[Trọng Sinh] Ngôn Ngữ Các Loài Hoa

Chương 1

Mục Nhan thẫn thờ, ánh mắt dán lên tờ giấy đang để trên mặt bàn kia một khắc cũng không rời, nước mắt đã lưng tròng, đôi môi trắng bệch mấp máy tưởng chừng như muốn nói gì đó nhưng sau đó lại run rẩy mà mím chặt lại. Một lúc sau mới thì thào mà phát ra tiếng nói: " ...tại sao?"
" Tại sao?" Người đàn ông ngồi ở phía đối diện của chiếc bàn lười biếng nhếch miệng, ánh mắt hẹp dài nguy hiểm tỏ rõ vẻ khinh thường. " Nguyên Nguyên có thai rồi, cái danh Trần phu nhân của cô cũng đã đến lúc trả lại cho cô ấy rồi. Làm người ấy mà, không nên tham lam."
 Hai hàng nước mắt của Mục Nhan ào ào rơi xuống, từng giọt nước mắt như những hạt pha lê nhỏ tí tách mà rơi xuống thảm nền. Mascara của cô tỉ mỉ chuẩn bị giờ đây cũng nhòe đi nhưng Mục Nhan nào để ý. Đẹp để làm gì cơ chứ?
 Trần Hiệu chán ghét nhìn những mảng nước đang thấm dần trên thảm trên nền đất, một ánh mắt cũng không muốn dành cho Mục Nhan. Có thể nói, cô là hội tụ của tất cả những gì gã chán ghét cũng như khinh thường nhất trên thế gian này.
" Em không đồng ý." Mục Nhan nghẹn ngào ngẩng cao mặt nhìn Trần Hiệu, ánh mắt kiên định bỗng dưng lóe lên một tia sáng, mặt cô vẫn còn lưu lại vài giọt nước mắt, chẳng buồn lau đi, cô cười nói. " Em muốn xem, dù cho có được trái tim anh, Trình Nguyên cô ta sao có thể danh chính ngôn thuận mà bước chân vào Trần gia!"
" Mục Nhan... Cô thật kinh tởm! Chỗ tài sản Trần gia này, cô vẫn còn lưu luyến đến như vậy?" Trần Hiệu lạnh lùng gắt lên." Hỏi cũng vì muốn cho cô chút danh dự cuối cùng, cô tưởng rằng tôi không có khả năng đá cô ra khỏi nhà của tôi ngay lập tức sao?!"
" Haha..." Mục Nhan dùng tay che miệng cười lớn thế nhưng nước mắt lại lần nữa ào ào chảy ra như thác, giọng nói cũng vì thế mà khàn đi. " Anh làm như thế nào cơ chứ? Trừ phi anh muốn giết t..."
 Mục Nhan đang nói nhìn thấy ánh mắt âm trầm lóe lên tia nguy hiểm như một con rắn hổ mang đang rình mồi của Trần Hiệu liền im bặt. Vì cô biết , cô nói đúng rồi...
 Trần Hiệu đứng dậy, vừa chỉnh chỉnh lại cà vạt vừa lạnh giọng ra lệnh cho một người có dáng vẻ cao lớn đằng sau." Giết, nhớ lau dọn sạch sẽ, Nguyên Nguyên sợ máu. Còn nữa..."
 Gã ghét bỏ nhìn tấm thảm dính nước mắt của Mục Nhan, ra lệnh " Tấm thảm kia, đem đốt đi."
Tên tay sai kia mặt vô cảm xúc như một con robot không có cảm xúc, máy móc nói "Tuân lệnh, ông chủ!" sau đó liền từ từ đi đến chỗ Mục Nhan.
 Mục Nhan theo bản năng lùi lại phía sau, không còn sức khóc nữa, chỉ run rẩy hỏi:" A Tiêu, t... tôi đã từng bạc đãi cậu sao? T...tôi đã từng hại cậu sao?"
"Không. Nhưng ông chủ ghét cô, muốn giết cô." Người xưng là A Tiêu kia lạnh lùng nói. " Có trách cũng chỉ dám trách cô  tự mình đa tình thôi. Nể tình cô từng là bà chủ của tôi, tôi sẽ ra tay nhẹ nhàng hơn. Mục Nhan, tạm biệt."
A, vậy ra người có lỗi là cô sao? Vậy ra người ngu ngốc từ đầu đến cuối cũng chỉ có cô thôi sao? Mục Nhan đau đớn mở to hai mắt trừng lớn, dưới bụng đã bị người đâm cho một nhát dao. A Tiêu một ánh mắt cũng không chớp xoay mạnh chiếc dao một vòng, bụng của cô cũng như vậy mà bị khoét một lỗ. Máu ứa ra thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng, chảy tách tách xuống nền đất. Cả căn phòng tanh nồng mùi máu, Mục Nhan nằm trên vũng máu đỏ tươi, hơi thở thoi thóp nhưng hai mắt vẫn cứ như vậy mà trừng lớn, hốc mắt đỏ ửng. Cô nhớ cha mẹ, mới hôm qua thôi, họ vẫn còn dịu dàng quan tâm vuốt ve cô, vậy nếu như hôm nay nghe tin con gái đã ra đi, họ sẽ phải chịu đựng nỗi đau này như thế nào bây giờ? Không có cô ở đó lau nước mắt cho, nhỡ đâu họ khóc sưng mắt mất thì sao bây giờ?
 " Nhan Nhan à, hay con trở về đi? Chúng ta lại trở thành một gia đình bốn người hạnh phúc, chỉ có chúng ta thôi. Không lấy chồng cũng được, ông lão này lại còn lo không thể chăm sóc con chu đáo được hay sao? Về nhà đi con, cha không muốn thấy con buồn đâu, Nhan Nhan của cha."
" Nhan Nhan à, mệt quá thì về với chúng ta nha con, con vẫn còn gia đình này mà. Về với mẹ, mẹ thương Nhan Nhan nhất."
" Chị Nhan Nhan, gã Trần Hiệu ấy dám làm chị khóc sao? Không được! Em nhất định đi tìm tên khốn kiếp đấy, đánh hắn trả thù cho chị. Chị gái của em tuyệt vời như vậy, gã còn dám không biết trân trọng sao?!"
Nghĩ đến đây, Mục Nhan khóc nấc lên mặc cho từng trận đau đớn dưới bụng đang truyền lên, bỗng dưng trong tâm trí cô vang lên một giọng nói.
" - Chỉ vì theo đuổi hắn, em hy sinh nhiều như vậy. Đã bao giờ hối hận chưa?
  - Trần Hiệu là hoàng tử của em, anh ấy đối xử với em vô cùng tốt, em sẽ không bao giờ hối hận đâu!
  - Ừm, vậy chúc em hạnh phúc."
 Em hối hận... Em hối hận rồi, còn kịp không?
 Ngày hôm sau, truyền thông đưa tin, Trần phu nhân_ Mục Nhan tiểu thư tối hôm qua đã tự sát tại nhà riêng ở ngoại ô thành phố, không rõ nguyên nhân.
 Cha mẹ Mục biết tin, khóc tê tâm liệt phế, ngất lịm đi trong tang lễ. Mục Tiền, em trai của Mục Nhan, giận dữ đi tìm Trần Hiệu trong gương mặt giàn dụa nước mắt. Cuối cùng bị Trần Hiệu sai bảo vệ lôi xềnh xệch ra khỏi công ty. Không thể nào đòi lại công bằng cho chị gái, Mục Tiền ở trước cổng công ty Trần gia, gục xuống đất khóc như một đứa trẻ.
------------------------------------------
Mục Nhan nặng nề nhấc mí mắt, cả đầu đau như búa bổ, thân thể nóng ran lại tê tê dường như chẳng thể nhấc nổi một ngón tay, cả người nặng nề không thở nổi, hơi thở yếu ớt, mồ hôi trên trán cũng theo từng nhịp thở túa ra thấm ướt hai bên tóc mai của cô. Phải đến một lúc lâu sau, cơn đau hành hạ thân thể cô mới tan đi một chút, Mục Nhan khẽ mở mắt, lại nhíu nhẹ lại, đèn ở đây quá sáng, Mục Nhan phải mất mấy giây để quen thuộc với ánh náng nơi đây. Tiếp đó, sộc vào mũi cô là mùi sát trùng nồng nặc cay xè. Mục Nhan trong bụng đầy dấu hỏi chấm. Không phải bản thân cô đã bị tên tay sai của Trần Hiệu kia đâm chết rồi hay sao? Tại sao bây giờ cô lại xuất hiện ở bệnh viện? Bị khoét một lỗ ở bụng mà cũng có thể cứu sống được sao? Nền y học nước Z từ khi nào đã phát triển đến
như vậy rồi a? Còn nữa, tên Trần Hiệu ác ma kia mà cũng chịu để người phá hoại kế hoạch của hắn để cứu cô ư? Càng nghĩ đầu cô lại càng đau. Mục Nhan đành dừng lại những suy nghĩ miên man trong đầu, nặng nề nhấc tay xoa xoa trán.

Lúc này bỗng dưng từ cửa ra vào vang lên hai tiếng cạch cạch, từ ngoài có ba người hai già một trẻ đi vào. Mục Nhan chính thức bị dọa cho thất thần. Trước mặt cô là cha mẹ Mục và Mục Tiền. Nhưng cái chính đó là, cha mẹ Mục bỗng dưng trông như trẻ ra cả chục tuổi, ngay cả vết nhăn trên khóe mắt cũng không biết biến đi đâu mất. Mục Tiền cũng như lùn đi vài cm, khuôn mặt non nớt có chút ngỗ nghịch khác hẳn bộ dạng trầm ổn, ngạo kiều thường ngày của cậu. Không đúng, chẳng lẽ gia đình cô rủ nhau đi uống thuốc trẻ hóa của vị thần tiên nào hay sao vậy? Mục Nhan bị dọa cho đến nỗi đờ người, quên cả việc chào ba người luôn.

Mẹ Mục thấy con gái đã tỉnh thì sốt sắng đến sắp khóc chạy đến ôm chầm lấy cô, nói liến thoắng: “ Ai~ Nhan Nhan tội nghiệp của mẹ, bỗng dưng không sao sao tự nhiên lại ốm nặng đến như vậy a? Con làm ta lo suýt ngất đi đến nơi rồi!”

Có lẽ mẹ Mục quá xúc động liền không nhận ra con gái nhỏ trong lòng mình đã cứng đờ người. Mục Nhan chính thức bị sốc tinh thần không gượng dậy nổi. Mục Nhan cô từ bé thể chất đã vô cùng khỏe mạnh, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ bị duy nhất một lần năm 16 tuổi bị ốm nặng liệt giường phải vào bệnh viện còn đâu thì căn bản là khỏe như trâu, không bị ốm lần nào khác nữa. Mục Nhan nghi ngờ, cô đây là đã trọng sinh như trong mấy cuốn tiểu thuyết cô đã đọc hồi thiếu nữ phải không? Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, Mục Nhan khó khăn yếu
ớt hỏi: “Con… năm nay bao nhiêu tuổi?”

Ba người còn lại bị dọa ngây người. Cha Mục lắp bắp nói: “ Mười… mười sáu tuổi. Nhan Nhan con có sao không?”

Trong đầu Mục Nhan nổ hai tiếng oành oành, đại não chấn kinh. Sự việc khó tin cứ như vậy mà chạy đến trên người cô ư?! Cũng thật quá tình cờ đi?

Lại nhìn ba cặp mắt lo lắng đang nhìn chằm chằm mình, Mục Nhan bỗng dưng sống mũi cay cay, vành mắt đỏ hoe hoe, ôm chầm lấy mẹ Mục bên cạnh khóc òa lên làm ba người cuống cuồng cả lên.
" Bảo bối đừng khóc mà! Con đau ở đâu sao? Ch..cha đi gọi bác sĩ tới ngay!”
“ Nhan Nhan à, con đ…dừng khóc. Mẹ ở đây, mẹ ở đây với con mà!”
“ Chị! Mười sáu tuổi rồi, ch…chị đừng khóc như trẻ con vậy chứ! Á!! Mẹ! Sao mẹ đá con?! Đau gần chết!!” Mục Tiền vừa mở mồm nói một câu liền bị mẹ Mục hừ lạnh đạp cho một cái vào chân.
Mục Nhan khóc như mưa từ lúc bác sĩ đến rồi bác sĩ đi cô cũng không để tâm. Điều này làm cho cả ba người Mục gia lo đến mức cũng sắp khóc theo cô. Dù cho bác sĩ cũng đã nói, tỉnh dậy là ổn rồi, sẽ không sao nữa nhưng mà cô khóc đến như vậy, bảo không sao sẽ có người tin ư?!
Đại khái Mục Nhan khóc được hơn mười lăm phút cũng liền tự khắc nín. Chỉ nhẹ nhàng bảo mình muốn nghỉ ngơi, ba người còn lại cũng không muốn cô mệt mỏi, cũng từ từ đi ra ngoài để không gian riêng cho cô một mình trong phòng. Lúc này, Mục Nhan mới có thể tỉnh táo sắp xếp suy nghĩ lại những việc vừa mới xảy ra.
Cô vốn sinh ra trong một gia đình có truyền thống làm nghề ẩm thực, cha mẹ Mục có một chuỗi nhà hàng ẩm thực truyền thống có tiếng ở trong thành phố S, Mục Nhan sinh ra và lớn lên trong sự nuông chiều và đùm bọc của cha mẹ. Bởi vậy nên Mục Nhan tuy không phải tiểu thư hào môn gì nhưng tính tình chua ngoa, đỏng đảnh, kiêu ngạo, chẳng coi ai ra gì, người gặp người ghét, chó gặp chó sủa, danh thối đến mức không thể tả. Bỗng dưng năm cô vừa tròn mười tám tuổi, trong một lần gặp tình cờ tại một nhà hàng của cha cô, Mục Nhan gặp Trần Hiệu. Gã hào hoa phong nhã, nụ cười như tắm nắng xuân, xung quanh người như tỏa ra một ánh hào quang chói mắt khiến người khác ngưỡng mộ. Mục Nhan vừa gặp đã yêu gã. Cũng thật khôi hài, một con nhỏ xấu tính chanh chua như Mục Nhan, chỉ sau một lần tỏ tình liền được Trần Hiệu đồng ý qua lại.
Mục Nhan thời khắc ấy sung sướng không tả được. Chỉ là cô không hề biết, chỉ sau cái ngày định mệnh ấy thôi, chính là chuỗi ngày tự tìm đường chết của cô. Yêu nhau thắm thiết được hơn hai năm, Mục Nhan vì Trần Hiệu mà từ bỏ học đại học, hai người thậm chí còn vui vẻ dắt tay nhau vào cục dân chính đăng ký kết hôn xong xuôi hết rồi, Mục Nhan mới phát hiện, trong lòng Trần Hiệu từ lâu đã có một *bạch nguyệt quang. Mà cô vì may mắn có gương mặt có vài nét tương đồng với cô ta nên không hơn không kém, chỉ là một cái bình hoa thế thân. Mục Nhan đau lòng không thôi, nhưng là con người vốn không có da mặt, chẳng bao lâu sau Mục Nhan đã điên cuồng chạy theo hình mẫu thanh cao giản dị của người tình cũ của Trần Hiệu hòng muốn chiếm lấy tình cảm của gã lại không ngờ khiến cho hắn ta vừa nhìn cô lại càng nhớ đến mối tình đầu đáng yêu trong lòng hắn.
Vậy rồi điều gì không muốn cũng vẫn đến, Trình Nguyên_ mối tình đầu của Trần Hiệu bỗng dưng từ đâu trở về. Trần Hiệu thì khỏi phải nói, bạch nguyệt quang trở về liền thấy cái thế thân này thật chướng mắt, một cước đá cô đi. Mục Nhan há có phải dạng người dễ dàng bị đá như vậy. Cô gian trá, xảo quyệt tìm mọi cách hãm hại Trình Nguyên. Trình Nguyên vẫn luôn là bộ dạng thanh tao yếu ớt, trong lòng Trần Hiệu khóc lóc nỉ non: " Là em cướp anh từ cô ấy, người sai đầu tiên cũng là em. Em đáng bị như vậy, anh không cần lo cho em. Em còn chịu được..." Trần Hiệu nghe xong luyến tiếc liền chính mình đi gặp Mục Nhan, sau đó thì sao? Sau đó thì cô bị hắn ta sai người giết cho chết không kịp nhắm mắt chứ làm sao nữa?!
Mục Nhan hồi tưởng lại toàn bộ kí ức, ánh mắt giờ đây đã không còn tuyệt vọng hay thất vọng gì nữa cũng chẳng còn lưu lại vẻ hận thù hay ganh ghét gì cả, chỉ đơn giản bình lặng không một gợn sóng lại cho chút thả lỏng, yên tâm. Thứ nhất, kiếp trước không biết là ai sai trước nhưng vẫn là cô sai, kiếp này cho dù có được cơ hội được làm lại cơ hội một lần nữa, Mục Nhan cùng không muốn phí một phút một giây nào đem tặng cho tên khốn Trần Hiệu kia. Thứ hai, Mục Nhan hiểu rõ địa vị của mình ở đâu, cho dù trong lòng cô hận cái tên này đến tận xương tận tủy nhưng so với Trần Hiệu giàu có lại âm hiểm như ma, cô hiện tại chỉ có thể hữu tâm nhưng bất lực. Đừng nói Mục Nhan cô thánh mẫu Marry Sue gì gì đấy, tiểu thư đỏng đảnh như cô vẫn là không thể làm trái lương tâm để nhận cái danh kỳ diệu đó được đâu~ Mỗi lần nghĩ lại đến tình cảm đáng ghét của hai con người kia, Mục Nhan hận không thể ói hết canh vừa uống ra, đáng yêu khả ái mà nhẹ nhàng tặng cho họ cặp ngón tay giữa xinh đẹp của mình.
Thật xin lỗi, tại hạ không phải tiểu thư khuê các, không biết thể nào là diễn ngược luyến tình thâm! Trải qua một kiếp có mắt như mù, đối với cô mà nói, yêu là yêu, hận là hận, tại sao cứ phải lằng nhằng yêu hận với một người?