*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tình hình của Thẩm Sâm thiệt sự rất hỏng bét.
Tuy rằng là dị năng giả, nhưng một ngụm cắn đó của tang thi cách quá gần động mạch cổ, đến cả Mục Siêu cũng không tài nào xác định được virus có xâm nhập vào trong cơ thể hắn hay không. Mà cấp bậc hiện giờ của Thẩm Sâm, quá trình tiến cấp hẳn cũng không phải là ngất xỉu sốt cao thế này mới đúng….
Làm sao bây giờ? Mục Siêu cắn môi. Đầu của Thẩm Sâm gối lên đùi cậu, mồ hôi trên trán không ngừng rịn ra. Cho dù chân tê rần, cảm giác quần cũng đã ướt một khoảng nhỏ.
“Lão cha nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì!” Phi Ly ghé vào lưng ghế dựa dòm về phía sau, hai tay nâng má, tin tưởng cùng kiên định nhìn Thẩm Sâm mặt đầy thống khổ.
Dọc theo đường đi tang thi cũng không nhiều, không biết có phải là do thi triều nơi nhà xưởng hay không.
Quan tâm ắt loạn. Đầu óc Mục Siêu trống rỗng. Thẩm Sâm mà chết cậu ngay cả mấy ý tưởng tự tử linh tinh gì đó cũng đã nghĩ xong! Nếu không phải Phi Ly hô lên thì có lẽ cậu đã lạc lối trong đống ý tưởng của mình rồi! Ảo não kéo lại suy nghĩ.
Cảnh tượng ngoài xe vun vút lùi ra sau, thôn làng bị tàn phá, tang thi du đãng, thỉnh thoảng sẽ có đội ngũ săn tinh hạch của tang thi. Bọn họ nóng vội lên đường. Một đường cứ thế mà tiến hoàn toàn không rõ tình hình bên ngoài.
Một tay nắm lất tay Thẩm Sâm, tay còn lại giúp hắn gạt tóc mái ướt đẫm vì mồ hôi mà bết vào trán. Người đàn ông này không phải là lần đầu tiên hôn mê, nhưng rồi hắn vẫn ở bên cạnh cậu. Mặc kệ đến nơi nào.
Cây dương thụ cao lớn đứng thẳng tắp ven đường, không có nhóm biến dị thực vật thì chỉ sợ tinh cầu này chỉ còn đám người bàng quan đầy lý lẽ. Màu xanh bầu trời hòa cùng màu cây xanh như thế thật chói mắt, tựa như một thể, chúng nó mới là chủ nhân chân chính. Đấy chính là tự nhiên. Vô luận là cây là động vật hay nhân loại, trải qua một vòng luân hồi khôn sống mống chết khiến mọi người đều trải qua sự sàng lọc, thiên nhiên làm cho bọn họ càng ngày càng phù hợp với thế giới này, mà không phải càng đẩy ra xa.
Nhìn khung cảnh lùi về sau qua cửa sổ, vừa nhìn tâm liền trở nên yên tĩnh lại.
Anh hãy mau tỉnh nhé. Mục Siêu cúi đầu, cẩn thận lau mồ hôi cho Thẩm Sâm. Cậu rất rối loạn, nhưng giờ đã tỉnh táo chút rồi. Thẩm Sâm đời trước là song hệ dị năng giả, khiến ai ai cũng hâm mộ thiên phú cùng năng lực của hắn, cho dù bị người ta ám toán, hắn cũng có thể lao ra khỏi vòng vây, nếu không phải vì mình….
Tô Hàng nhìn vào kính chiếu hậu, trong mắt cha nhỏ là một mảng tĩnh lặng, chăm chú nhìn cha lớn đang hôn mê. Từng nói qua với chị, hai người này thật sự rất ân ái. Là sự ỷ lại lẫn nhau mà bọn họ không thể hiểu được.
Phi Ly ngồi ở trên đùi Tô Hàng, bưng mặt, không biết đang nghĩ gì.
….
Trước căn cứ Tây Bắc, có một thành thị, chỗ đó tuy không quá phồn hoa, lại có nhiều kiến trúc cổ. Trường Thành cổ xưa được sửa chữa thành Trường Thành bằng gạch xanh mới mẻ, đem toàn bộ thành thị chia làm hai phần nội thành cùng ngoại thành. Trong nội thành một nửa là cao ốc mọc san sát, đường cái rộng lớn, đều tọa lạc tại trung tâm thành thị, nửa còn lại thì cố ý tu sửa các kiến trúc cổ xưa. Sơn đen ngói đỏ, đá xanh lót đường, ngoại trừ cửa sổ là thủy tinh, khắp nơi đều lộ ra hơi thở xưa cổ. Mái lưu ly cong cong, lầu gỗ mái vòm nối tiếp nhau, trản đăng hình nhân vàng son. Thành phố R ắt không thể thiếu cảnh sắc du lịch.
Sở dĩ chọn nơi này làm căn cứ dừng chân tạm thời, thứ nhất là vì P thị gần địa điểm du lịch đang sửa chữa nhất, nên không có nhiều khách du lịch đến đây, phần lớn địa điểm tham quan đều tạm thời đóng cửa, ngược lại tránh khỏi việc vào mùa cao điểm mà người lúc nào cũng như thủy triều. Hai là Mục Siêu nghĩ đến một chuyện xấu ở kiếp trước, là lúc vận mệnh của cậu biến xấu. Sự căm thù đến tận xương tủy của cậu đối với một người Lương Thiên hoặc có thể nói là với cả một đội ngũ.
Lương thực càng lúc càng thiếu. Nhưng chính phủ cũng không phải ngồi không. Hai căn cứ Tây Bắc, Tây Nam bình an vô sự, dựa vào lương thực dự trữ cùng mở ruộng thửa mà sinh sống. Tuy nhiên những địa phương khác không được may mắn như vậy, bởi vì lương thực cứ giảm, một số người sống sót, nhất là một vài dị năng giả cá biệt không kiêng nể gì cướp đoạt vật tư của người qua đường, nghĩ cái thời thế này chả còn ai quản bọn họ được nữa, loại người này càng ngày càng làm càn.
Mục Siêu nhớ rõ, hai năm tiếp ở mạt thế, phía trên phái người đến tổng dọn dẹp. Ở R thị tra ra một căn cứ cư nhiên ăn thịt người khiến nhân thần cộng phẫn. Lúc đó vì bắt đám người nọ, rất nhiều dị năng giả cùng binh lính đã nằm lại. Mà không biết vì sao lão đại nơi đó lại đáp lên tuyến của Điền gia, được cứu đi.
Nếu không phải nhờ gã, có lẽ kiếp trước Mục Siêu cũng không hỏng bét như thế.
Nếu như nói ở mạt thế Mục Siêu muốn loại trừ ai nhất, thì chính là tên đàn ông đó.
….
Nơi này không phải rừng cây nhưng lại mọc rất nhiều loại nấm đầu to như ô dù còn cao lớn như một người đàn ông thành niên, quả thật chính là rừng nấm. Trên mấy tảng đá, trên mỗi đỉnh đầu nấm lại một cái lại mọc thêm một cái, nếu như không phải kiếp trước biến đám nấm nơi này vô cùng kỳ dị, về sau bên sở nghiên cứu cũng chứng minh đích thực đất đai R thị bị loại nấm biến dị này chiếm đóng, tuy rằng rốt cuộc đám nấm này từ đâu đến vẫn còn là một bí ẩn.
“A Sâm, anh nhẫn nại chút.” Cúi người dùng miệng đút nước, đem nước trong không gian từng ngụm từng ngụm chuyển vào miệng Thẩm Sâm. Là cậu quá mức khẩn trương, bởi vì quá quan tâm nên quên mất rằng kiếp trước Thẩm Sâm là dị năng giả song hệ. Mà lúc đó dị năng thứ hai của hắn Mục Siêu cho tới giờ cũng không quá để tâm, cho nên lúc này mới hốt hoảng.
Mọi người thấy cậu đã bình thường trở lại, thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước bởi vì phản ứng của Mục Siêu nên mọi người cũng chả ai dám lên tiếng, sợ có gì kích thích đến cậu. Thế nhưng hiện giờ nghĩ lại, Mục Siêu cũng chẳng phải thằng đàn ông yếu ớt như vậy.
Đi vào phố đi bộ nổi danh của R thị, từng nhờ vào trao đổi học tập, Mục Siêu đã được đến đây, khu phố khi đó phồn hoa giờ thì hoang tàn vắng lặng. Đám nấm lớn màu sắc diễm lệ như một cạm bẫy xinh đẹp dụ dỗ người tiến vào.
Kiếp trước việc nghiên cứu về nấm truyền ra rất ít ỏi, do đó Mục Siêu cũng không biết nó có nguy hiểm gì không, chỉ phải nhắc nhở mọi người cẩn thận.
Cái đội kia nằm ở nơi sâu nhất, mà hiện tại bọn họ chỉ mới tới cửa mà thôi. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Tình huống R thị trừ chỗ này ra những nơi khác bọn họ lại không rõ ràng mấy. Còn không bằng thừ người ở đây, phố đi bộ ngược lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm trùng trùng, là một nơi tốt để ẩn nấp.
Kiều Viễn dẫn đầu, dị năng hệ mộc của anh rất thích hợp dò đường ở nơi này. Nói đến đây, Thẩm Lộ lại nghĩ tới dị năng cùng công việc của anh có quan hệ. Kiều Viễn là một ông chủ cửa hàng bán hoa, lực tương tác của anh đối với hoa cỏ giống như trời sinh đã có, cùng một loại hoa, cùng một hoàn cảnh sinh trưởng, thế mà từ tay Kiều Viễn nuôi trồng ra lại so với người khác đẹp hơn rất nhiều! Cứ như có được sự quan tâm tốt nhất, cho dù là hoa hay là cây cỏ, đều nảy nở mặt đẹp nhất của nó.
Trong mắt Thẩm Lộ chính là một Kiều Viễn như thế, chẳng qua chỉ bị ép chạy bộ buổi sáng tình cờ nhìn thấy ông chủ cửa hàng bán hoa này, lúc đó đối phương đứng dưới nắng sớm nhẹ nhàng vuốt ve mỗi đóa hoa be bé, ôn nhu đối đãi như con của mình. Rõ rằng là một khuôn mặt bình thường lại mang nét nhã nhặn phong độ. Thẩm Lộ đột nhiên nhớ đến trong tiểu thuyết hay miêu tả quanh thân người đó luôn tràn ngập ánh sáng hòa ái. Tiếp đó bị cậu áp dụng lên người Kiều Viễn lại cực kỳ thích hợp. Sau, mẹ Thẩm phát hiện con trai không cần mình đốc thúc ngày nào cũng tự mình xuống lầu chạy bộ, thịt dư trên bụng cũng giảm rất nhiều. Đồng thời, Kiều Viễn cũng nhận ra bộ đồ vận động màu lam nhạt nọ, cậu nhóc tỏa nắng mắt to tròn luôn chạy qua trước cửa tiệm của mình…
Dần dần, hai người chào hỏi lẫn nhau; dần dà, hai người quen thân, mỗi ngày Kiều Viễn còn tặng một chậu cây chanh cho Thẩm Lộ; cũng dần dần, Thẩm Lộ biết cây chanh đó có ý nghĩa gì, hai người đã quen đối phương dung nhập vào cuộc sống của mình, rồi họ ở bên nhau… “Bambi” là biệt danh Kiều Viễn đặt cho Thẩm Lộ, có nhiều người kêu ‘Tiểu Lộ’ rồi, Thẩm Lộ mắt to tròn, giống một chú nai nhỏ, bất chợt nghĩ tới tinh linh luôn bay tới nhảy lui trong rừng rậm…. (X: ta ngất mất, *ôm tim*, một câu chuyện theo mô tuýt BL của Nhật nga)
Còn chưa kịp thưa người lớn, mạt thế liền tới, cha mẹ biến dị khiến Thẩm Lộ bị kinh hãi được Kiều Viễn anh hùng cứu mỹ nhân cứu ra, khi đó trên người Kiều Viễn đều đầy máu tang thi bắn lên, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ, cố tình Thẩm Lộ lại cảm thấy, người đàn ông này rất đáng tin cậy. Về sau hai người sống nương tựa lẫn nhau, cũng không bao giờ chia lìa nhau nữa.
…….
Ý nghĩa của cây chanh: thủy chung, không thay đổi (X: có thể nghe bài lemon tree, rất hay, mặc dù áp dụng không được với chuyện tình của hai người này)
Bambi: một chú nai nhỏ trong phim của hãng Walt Disney’ s Classic
Thẩm Lộ nhìn người đàn ông đi đằng trước, anh đã bên cạnh cậu lâu đến thế rồi nha…. Cầm tay anh, không buông ra nữa, về sau cũng không buông.
Kiều Viễn không quay đầu lại, chỉ nắm chặt lại bàn tay bắt lấy mình kia.
…………
Dưới sự dẫn dắt của Kiều Viễn, bọn họ đến trước một ngôi nhà gỗ. Ngôi nhà này là đã kiểm tra qua tình hình địa chấn, rất an toàn. Mọi người lặng lẽ tiến vào gian nhà bị dây leo của hoa bìm bìm xanh mơn mởn bao phủ. Quầy tủ cổ kính, bức bình phong họa bạch hổ, còn có bộ bàn ghế gỗ hoa lê khắc nghệ điêu hoa bày biện chỉnh tề. Trên bàn là bộ trà cụ kết đầy mạng nhện.
Thì ra là một cửa hàng bán trà, phỏng chừng người chủ rất yêu trà, cửa hang thế mà đã lấy đi hơn nửa.
“Kẽo kẹt.” Thang gỗ phát ra tiếng kêu vang. Tâm tình thả lỏng của mọi người lúc này lại cảnh giác lên. Có người!
Thẩm Lộ cùng Kiều Viễn nhìn nhau, lặng lẽ đi tới phía sau bình phong, trên tay hai người đã ngưng tụ sẵn dị năng, hai cô gái lại thận trọng, một trái một phải, một người bảo vệ Tô Hàng một người trông giữ Phi Ly.
“Ui nha!” Một tiếng thét chói tai truyền đến, tất cả ngẩn ra, liền nghe thấy tiếng người ngã xuống cầu thang. Còn đặt biệt vang dội! Vang đến nỗi Phi ly che luôn khuôn mặt tròn ủm của mình, chắc chắn là siêu đau nha… Shhhi. (X: thay vì chữ ‘Tê’ như trong các truyện khác, tiếng rít vào khi bị đau, t tự chuyển qua, mọi người kh hiểu thì làm theo chữ đó là bik liền)
“Thằng bé này núp ở trên đó.” Thẩm Lộ vòng qua bình phong, trong tay kéo theo một cậu bé, trên mặt bám đầy bụi đen, quần áo rách rưới. Không ngừng giãy dụa khổ nỗi chân quá ngắn, bị Thẩm Lộ dí trán cách một khoảng thôi mà căn bản là đã đánh không tới chỗ Thẩm Lộ.
Cậu bé nổi lên dũng khí, ưỡn ngực ngẩng đầu, một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt nói: “Muốn bắt tui chứ gì! Các người là đám ác quỷ! Thả em gái tui ra!” Nhưng ai ai cũng thấy chân cậu bé run lẩy bẩy.
Mục Siêu nhướn mày: “Mắc gì muốn bắt cậu chứ?”
Cậu bé vừa mới nâng cao ngực lập tức xẹp xuống, liếc trái ngó phải, đầu tiên nhìn Thẩm Lộ, vẻ mặt (;′⌒`) nhưng lại hừ một tiếng khinh thường, xém chút bị Thẩm Lộ đánh. Sau đó nhìn tới Kiều Viễn, cậu không cảm thấy ác ý gì với người đàn ông này:-D, Tiếp nữa là Tần Miên, nha ~ ái mộ mãnh liệt văng tung tóe với chị gái này nha ~ mặt đỏ rần (*ω*). Nhìn tiếp xuống là tới Tô Viện, đẹp ghê lun, nhưng ngực hơi phẳng, mặt còn lạnh nữa o(≧△≦)o ~ rồi nhìn Tô Hàng, thằng nhóc này mặt than nè (⊙o⊙)? Nhìn Phi Ly, ai nha nha Σ( ° △ °|||)︴bé béo cực dễ xương luôn! Cuối cùng là Mục Siêu, anh này thiệt đẹp trai quá òa ˋ( °▽, °)…
Mọi người nhìn nét mặt cậu bé cứ đổi tới chuyển lui, vô cùng buồn cười.
“Nè, nhóc con, trả lời vấn đề coi.” Thẩm Lộ không chút khách khí, một cước đá vào mông cậu bé, thằng nhỏ này chẳng khác mấy con khỉ nhỏ tý nào.
Thằng bé xoa xoa mông, “Mấy người thực sự không phải là đám người Trần Vương Bát hả?”
“Ai thế?” Thẩm Lộ hỏi.
Chỉ có Mục Siêu nghe được cái tên đó từ cậu bé liền sửng sốt, gã đó, cũng là tên này.
“Trần Vương Bát, tên thật là Trần Vương Bá, là một tên côn đồ ở chỗ bọn tôi.” Cậu bé cứ thế ngồi xếp bằng trên đất, gỡ gỡ đống tóc đầy dầu do đã lâu không tắm của mình, “Cái này mà tận thế đến, gã ta vẫn trong phòng giam, kết quả là gã trở thành dị năng giả, còn phun lửa nữa chớ! Người canh ngục đều bị gã thiêu chết!”
À, là dị năng giả hệ hỏa. Xấu xa nữa chứ.
“Sau đó gã mang theo đám tù phạm may mắn còn sống chạy tới đây, nói là muốn trải nghiệm cảm giác làm hoàng đế. Bắt chẹt chúng tôi mọi người mỗi tuần phải cống thiệt nhiều lương thực cho gã! Bằng không sẽ thiêu chết chúng tôi!” Cậu nhóc căm hận nắm chặt quyền.
Cuối phố đi bộ có lưu giữ một tòa cung đình, những kiến trúc xung quanh cũng làm tôn lên khí thế cho tòa cung điện đó. Hơn nữa hằng năm luôn có mấy nhà buôn nhỏ làm photo cung cấp trang phục Thanh triều cho du khách chụp ảnh. Đại khái điều đó khiến Trần Vương Bá suy ra ý tưởng này.
“Nhưng đáng hận nhất chính là…” Ngữ khí của cậu bé đột nhiên âm trầm, mang theo hận ý nồng đậm, “Gã làm nhục rất nhiều cô gái, có đôi khi ngay cả thiếu niên cũng không tha, chỉ luôn tìm bé trai hơn mười tuổi một chút. Hơn nữa, mấy tháng này mùa đông tới, mọi người không có lương thực nộp lên, cũng chưa trải qua mùa đông như thế, một số đều bị đông chết, nhưng tên Trần Vương bá đó thế mà….” Cậu bé không nói được, giọng nói vừa hận vừa khủng hoảng, “Gã nói mọi người có thể dùng trẻ con đổi lấy lương thực qua mùa đông này….”
“Có người đổi ư?”
“Rất nhiều người, nhưng nếu là người lớn, thì những thứ đó chỉ có một nửa, cho nên rất nhiều người lớn đều đi… Tốt xấu gì cũng có một chút đồ.”
Mục Siêu lắc đầu, không có người lớn che chở bọn trẻ, làm sao có thể sống sót được?
“Tới một ngày, đến phiên nhà tôi, mẹ tôi bị bắt đi. Chuyện đó tôi cũng quen rồi, cho nên tôi giúp em gái trốn ổn thỏa, liền một mình đi theo đám người bắt mẹ… Nhưng mấy người có biết tôi thấy gì không? Cậu bé trừng mắt nhìn bình phong, thần sắc giống như khóc mà cũng như không, giọng nói cũng run lên nói: “Những người đó, trần truồng bị đưa đến một trước một cái giá, có một gã béo, cột chặt họ vào giá, một đao một đao cắt xuống, rồi để vào trong nồi, người đó vẫn sống nha, máu hắn chảy, nhưng không kêu ra tiếng được… Trần Vương Bá còn nói, hai chân dê là mềm nhất, ăn càng ngon…” Nói xong, cậu bé rơi lệ đầy mặt.
Thẩm Lộ che miệng tìm chỗ ói, sắc mặt mọi người cũng thập phần không tốt. Đây là thứ gọi là ăn thịt người kia sao? Rõ ràng không thiếu đồ để ăn, lại khai dao với đồng loại của mình…
Chỉ có Mục Siêu nhìn cậu bé xuất thần… Thật sự là nghe còn được nhiều cảm nhận hơn là chỉ nghe người khác đồn đại. Sao lại có một kẻ khốn nạn như thế, sao còn có thể sống trên đời này? Vì sao vẫn còn sống?
“Mấy người có thể giúp tôi đúng không?! Van cầu mấy người! Làm ơn giúp tôi. Ngày kia là tới lượt tôi rồi, nếu như tôi bị bắt, em gái tôi chắc cũng xong luôn!” Cậu bé thình lình bật quỳ trên đất, dập đầu với mọi người. Một tiếng, từng tiếng, từng tiếng… Dập đầu trên mặt đất cứng rắn, dập đến mọi người sợ hãi.
Một bàn tay đỡ lấy vai cậu, “Chúng tôi sẽ giúp cậu, nhưng không phải lúc này.” Mục Siêu ngăn hành vi của cậu bé, cậu nhóc ngẩng đầu, mọi người nhìn thấy trán cậu bé đã sưng đến đỏ bừng, máu cũng chảy ra.
……….
Xử lý xong vết thương của cậu bé, cũng biết cậu ta tên Vu Thần. Bên này Mục Siêu đã đặt Thẩm Sâm nằm yên ổn.
Chờ mọi người ra khỏi phòng. Mục Siêu đưa Thẩm Sâm vào không gian.
Thời gian dài không vào, làm Mục Siêu cực kỳ ngoài ý muốn chính là, nước trong không gian lại thay đổi, vốn dĩ trong suốt thấy đáy thế mà giờ lại hơi đục. Tuy vậy lại không dám nghĩ nhiều, Mục Siêu lập tức đem Thẩm Sâm đặt vào nước.
Trừ cậu, không ai nhận ra sắc mặt Thẩm Sâm đã bắt đầu xám ngắt, vốn dĩ móng tay mang màu sắc khỏe mạnh cũng dần chuyển tím, thân thể nóng đến kinh người. Cho dù uống nước không gian cũng không khiến hắn ngừng biến hóa.
Đây đều là hiện tượng tang thi hóa! Độc tố thật sự không thể thanh lọc sạch sẽ!
Không dám để những người khác biết, Mục Siêu chỉ đành tỏ vẻ không còn lo lắng gì nữa, hai ngày này, hắn đã bắt đầu biến dị…. Kế tiếp làm sao đây?
Không gian là biện pháp cuối cùng của cậu.
Trong làn nước trắng sữa, Thẩm Sâm im lìm nằm. Mục Siêu cẩn thận đỡ lấy đầu hắn để hắn đừng hụp xuống nước. Liền thấy miệng vết thương trên vai Thẩm Sâm ứa ra những giọt chất lỏng đen ngòm to như móng tay!
Đám chất lỏng đó như có sinh mệnh, vừa mới chảy ra khỏi miệng vết thương liền tản ra chạy trốn, nước màu ngà hệt như thiên địch của chúng, tiêu diệt toàn bộ chất lỏng đen ngòm đó! Còn một chút thì muốn quay lại miệng vết thương, thế mà nửa đường lại bị ngăn, rồi cũng biến mất trong dòng nước đục ngà.
Mục Siêu nhìn mà chấn động trong lòng. Nếu như đống nước màu đen thùi đó là virus, nói vậy thì, nước trong không gian có thể trị dứt virus ư?! Nếu tang thi uống nước trong không gian liệu có biến trở lại thành nhân loại hay không? Một lần nữa đánh gãy huyễn tưởng của mình. Trở lại làm nhân loại thì đã sao? Có bao nhiêu người sẽ tiếp thu được việc mình đã giết cùng ăn những người thân yêu bên cạnh đây?
Tuy nhiên sao nước lại đổi màu, lúc này càng trắng hơn.
Độc tố màu đen vẫn không ngừng ứa ra nhưng cũng càng ngày càng ít đi, mà nước của không gian cũng càng lúc càng trắng. Lúc trước bản thân từng đem đá đỏ bỏ vào trong nước không gian nhưng chưa bao giờ ngâm người trong nước mà thôi.
Hai tay Mục Siêu cứng ngắc run lên, vẫn còn chút tê xót, nhưng vẫn không buông tay ra, nhìn miệng vết thương Thẩm Sâm không còn chuyển đen nữa, sắc mặt dần hồng nhuận, cậu mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
Thiệt là, mệt quá trời! Chừng nào tỉnh lại đây hả, đồ ngốc này ~ nghĩ vậy thôi, vẫn cúi thân hôn lên trán người nằm trong nước.
Nhanh tỉnh lại đi. Coi như em xin anh.
Tác giả có lời muốn nói:
gần đây càng ngày càng lười
╮( ̄▽ ̄ “)╭ hơn nữa dường như người đọc cùng comment càng ngày càng ít