch Thần, Bạch Dịch không chỉ muốn trêu đùa đối phương mà còn muốn hồi lại cho mình một ít khí lực. Dù sao hai người không có oán cừu sâu sắc, hắn không nhẫn tâm nhìn nàng bị huyễn thuật của Bối Nhãn Bức mê hoặc rồi sau đó bị giết.
Bối Nhãn Bức không nghĩ sẽ có nhân loại dám bay ra theo nó, vừa bay vừa ngẩng đầu muốn cắn xé đối phương.
Giữa không trung, hai mắt Bạch Dịch chớp động. Hắn mượn lực đạo của phi kiếm để nhảy lên phía trên đỉnh đầu Bối Nhãn Bức, vỗ lên ngọc bội ngang hông, một cỗ hắc khí nhào vào bên trong cơ thể Bối Nhãn Bức.
Bối Nhãn Bức trở nên cứng đờ trong tư thế phi hành, cái miệng mở lớn không nhúc nhích mặc cho Bạch Dịch giẫm lên trên lưng nó.
Dư âm của Phượng Minh kiếm pháp không chỉ đánh thức Lữ Tịch Thần, nó cũng đánh thức trên trăm tu sĩ ngoài động. Đám tu sĩ bị huyễn thuật của Bối Nhãn Bức mê hoặc, lúc tỉnh lại, khuôn mặt ai nấy đều toát mồ hôi. Khi thấy một thiếu niên nhảy ra từ cửa động, đứng trên lưng con trùng yêu kinh khủng kia thì ánh mắt người nào người nấy mê man, cho rằng bản thân vẫn còn đang chìm đắm trong huyễn thuật.
Yêu thú cấp ba, lại còn là trùng yêu khủng bố dưới lòng đất, nào có ai rảnh rỗi mà đạp lên người nó để chơi đùa!
Bối Nhãn Bức dưới chân Bạch Dịch kỳ thực đã bị Diêm Sơn khống chế. Nơi này là một vùng trống trải, nếu ngự kiếm phi hành, chấn động từ Linh lực phát ra sẽ đưa tới càng nhiều trùng yêu, chỉ có dùng bản thể trùng yêu phi hành mới ít gây sự chú ý nhất.
Đám đệ tử tam tông rơi vào lòng đất, kẻ cuồng ngạo nhất cũng không dám ngự kiếm phi hành. Kẻ nào muốn làm việc này đều là những kẻ muốn tự tìm chết.
Thu hồi phi kiếm, Bạch Dịch đạp lên con Biên Bức cực lớn bay đi xa dần. Lữ Tịch Thần lảo đảo lao ra cửa động, chỉ thấy mơ hồ thân ảnh một thiếu niên thần bí.
Vừa sợ vừa hận, nàng chu cái miệng nhỏ, thiếu chút nữa thì phát khóc.
“Lữ sư tỷ! Thì ra là Lữ sư tỷ đã cứu chúng ta!”
Bên ngoài động, một nữ tu trẻ tuổi của Hàn Ngọc Tông kích động hô lên, những đệ tử khác của Hàn Ngọc Tông cũng đều mang khuôn mặt cảm kích vô ngần, vây quanh lấy Lữ Tịch Thần. Đám đệ tử của Thương Vân cũng đồng loạt khom người thi lễ, bái tạ ân cứu mạng của Thanh Châu Minh Ngọc.
Bị những đệ tử đồng môn vây quanh, Lữ Tịch Thần rơi vào tình cảnh dở khóc dở cười. Mọi người chỉ thấy một Thanh Châu Minh Ngọc tiếng tăm lừng lẫy mà không thấy được người thiếu niên đã đi khuất nơi xa kia.
Đứng trên lưng Bối Nhãn Bức, Bạch Dịch cẩn thận cảm nhận xung quanh. Linh thức tản ra đến tận cùng, con Biên Bức dưới chân hắn thi thoảng mới vỗ cánh, âm trầm lướt đi trên bầu trời dưới mặt đất đầy nguy hiểm này.
“Thần trí của con trùng yêu này phản kháng mạnh mẽ quá, không quá nửa canh giờ nữa là ta không thể khống chế được nó.”
Thanh âm trầm trọng của Diêm Sơn vang lên từ trên người Bối Nhãn Bức. Với thực lực của hắn, bình thường có thể khống chế một con yêu thú cấp ba trong vài canh giờ. Chỉ là mức độ phản kháng của con Yêu Bức này đã vượt xa tưởng tượng của hắn. Thời gian nửa canh giờ đã là cực hạn.
Bạch Dịch không đáp lời. Hắn điều khiển Bối Nhãn Bức hướng về bên cạnh lao đi như bay, cố gắng đi xa khỏi hướng di chuyển của con Thiên Thực Trùng kia.
Hắn rất không muốn trêu trọc vào con trùng yêu khủng bố, không có cái gì là không ăn được ấy.
Nửa canh giờ trôi qua, một cỗ hắc khí từ trên người Bối Nhãn Bức bay ra, vội vàng trốn vào trong ngọc bội, đồng thời phi kiếm của Bạch Dịch đâm vào con mắt quái dị trên lưng của nó.
Tiếng gào rú vang lên, trong lúc Bối Nhãn Bức giãy giụa thì Bạch Dịch đã nhảy ra ngoài. Phi kiếm của hắn không rút ra mà đâm sâu vào Mệnh môn của nó.
Con yêu trùng đụng mạnh về bên trái, làm bắn tung một vách đá, kéo theo một đám huyết nhục và vẩy lẫn lộn. Nó không ngừng gào rú cho tới khi khí lực không còn, ngã xuống một bên.
Với cảnh giới hiện giờ của Bạch Dịch, đánh chết một con yêu thú cấp ba không quá khó, nhưng cũng không dễ dàng đến vậy, nhất là đám trùng yêu dưới lòng đất. Những con trùng yêu này thô bao gấp mấy lần yêu thú thông thường, vô cùng hung hãn lại không sợ chết.
Chúc Hỏa ăn quá nhiều Linh đan cửu phẩm, hiện giờ đang chuẩn bị để hóa thành yêu thú cấp hai nên không thể hiệp trợ chủ nhân. Dưới lòng đất này, chỉ có quỷ vương Diêm Sơn có thể trợ lực cho Bạch Dịch.
Sau nửa giờ phi hành, Bạch Dịch đi được hơn mười dặm, tới gần một vũng bùn lớn.
Nơi này trước đây không lâu là nơi chia nhánh của con sông, phân thành ba nhánh bất đồng. Từ nơi này cũng hình thành một cái đầm bùn cực lớn.
Mặt nước lạnh băng chảy đi, phần cuối biến mất trong một mảnh hắc ám không có đầu cuối, cố nhìn cũng không thấy lối ra.
Hai hàng lông mày cau lại, Bạch Dịch định tiếp tục đi theo dòng nước tiến về phía trước. Dù sao, trong thế giới hắc ám này, chỉ có dòng nước là chỉ dẫn duy nhất cho hắn.
Quét mắt nhìn ra vũng bùn gần đó, bước chân hắn đột ngột dừng lại.
Từ trong vũng bùn đen sì có một ít bong bóng khí thoát ra, lúc vỡ mang đến một mùi rất khó ngửi. Toàn bộ vũng bùn bị bao phủ bởi một vùng chướng khí. Đối diện nó có một cửa động tĩnh mịch giống như cái miệng của một con dã thú đang lẳng lặng chờ con mồi tiến đến. Vùng phụ cận của động còn có một lớp xương trắng rải thành một đường, cảnh tượng vô cùng bí hiểm.