Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 34: Nhân Chủng

Tang thi đầu tiên vọt vào vung lên móng tay cứng rắn chứa độc, lắc lư bước tới, phía sau nó cũng là tang thi cùng cấp bậc. Loại bò sát thì như thằn lằn bò trên mặt đất, nhanh nhẹn luồng lách qua bầy tang thi, hướng đến chỗ mọi người ẩn thân.

Một tia sét màu đỏ tím nháy mắt đánh vào đầu tang thi, tang thi ngay cả rên một tiếng cũng không được lập tức cháy thành than. Việc này khiến đàn tang thi hơi hoãn lại. Nhưng mau chóng khôi phục cước bộ tiếp tục đi tới.

“Bọn chúng là tang thi có tổ chức.” Mục Siêu nhướn mày. Thuấn di ra ngoài một đao tước đi một đầu tang thi cứ như bổ dưa hấu. Một đống đầu nhanh nhu chớp lăn vài vòng trên mặt đất, chỉ chừa lại biểu tình dữ tợn.

Thẩm Sâm lẹ làng xông ra bảo hộ người yêu, mặc dầu người yêu siêu cường hãn.

Những người có sức chiến đấu đứng núp nãy giờ bắt đầu xông ra, có thể đến được đây đều là những người trải qua chiến đấu phong phú, cấp bậc dị năng cũng không thấp. Tang thi F đi đầu bị mọi người  chém đầu cứ như xắt củ cải.

Tô Hàng đứng nơi lầu hai, Phi Ly ở trong lòng không như mọi khi thấy trường hợp này sẽ vỗ tay cười tươi nữa, hiện giờ bé béo mềm mềm Phi Ly biến thành bé béo nghiêm túc. Mặt hiện nét khẩn trương nhìn mọi người chiến đấu. Hai tay xoắn xoắn, cực kỳ hồi hộp. Tô Hàng tò mò. Sát vách có trở ngại, đặt Phi Ly xuống đất, nắm chặt bằng một tay, ánh mắt bắt đầu ngưng tụ tinh thần lực, xuyên thấu qua vách tường nhà xưởng quan sát bên ngoài.

Nhìn thấy không biết có việc gì, dọa Tô Hàng mặt mũi trắng bệch.

“Cha nhỏ ơi! Là thi triều! Bên ngoài có thi triều! Còn có… còn có loại tang thi chưa thấy qua bao giờ!” Trừ loại cường hóa cao lớn với làn da như bọc thép, cùng dáng người ghê tởm muốn ói, toàn thân luôn có bọc mủ còn là loại biến dị khi mủ chảy dịch cứ như axit, có một loại mà cho tới giờ cậu chưa từng thấy qua, tang thi đó có hai cái đầu, hoặc có thể nói là được tạo thành từ hai người. Một cái đầu là bản thể với thân mình to mộng, một cái khác là một khối giống đầu phụ nữ được ôm chặt trong thân thể to lớn đó.

Thẩm Sâm kéo Mục Siêu tránh khỏi công kích của loại bò sát.

“Là loại hung tàn.” Nhưng loại hung tàn sẽ không chỉ huy thi triều, chẳng nhẽ loại nhân chủng đã xuất hiện sao? Ý tưởng này mém chút làm Mục Siêu bị tang thi bắt được.

Bên người cậu đột nhiên bay xẹt tới một vòi rồng lửa đỏ, phong nhận ẩn trong vòi rồng lửa vô tình chém đứt đầu tang thi. Ngọn lửa phóng đến trên mình tang thi khiến người nó toàn là lửa, nhất là đầu.

Phong hỏa song hệ! Mục Siêu nhìn thoáng qua Lương Thiên phía sau, nghiêng người tránh thoát công kích từ tang thi thuận tiện chém luôn một loại bò sát. Thì ra Lương Thiên đã đến trình độ này rồi. Phong hỏa song hệ tuy lấy ra từng hệ thì không lợi hại bằng Tô Viện hoặc Tần Miên, nhưng khi phối hợp lại thành đại sát chiêu.

Tô Viện trên tay khách khí phát ra phong nhận, phong kiếm, vòi rồng cuốn. Khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, Lương Thiên vừa nãy khiến cô bé có cảm giác bị áp chế. Từ khi theo cha nhỏ, cô bé chưa từng thấy qua dị năng phong hệ nào còn lợi hại hơn mình. Mà nay cuối cùng lại có người lợi hại hơn cô nhiều khiến Tô Viện cảm thấy không quá tốt.

Ý tưởng đồng dạng còn có Tần Miên, tên đàn ông nào đó khiến hai cô gái hung hăng phát ra dị năng, đến mức gần như nổi điên.

Hàng rào điện của Thẩm Sâm giết chết rất nhiều tang thi (bởi vì tụ tập rất gần), nhìn hai người Tô Viện Tần Miên bộ dạng hầm hầm, yên lặng thu hồi tầm nhìn, quả nhiên, chọc ai chớ chọc đến đàn bà.

“Tần Miên, mang Thẩm Lộ lên lầu, đổi Kiều Viễn xuống đây.” Bọn họ cần đổi người. Thẩm Lộ tiến bộ rất ổn định, tinh thần lực của chim cánh cụt lớn đã đến đỉnh.

Lương Thiên bên kia cũng tiến hành đổi một nhóm người.

Đám người vừa rời đi, áp lực của mười mấy người còn lại cũng tăng lên. Kiều Viễn vội vàng xông lên, mà bên ngoài loại cường hóa cùng loại biến dị rốt cuộc cũng vào cửa.

“Thiệt gớm quá!” Lương Thiển nhảy tránh khỏi loại biến dị với mấy bọc mủ đang chảy dịch, dịch mủ xanh vàng rơi trên mặt đất, thế mà ăn mòn thành một cái lỗ lớn.

Thẩm Sâm làm một dấu tay trên không trung. Tô Hàng lập tức hiểu ý. Nhìn quét sơ lượt, hô lớn: “Ngoài cửa còn khoảng hai trăm con, còn đám tang thi kia vẫn không hề nhúc nhích!”

Kiều Viễn gia nhập làm giảm bớt áp lực cho Thẩm Sâm cùng Mục Siêu. Cũng cho Tô Viện một chút thời gian nghỉ ngơi. Thực vật  dây leo to lớn có những phiến lá như đao gió, chắn trước mặt mọi người, như một bức tường phòng hộ. Cho dù hiện giờ Kiều Viễn là cấp năm, Thẩm Sâm cũng hiểu được năng lực của anh ta chỉ có thể duy trì ba lần tường phòng hộ như thế.

Mục Siêu lợi dụng thuấn di nháy mắt di chuyển đến trên đầu lại cường hóa, đao trong tay hạ xuống, chém từ đằng gáy cổ. Cái đầu to bự rơi trên mặt đất, nhân tiện ngăn lại một bò sát! Loại biến dị ngay khi loại cường hóa ngã ầm xuống xông xáo nhảy đến muốn công kích Mục Siêu, dịch mủ trên người tích tích nhỏ xuống đất, bị phong nhận trực tiếp cắt đầu.

Mũi tên lôi quang của Thẩm Sâm bên này bắn thủng hai đầu tang thi, cắm phập vào đầu của con tang thi thứ ba. Cũng bởi vì dây leo của Kiều Viễn trói chặt tang thi thành một hàng thẳng tắp!

Lương Thiên đối với loại ăn ý chiến đấu của bốn người mà hâm mộ cực kỳ, lại quay qua nhìn người mình, vừa giết chết một con tang thi biến dị liền bị một con tang thi cường hóa dí chạy, đuổi theo cứu người lại xém chút thiêu luôn đồng đội mình. Đây là … chênh lệnh oa.

“Đại ca, không chống nổi.” Sự thật, nhóm sau vừa đổi thực lực so với nhóm trước có chút không bằng, tinh thần lực rất nhanh đã dùng hết.

“Nên rút. Chúng ta cần nghỉ ngơi.” Thẩm Sâm vừa đánh vừa lui. Lương Thiên cũng ý thức được bọn họ dần rút lui. Vội vàng chú ý những người đang rút lui về phía sau. Nhưng lại nghe hét thảm một tiếng!

Gã vội vã quay đầu nhìn, một thủ hạ không rút kịp bị một con tang thi có thân hình to lớn giống với loại cường hóa đuổi tới, bị nó dùng mái tóc dài cắt thành hai nửa! Máu văng ra đầy đất, nội tạng nóng hổi của thủ hạ vừa kêu thét rơi trên đất, thi thể bị cắt thành hai tùy ý bị ném vào đàn tang thi, sau đó bị loại biến dị cùng loại cường hóa cắn xé.

Chỉ có tang thi loại cường hóa trở lên mới ăn thi thể vừa mới chết.

Nhìn anh em của mình đến cả chết cũng không được toàn thây, đầu óc Lương Thiên hơi trướng đau, tràn ngập tức giận muốn xông tới. Gã chưa từng thấy loại tang thi nọ, nào ngờ nghe Mục Siêu kinh hô: “Loại hung tàn?!”

Là chủng loại mới. Thủ hạ Lương Thiên ở sau kéo gã chạy đi, tuy rằng anh em mình đã chết bọn họ cũng rất buồn thương, nhưng nếu đại ca mà chết mọi người sẽ thật sự như rắn mất đầu.

…….

“Tiểu Mộc đầu, nhược điểm của loại tang thi đó ở chỗ nào?” ThẩM Sâm thấp giọng hỏi.

Mục Siêu không xác định nhìn thoáng qua loại hung tàn với động tác chậm chạp kia. Động tác loại hung tàn thong thả, lông trên người giống như giáp sắt, da của loại cường hóa cũng không sánh bằng!

“Là cổ, nhưng là ở phía trước.” Cậu đã lui về ổn định liền khoa tay múa chân lên cổ mình, “Loại hung tàn tốc độ tuy chậm, nhưng tốc độ hai tay bắt con mồi của nó lại rất nhanh. Nếu muốn giết chết nó thì nhất định phải tránh được đôi tay thần tốc đó.” Điều này để Mục Siêu đi thì quá nguy hiểm.

Loại hung tàn dưới lầu chỉ có năm con, phần lớn đều là loại cường hóa cùng loại biến dị, ngay đến cả loại bò sát cũng không nhiều mấy, theo tình báo từ Tô Hàng ngoài cửa chỉ có loại bò sát, loại cường hóa cùng một con loại mới kia.

Trên lầu những người vừa chiến đấu phát ra dị năng, tranh thủ thời gian cho nhóm chủ chốt. Vài người vừa lui đến đầu cầu thang. Tần Miên cùng Thẩm Lộ lập tức xuống tiếp ứng.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gào vừa giống người lại giống thú gầm! Thanh âm đó mang theo song âm đánh úp tới, mọi người mặc dầu không nghe thấy, nhưng màng tai lại cảm giác được một trận đau đớn, có người còn ôm đầu lăn qua lăn lại trên mặt đất. Ngay cả Thẩm Sâm cùng Mục Siêu thực lực mạnh nhất cũng cảm giác thân thể như muốn kêu gào theo. Quay cuồng. Tô Hàng che tai cho Phi Ly, bản thân lại không có cách nào. Thính lực cậu nhóc vốn dị hóa, tiếng gầm rú này khiến cậu như muốn điếc luôn!

Tai đau quá. Tô Hàng nhịn không được muốn thét lên, nào ngờ có một đôi tay đột nhiên che lỗ tai nhóc lại. Tô Hàng khó khăn quay đầu, nhìn Từ Huy chậm chạp nhắm mắt, hai lỗ tai cậu ta đã chảy máu, trong nhất thời ngây ngẩn cả người. Nhóc không nghĩ rằng Từ Huy hay hại người vậy mà muốn cứu mình…

“Từ Huy!” Lương Thiên xông tới, sóng âm công kích đã qua, người trên lầu có thực lực bình thường đều đã ngã trái ngã phải. Lương Thiên bất chấp tất cả, thẳng nơi Từ Huy mà nhào qua. Người kia đã té xỉu trên đất.

Mục Siêu nhăn mày, cậu nghĩ giống Tô Hàng. Nhưng lòng cảm kích vì đã cứu Tô Hàng lại lớn hơn. Vì thế cũng đuổi tới bên xem xét. Thuận tiện vụng trộm lấy hạt giống không khí ra.

“Còn cứu được!” Dù sao cũng là dị năng giả, làm sao có thể dễ dàng điếc như vậy được? Kiều Viễn vội vàng theo lên, luận về chữa trị, hiện trường sợ là không có ai lợi hại hơn anh. Dưới sự chỉ đạo của Mục Siêu, Kiều Viễn mau lẹ sử dụng dị năng.

“Cha lớn, thêm tốc độ gió!” Tô Viện giết chết một con tang thi biến dị, dịch mủ của con tang thi đó ăn mòn cái áo khoác lông màu lam xinh đẹp của Tô Viện. Ánh mắt Tô Viện khẽ ngưng, đây là cái áo khoác đồng bộ cùng em trai mà cô thích nhất đó oa oa oa oa oa! Chém chết tụi bây đàn tang thi chó móe! Liên tục xuất ra phong nhận mang theo sát khí nồng đặc! Dị năng giả chung quanh lặng lẽ cách xa cô một chút… thiệt đáng sợ mừ.

Đúng, phong hỗ trợ tốc độ cho lôi!

Thẩm Sâm ngay lập tức bắn ra một mũi tên lôi quang, Mục Siêu cùng Tần Miên gia nhập chiến đấu che chắn hộ hắn. Khi mũi tên lôi quang vừa bắn ra, đồng thời tật phong của Tô Viện cũng quấn quýt theo mũi tên, hệt như sao băng bắn về phía cổ của loại hung tàn.

“Phốc” mũi tên mạnh mẽ vọt vào, không chờ loại hung tàn đưa tay nhổ xuống, mũi tên lôi quang thình lình nổ tung, đầu tang thi bay lên, rơi xuống chỗ xa xa.

“Thành công!” Tô Viện cao hứng, trên tay lại không lưu tình tước mất một cái đầu tang thi.

Hai người nhanh chóng hợp tác. Nhưng phong tốc độ cao tương đương với tiêu phí nhiều tinh thần lực, mới phát ra ba cái, Tô Viện liền cảm giác tinh thần lực của mình có chút suy kiệt.

“Không thì để tôi làm, coi như cảm ơn mấy người cứu Từ Huy.” Lương Thiên đến chỗ mọi người, vẻ mặt thành khẩn. Gã thật sự  muốn giúp bọn họ, vừa rồi thật sự rất cảm kích họ cứu Từ Huy, hai là như vậy đối với bên mình cũng có lợi.

“Khỏi đi. Anh sẽ không phối hợp được với A Sâm.” Mục Siêu thuấn di đến bên người Thẩm Sâm thở hổn hển nói. “Anh vẫn là phân phó nhóm đội viên kế tiếp của mình đi, đây không phải thi triều bình thường đâu, nếu như thật sự muốn cảm ơn, đợi lúc phân tinh hạch đi rồi nói sau.” Nói xong lại thuấn di đến phía sau một con tang thi, cẩu đao sắc bén chém đứt một cái đầu. Đầu kia lăn vài vòng, lăn đến dưới chân Lương Thiên.

Lương Thiên tự tìm mất mặt đành phải nghe Mục Siêu, để một đám người có thực lực không tồi nghỉ ngơi dưỡng sức, hiện tại tang thi dưới lầu nói nhiều không nhiều, trừ Tô Hàng cùng Phi Ly, những người khác đều xuống lầu chiến đấu.

Thẩm Lộ cùng Kiều Viễn chuyên phụ trách hỗ trợ, thời gian của băng nhận quả thật không bằng phong nhận, Thẩm Lộ liền đơn giản đông cứng tang thi làm cho chúng nó không hành động được, sau đó phong nhận của Tô Viện phóng ra là có thể giải quyết một khoảng! Như vậy hai người có thể tiết kiệm được tinh thần lực. Kiều Viễn ngoại trừ dùng dây leo còn có thể ném bom hoa, hoa có bề ngoài miệng rộng giống Plant vs Zombies, nhưng công năng không phải ăn tang thi, mà là bắn ra hạt đậu, chẳng qua cái thứ đồ chơi này tiêu tốn khá nhiều tinh thần lực, hơn nữa tuy có thể khống chế trong thời gian dài, nhưng lại chỉ tạo được hai cây, sau đó lại tiếp tục tập trung dùng dây leo trói tang thi giúp mọi người.

Lương Thiên chú ý tới họ chiến đấu đã lâu, trừ lúc rút lui khi nãy được nghỉ ngơi chút chút, thời gian chiến đấu của sáu người đến cả gã cũng không so được. Mấy người này rốt cuộc thực lực đến cỡ nào. Quá khủng bố. Về sau tuyệt đối không được đối nghịch với bọn họ….

Mục Siêu cũng không ngờ rằng năng lực của họ lại khiến Lương Thiên sinh ra tâm kính sợ, cũng từ đó mà tránh được rất nhiều việc về sau.

……

Rốt cuộc xử lý đám tang thi có dưới lầu, năm con loại hung tàn, Lương Thiên thì giết được một con nhưng vẫn là nhờ có Thẩm Lộ đông cứng nó.

Tất cả mọi người nghĩ chiến đấu đã kết thúc, thở phào nhẹ nhõm một hơi, mệt muốn nhũn ngồi bệt xuống đất. Trời đã tờ mờ sáng. Sáu giờ cứ vậy mà trôi qua.

Chỉ có tiểu đội Mục Siêu còn đứng. Tô Hàng nhíu mày, nhìn cửa: “Đến rồi!” Phi Ly nắm tay thành đấm. Bé cảm giác được, hơi thở của thứ đó rất gần. Mà hơi thở của cha, chị gái, dì và mấy chú đã có chút yếu đi. Làm sao giờ. Bé mèo mập tròn nắn nắn tay mình, mặt đầy lo lắng.

Loại bò sát cơ hồ còn nhanh gấp đôi so với bình thường từ cửa xông vào. Há ra cái miệng rộng lớn với hàm răng bén nhọn chắc chắn. Đồng thời, một thân hình to lớn tiến vào cửa.

“Quả thật là loại nhân chủng.” Loại nhân chủng đã có trí tuệ! Bọn họ dùng xa luân chiến với loại này căn bản là gượng không nổi. Nhất là lại có thêm loại bò sát với tốc độ siêu nhanh, nhắm vào chúng nó thì phải tập trung tinh lực, mà mới vừa rồi là tiếng gào thét công kích tinh thần của loại nhân chủng.

Thật là nhà đã dột còn gặp mưa.

Mục Siêu đăm đăm nhìn tang thi đó, đám bò sát đã mau chóng bò tới, dị năng giả dưới lầu không chú ý một chút lập tức sẽ bị cắn mất một miếng thịt. Có người thậm chí bị tấn công ở cổ, sau đó bị phân thực. (X: bị chia ra ăn)

Tỉ lệ tử vong đột ngột tăng nhiều, làm cho người khác cảm thấy  hoảng sợ. Thân thể bọn họ đã chiến đấu lâu như thế, bủn rủn vô lực; tinh thần lực cũng xuất nhiều hơn thu. Mỗi lần sử dụng dị năng đều khiến bọn họ đau đầu kịch liệt. Mọi người đều cảm nhận được bản thân đã chống không nổi, nhưng vẫn phải vững thân tiếp tục chiến đấu.

Đã chết bảy người. Đều do sức chiến đấu không đủ còn thừa dịp bị lộ chỗ yếu, rốt cuộc, thi thể trên đất đã thêm nhân loại vào.

Bắt giặt bắt vua trước! Tất nhiên là ý tưởng này. Không cần thảo luận, một ánh mắt, mọi người bắt đầu hỗ trợ che chắn cho Mục Siêu cùng Thẩm Sâm. Hai người chạy về phía loại nhân chủng.

Mục Siêu thuấn di đến trên đầu loại nhân chủng, một đao hạ xuống, làn da cứng rắn khiến Mục Siêu bị chấn động đến run tay. Sấm sét của Thẩm Sâm bổ vào thân thể to lớn của con tang thi đó chỉ lưu lại một vệt cháy đen.

Hai người trao đổi ánh mắt, cơ hồ là đồng thời công kích cùng một chỗ, chính là chỗ mới bị bổ đến cháy sém kia. Khảm đao đâm thiệt sâu vào da thịt tang thi, máu màu lục từ miệng vết thương chảy ra. Mục Siêu đang muốn tăng thêm chút lực, lại nghe thấy tiếng gầm gừ!

Lại công kích tinh thần! Sóng âm mang theo lực tinh thần ăn mòn, lực chống cự cũng rớt xuống thấp.

Lần này thời gian gào thét không dài như vừa rồi. Đợi một hồi những người không bị ảnh hưởng hoặc tinh thần lực có chút khôi phục liền ngay tức khắc đi giúp người khác. Loại bò sát rất mau đã được giải quyết sạch sẽ. Mà Mục Siêu tuy bị công kích tinh thần đau đến ê đầu nhưng vẫn hung hăng chém rớt đầu tang thi!

“Cộc… cộc…” rớt xuống, lăn vài vòng, phát ra âm thanh hệt như tiếng đám tang thi đập cửa đêm hôm qua mà họ nghe thấy.  

“Cha ơi ~ ” Phi Ly vẫy tay, mở chân ngắn nhỏ chạy tới chỗ Mục Siêu. Trong lòng bé tuy còn có chút khó chịu, nhưng uy hiếp lớn nhất đã giải trừ, bé cũng liền cho đó là ảo giác của mình. Tô Hàng một bên xuống lầu một bên nghĩ, vừa rồi cậu bé còn nhìn thấy trên thân thể to lớn của tang thi còn có bóng dáng của một tang thi nữ mà, sao giờ không thấy nữa?

Thi thể to lớn của tang thi vẫn đứng thẳng chưa ngã xuống. Mục Siêu nhảy xuống, cậu còn chưa kịp ôm Phi Ly, thi thể tang thi đột nhiên nhô ra một cái đầu, dần dần cũng thành một hình người, thấy màn đó Tô Hàng kêu to: “Cẩn thận!”

Hình người đó là một nữ tang thi màu xám tro xé da thịt nhào tới! Thẳng tắp hướng về phía Phi Ly!

Mục Siêu kinh hãi, mọi người chưa ai phản ứng được đã thuấn di qua ôm lấy Phi Ly nhưng cũng không kịp thuấn di thêm lần nữa, đành đưa lưng về phía nữ tang thi chờ đợi bị cắn.

Chỉ là sự đau đớn theo dự liệu còn chưa tới. “Lão cha!” Phi Ly thét chói tai. Mục Siêu quay đầu, Thẩm Sâm che trước người cậu, chỗ xương bả vai, là đầu của nữ tang thi, hàm răng nanh đã cắm sâu vào da thịt.

Thì ra một khắc khi Mục Siêu di chuyển, Thẩm Sâm lập tức đuổi tới, dùng thân thể của mình chắn thế tấn công của tang thi. Nhưng lại bị cắn phập. Tiếp đó là phong nhận của Tô Viện bay tới tước rớt đầu tang thi.

“A Sâm!” Mục Siêu quẳng cái đầu kia đi, hoảng hốt kiểm tra bả vai của Thẩm Sâm, chỉ thấy nơi bị cắn đã đen thùi. Cũng may là không tổn thương tới gân mạch, cậu đang muốn thở phào nhẹ nhõm, thân thể Thẩm Sâm đột nhiên mềm oặt.

Cả người nóng lên, phản ứng đầu tiên của Mục Siêu là trúng độc rồi, nhưng lại càng giống như lên cấp! Bả vai hắn còn độc tố. Kiều Viễn tiến tới dùng thực vật trị liệu hấp thu độc tố, nhưng độc tố vẫn có chút nhập vào cơ thể.

….

Vội vã đem Thẩm Sâm đặt lên xe, cũng không nghĩ ngợi nhiều vấn đề không gian của mình. Chỉ là dị năng không gian mà thôi.

Lương Thiên đỡ lấy Từ Huy đã tỉnh lại, Tô Viện bước đến trước mặt bọn họ. “Tinh hạch loại bò sát một nửa, loại cường hóa cùng loại biến dị một nửa, loại hung tàn có bốn, còn tinh hạch của nữ tang thi thì của bọn tôi. Phiền anh nhanh chút.” Nói xong rời đi.

Lương Thiên gãi gãi đầu, giao dịch này ngược lại không lỗ. Đầy đất đều là thi thể tang thi. Nhân loại tuy ít, nhưng màu đỏ tươi của máu vẫn khiến tâm tình mọi người trầm xuống.

Phần tinh hạch mà tiểu đội Mục Siêu muốn rất nhanh được phân tới. Ngược lại, Lương Thiên mới nhận ra đối phương muốn thật sự không nhiều. Một cái túi nhỏ cùng một cái thùng đầy… Gã an ủi Từ Huy, tự mình đưa tinh hạch sang. Sau đó nhìn xe rời đi.

Tác giả có lời muốn nói:

2333 tôi yêu mọi người

Xong rồi.