Nhìn Bạch Dịch biến mất trước mắt, Lữ Tịch Thần trừng mắt phẫn nộ, hét lên một tiếng còn to hơn tiếng gầm của Bối Nhãn Bức. Rốt cuộc nàng đã hiểu, đối phương chỉ muốn lấy mình làm bia đỡ đạn mà thôi.
Dĩ nhiên, nàng không thể nhịn được nữa trước hành vi hèn hạ của Bạch Dịch. Dù nàng là Thanh Châu Minh Ngọc, thiên tư hơn người, muốn giết chết hơn mười con yêu thú có thực lực tam cấp cũng không dễ dàng chút nào, không cẩn thận là có thể trọng thương, thậm chí mất mạng.
Trùng yêu khủng bố dưới lòng đất còn nguy hiểm hơn yêu thú bình thường nhiều. Lữ Tịch Thần có thể kiêu ngạo nhưng không ngu đần. Lúc hiểu ra thâm ý của Bạch Dịch, nàng không kịp nghĩ tới đám trùng yêu sắp bay vào thông đạo, chỉ vừa thi triển ẩn thân thuật vừa chạy gấp vào phía trong thông đạo.
“Ngươi dẫn động trùng yêu đến muốn mượn sức ta giết sạch chúng ư? Ngươi nghĩ ta là người ngu hả!”
Còn đang lửa giận bừng bừng, trước mặt nàng bụi mù tung lên, một bức tường đá cứng rắn đột nhiên xuất hiện, bịt kín thông đạo.
Đang chạy với tốc độ quá nhanh, bức tường xuất hiện quá đột ngột khiến nàng không kịp dưng flại, đâm sầm vào, toàn thân đau nhức, thuật ẩn thân cũng mất đi hiệu lực.
Chi! Chi!
Một con Bối Nhãn Bức cực lớn chạy vào thông đạo, hai mắt đỏ bừng dữ tợn khiến người ta sợ hãi. Răng nanh nó sắc bén như dao, có thể cắn sắt như bùn.
Bất chấp cơ thể đang đau dớn, Lữ Tịch Thần vội xuất ra một thanh phi kiếm tỏa ánh sáng long lanh như ngọc, trên kiếm tỏa ra hàn khí đặc thù chém tới quái trùng.
Phi kiếm của nàng có phẩm chất vượt qua pháp khí cao giai thông thường, đạt tới cực phẩm, cùng loại với tấm lá chăn bằng ngọc lúc trước, đều là cực phẩm pháp khí sư tôn nàng ban cho. Tông chủ đương đại của Hàn Ngọc Tông từng sử dụng nó, uy lực tất nhiên phi phàm.
Ngọc kiếm vừa ra, hàn khí phủ đầy thông đạo nhưng con Bối Nhãn Bức không hề né tránh. Nó ngang nhiên dùng hai thú trảo cứng rắn va chạm trực tiếp. Oanh một tiếng, con Bối Nhãn Bức to lớn bị đánh bay ra ngoài, đụng phải một con Bối Nhãn Bức khác đang muốn tiến vào thông đạo.
Lữ Tịch Thần là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, lại dùng cực phẩm pháp khí, việc đối phó với một con Bối Nhãn Bức không phải việc khó khăn gì. Nhưng con Bối Nhãn Bức là loại da dày thịt béo, bị phi kiếm đả thương chỉ khiến nó càng thêm hung bạo, mạnh mẽ đánh tới.
Thông đạo chật hẹp, bàn tay trắng như ngọc của Lữ Tịch Thần tung bay, bấm động pháp quyết thúc giục phi kiếm quần chiến với con Bối Nhãn Bức. Cũng may vì thông đạo chật chội nên Bối Nhãn Bức chỉ có thể tiến vào từng con một, đám còn lại chỉ có thể tập trung ở bên ngoại, nhao nhao gọi đồng bạn, hận không thể tập trung vào một chỗ mà xé xác nhân loại kia.
Sau lưng là tường đá cứng rắn, Lữ Tịch thần không còn đường lui, bao nhiêu giận dữ trong lòng đều dồn lên người con Bối Nhãn Bức trước mặt. Không bao lâu sau nàng đã chặt đứt đầu nó.
Với kỳ tài được mọi người công nhận như nàng, đơn đả độc đấu với một con yêu thú cấp ba không khó, nhưng con đầu bị giết, con thứ hai liền xông lên, không cho nàng cơ hội và thời gian để hồi sức.
Ỷ vào tu vi không tầm thường, Lữ Tịch Thần liên tiếp giết chết chín con Bối Nhãn Bức. Khi con thứ mười xuất hiện, Linh lực trong cơ thể nàng đã không còn, nguy hiểm trước mắt, tiểu thuẫn vội xuất hiện trước mặt kết hợp cùng ngọc kiếm ngăn cản thế công dũng mãnh của con Bối Nhãn Bức này.
Ngọc thuẫn là pháp khí phòng ngự, cấp bậc cực phẩm, không cần chủ nhân điều khiển vẫn có thể chủ động phòng ngự. Nếu không có ngọc thuẫn này, lúc còn ở Thương Vân Tông, nàng khó tránh khỏi cổ trùng từ người Vương Nhiễm nổ bắn ra.
Có ngọc thuẫn trong tay, Lữ Tịch Thần nhanh chóng lấy ra một viên đan dược nuốt vào.
Đan dược nhanh chóng khôi phục Linh lực trong cơ thể nàng, nhưng giá trị của nó vô cùng đắt đỏ. Nàng chỉ có cả thảy ba viên, nếu không phải bị phong ấn ở nơi này, nàng nhất định sẽ không lãng phí mà dùng nó.
Hai mắt đầy oán hận nhìn tường đá sau lưng, Lữ Tịch Thần vừa dùng Linh thạch khôi lực Linh lực, vừa dùng pháp khí phòng ngự đón đỡ những đòn tấn công liên tiếp của con Bối Nhãn Bức.
Bức tường đá dày tới ba trượng, không dễ phá được. Nghĩ đến nó, nàng càng căm phẫn Bạch Dịch, thầm rủa trong lòng, thề không băm tên đệ tử Thương Vân vô sỉ kia ra thành tám mảnh thì không hả giận.
Phía sau tường đá, Bạch Dịch đang thảnh thơi ngồi, Linh thạch trong tay đã trở nên ảm đạm.
Có người như Thanh Châu Minh Ngọc mở đường, chỉ có kẻ ngu mới không tận dụng. Nếu phải tự mình động thủ, hơn mười con Bối Nhãn Bức là một mối phiền toái lớn, trừ phi hắn bỏ mặc cả trăm tu sĩ bên ngoài để bỏ chạy một mình.
Bạch Dịch không tiếc mạng mình cũng không để tính mạng của tu chân giả khác trong lòng, chỉ là lần này Thất Sát Môn để lộ bố trí chứng tỏ sau lưng còn có âm mưu chưa ai biết. Tạm thời Bạch Dịch chưa nhìn ra manh mối, chỉ cảm nhận được sự tà ác lạnh lẽo của nó.
Nếu chỉ vì muốn chiếm đoạt tài nguyên tu luyện mà dấy lên chiến đấu, hắn sẽ đứng một bên mà xem như xem người ta diễn tuồng. Không may lần này Thất Sát Môn để lộ tung tích của Vu giả, sự việc đã không đơn giản chỉ là cuộc tranh đấu vì tài nguyên giữa ba tông môn nữa rồi.
Thanh Châu Minh Ngọc bắt đầu có dấu hiệu rối loạn. Có thể bảo trụ một ít đệ tử trong tông, Bạch Dịch sẽ không chỉ đứng ngoài bàng quan. Hơn trăm tu sĩ ngoài thông đạo có phân nửa là đệ tử của Thương Vân Tông, còn lại đều là người của Hàn Ngọc Tông, không có ai là đệ tử của Thất Sát Môn cả. Nếu không phải vậy, hắn đã mang đám tu sĩ Thất Sát Môn giết chết không chừa rồi.
Nhớ tới lúc Đồng Linh bị cổ mẫu chiếm lấy, trong lòng hắn lại dâng lên nỗi tức giận kèm sát ý mãnh liệt. Hắn tiến lại gần bức tường đá. Đằng sau nó vẫn đang vang lên từng tiếng đấm đá không dứt.
Hít sâu một hơi, Bạch Dịch đứng thẳng. Bức tường đá hình thành từ đạo pháp thổ hệ lấy của hắn rất nhiều Linh lực, may là hiện giờ hắn đã khôi phục như lúc ban đầu.
Linh thức tràn ra, xuyên qua tường đá quan sát màn chiến đấu của Lữ Tịch Thần. Bạch Dịch không khác gì một người đứng ngoài quan sát trận chiến với vẻ lãnh đạm, nhưng trên gương mặt mang vẻ không hề bận tâm cũng hiện ra một tia tán thưởng nhàn nhạt.
Thiên tài tất phải có chỗ hơn người. Lữ Tịch Thần chém liên tục mười bốn con Bối Nhãn Bức, mặt đất dưới chân đã bị nhuộm đỏ, xác thú trải dài suốt tầng thông đạo.
Trước mặt Lữ Tịch Thần là ngọc kiếm và ngọc thuẫn, tuy thần sắc mệt mỏi không chịu được, ánh mắt nàng vẫn sáng người, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ.
Nàng từng đi qua nhiều hiểm địa, gặp qua không ít yêu thú, ngay cả yêu thú cấp bốn cũng đã từng thấy qua. Tuy yêu thú ấy bị sư tôn nàng dễ dàng giết chết thì những kinh nghiệm nàng trải qua không phải đệ tử nào muốn cũng có được.
Mỗi khi xâm nhập hiểm địa, sư tôn nàng đều đứng ở phía sau quan sát. Trừ phi nàng gặp phải nguy hiểm liên quan tới tính mạng, còn không tuyệt đối sẽ không ra tay.
Có được sự quan tâm và bồi dưỡng như thế từ tông chủ, có thể thấy địa vị của nàng trong tông quan trong ra sao. Nói nàng là người có tương lai nối nghiệp cũng không quá đáng.
Vốn luôn có sư tôn ở phía sau, nàng chưa từng sợ hãi vì nàng biết, dù gặp cường địch không thể đấu lại nàng cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì. Lần này rơi vào thế giới dưới lòng đất, đằng sau nàng không còn sư tôn nữa, chỉ có bức tường đá lạnh băng vô cảm khiến tâm tư nàng có chút lo lắng.
Hoa nở trong vườn không thể biểu hiện hết giá trị, chỉ có bôn ba hiểm cảnh, trải qua sinh tử mới giúp tu chân giả trở nên cường đại hơn. Cứ mãi sống dưới sự che chở của cường giả tông môn thì không bao giờ trở thành một cây đại thụ che trời được.
Giết chết liên tiếp mười bốn con yêu trùng, Lữ Tịch Thần cũng cảm thấy kiêu ngạo. Thì ra không sư tôn nàng cũng có thể một mình vượt qua sóng gió. Từ nay về sau, nàng không còn là hoa trong nhà không sợ gió mưa nữa.
Con Bối Nhãn Bức cuối cùng đã xuất hiện. Nó to lớn hơn những con khác rất nhiều. Nó không xung phong liều chết như những con trước đó mà lặng yên phủ phục trong động quật, hai con mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm vào nữ tử đang đứng trong thông đạo.