Bởi Elkom đã vì vấn đề lễ phục của Tử Vi mà tiếp đón nhóm giám khảo, hơn nữa đã quyết định Tử Vi sẽ đạt được giải thưởng, cho nên nhóm giám khảo cũng không hỏi Sở Giang Đông, chẳng qua một phen đánh giá biểu hiện của Tử Vi vừa rồi, cho dù Tử Vi rõ ràng thần trí không ở nơi này, nhưng tốt xấu vẫn tạm đáp được đề mục.
Sau khi xuống đài, cuối cùng Sở Giang Đông cũng hoàn thành nhiệm vụ, trên mặt cũng treo lên ý cười,tay ôm Tử Vi buông ra, tùy ý Elkom cùng Trương Tuyết Kỳ Lưu Vũ Đình vây quanh Tử Vi, y đi tới chỗ Ngô Nông ở một bên cúi đầu không nói lời nào.
“Xảy ra chuyện gì vịt con, Tử Vi phát huy coi như không tệ đi? Sao không ‘chúc mừng’ em ấy?” Sở Giang Đông có chút kỳ quái với thái độ Ngô Nông, há mồm liền hỏi lên.
Ngô Nông nhưng không có trả lời, mà là ngẩng đầu, hai mắt thẳng tắp nhìn y, sau một lúc lâu không nói gì.
“. . . . . .” Sở Giang Đông không biết sao, chỉ cảm thấy căng thẳng trong lòng, lần đầu sinh ra ý nghĩ không dám nhìn mắt Ngô Nông. Một trận bối rối kỳ quái nảy lên trong lòng y, có một loại cảm giác bí mật sắp sửa bị bóc trần..”Xảy ra chuyện gì, Ngô Nông?” Lần này y không hề gọi hắn là vịt con, mà là nghiêm túc gọi tên hắn .
Ngô Nông như trước không đáp lời, mà đưa tay giữ chặt cánh tay của y, không nói một lời túm y ly khai.
Bên kia mái hiên, bị mọi người vây vào giữa Tử Vi nhìn thân ảnh hai người rời đi, trong mắt như ngấn lệ xẹt qua.
“Tử Vi a, nếu kết quả không được cũng đừng nghĩ, sao em khóc, ai nha đừng khóc!”
“. . . . . . Không, không có chuyện gì, em chỉ là có chút. . . . . . Nhịn không được thôi.” Tử Vi cũng không quản hóa trang trên mặt, trực tiếp lấy tay bôi nước mắt, đôi mắt phiếm đầy nước mắt.
===========
Vẫn là gian phòng nho nhỏ lúc trước bọn họ nán lại khi xuống sân khấu lần trước, nhưng so sánh ngọt ngào ấm áp lúc đó với không khí ngưng trọng hiện tại tràn ngập chung quanh hai người. Ngô Nông cúi đầu đưa lưng về phía Sở Giang Đông, mặc kệ Sở Giang Đông thúc giục thế nào cũng không mở miệng.
“Ngô Nông, em rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Sở Giang Đông trong lòng bất an dần dần lan rộng, y lần đầu tiên phát hiện mình không thể nhìn thấu cảm xúc Ngô Nông, y bước nhanh lên trước, từ phía sau ôm lấy hắn, hạ giọng bên tai hắn hỏi: “Có chuyện gì, em không thể trực tiếp nói với anh sao? Đừng có một câu cũng không nói chứ?”
“. . . . . . Nói thẳng sao? Tốt.” Ngô Nông trong lòng y cúi đầu ứng một câu, rồi mới gian nan đem cánh tay y dời ra, ngẩng đầu nhìn y, trong miệng gằn từng tiếng hỏi: “Anh nói cho tôi , anh từ đâu biết tôi tên Narciso ?”
“Không phải đã nói rồi sao, ” Sở Giang Đông trong nháy mắt có chút cứng ngắc, bất quá vài giây sau lại giả vờ như không có việc gì trả lời: “Sách tiếng anh của em. . . .”
“Sách tiếng anh của tôi trắng nhách, cái gì cũng chưa viết ── ngay cả tên cũng chưa viết.” Ngô Nông lui về sau một bước, cho dù chỉ một bước nhỏ này, cũng như là cái rãnh thật sâu giữa họ.
Một khắc kia, Sở Giang Đông muốn kéo lấy hắn, nhưng tay giơ lên được một tí lại nặng nề buông, một lần nữa tại bên người siết thành một cái nắm tay.
“Trên thực tế chuyện này tôi đã quên,” Ngô Nông kéo khóe miệng miễn cưỡng lộ ra nụ cười: “Nhưng hôm nay anh trên sân khấu đã nói câu kia, làm cho tôi cảm thấy chuyện có vần đề.”
“. . . . . . Cái gì?” Sở Giang Đông có chút hồ nghi nhíu mày, trong lòng khó hiểu. Y hôm nay lên đài chỉ nói một câu, hơn nữa còn có liên quan Lý Tử Vi ── y chỉ giới thiệu tên Lý Tử Vi . . . . . Giới thiệu . . . . . Lý Tử Vi . . . . . .
Đột nhiên giật mình bản thân phạm vào sai lầm, trên mặt Sở Giang Đông một hồi xanh trắng một trận phi thường khó coi, đây đã là lần thứ hai y phạm phải đồng dạng sai lầm. Mọi người đều nói sự bất quá tam, nhưng vịt con mẫn cảm ngay cả cơ hội cho y phạm sai lần thứ ba cũng không có.
Chú ý tới vẻ mặt trên mặt Sở Giang Đông, Ngô Nông cũng hiểu được y biết mình để lộ ra thứ y vốn không nên biết. Ngô Nông thở dài, đột nhiên cảm giác thật mệt mỏi, Sở Giang Đông biết cái gì, Ngô Nông không nghĩ muốn đoán, cũng lười đoán. Hắn dẫn đầu dời ánh mắt, ánh mắt dao động qua tạp vật ở một bên đảo qua: “Anh bây giờ có thể nói cho tôi biết, tên tiếng anh của tôi và Tử Vi, anh rốt cuộc nghe từ đâu? Không cần tìm lý do, tên tiếng anh của Tử Vi trên đời này chỉ có một mình tôi biết, cũng đừng nói là trùng hợp, loại chuyện này, không có trùng hợp gì cả.”
Sở Giang Đông một trận nghẹn lời. Nếu y nghĩ, nếu y dám, y vẫn là có thể lại thêu dệt ra một lý do hợp lý, nhưng khi y nhìn thấy Ngô Nông suy sụp hạ vai, có chút suy sụp tinh thần , liền không bao giờ nghĩ lấy cớ qua loa tắc trách ── cho dù Ngô Nông không tin tưởng lí do thoái thác của y, y cũng nhất định phải nói ra hết thảy trong mộng y.
Nhìn vịt con buồn bã ỉu xìu cúi đầu đứng ở nơi đó, như bối cảnh chung quanh cũng bị nhiễm màu xám, Sở Giang Đông trong lòng mềm nhũn, thở dài một tiếng bước lên, ôm bả vai vịt con. Ngô vịt con ngay cả cánh đều không có nâng, chỉ đứng ngơ ngác, cúi đầu không nhìn y.
“Tuy rằng em không tin, nhưng anh thề với trời, lời anh nói tiếp theo, đều là thật sự. Nếu anh có một câu là giả , như vậy khiến anh cả đời cũng không được em toàn tâm toàn ý tin cậy.” Sở Giang Đông hít sâu một hơi, nhìn đỉnh đầu Ngô Nông, dùng ngữ điệu chậm rãi đem hết thảy trong mộng y kể ra: “Anh sở dĩ biết tên tiếng anh của em và Tử Vi , là bởi vì anh từng mơ thầy vài lần trông mộng, anh tham gia một party, anh cầm ly rượu chán chường đứng ở trong góc nhỏ, mà đúng lúc này, một vịt con trên mông treo đèn kéo theo một con gà mái trang điểm xinh đẹp đi tới trước mặt anh, dương dương đắc ý nói: ‘ xin chào, tôi là Narciso Wu, đây là bạn gái tôi, Ellie Lee’. . . . . .”
Tuy rằng Sở Giang Đông ngôn ngữ giải trí mà đáng yêu, nhưng nội dung y tự thuật càng thấu triệt cẩn thận, Ngô Nông nguyên bản sắc mặt tái nhợt trở nên càng thêm khó coi, đợi Sở Giang Đông nói xong, Ngô Nông vẫn không nói được một lời, bởi vì hắn vẫn cúi đầu, cho nên Sở Giang Đông thấy không rõ vẻ mặt của hắn, nhưng y lại có thể cảm nhận được, thân hình trong lòng run rẩy.
“Vịt con. . . . . . Vịt con. . . . . .” Sở Giang Đông có chút nóng nảy, y cho là y nói xong , Ngô Nông sẽ cười, sẽ mắng, sẽ nói “Đừng có vớ vẩn”, nhưng lại căn bản không nghĩ tới như bây giờ không nói được một lời, chỉ giống cọc gỗ đứng ở trong lòng y: “Vịt con, em có cái gì muốn nói em nói đi, em không tin cũng tốt, em nói anh hoang đường cũng tốt, ít nhất nói với anh một câu, được không?”
Nghe được thanh âm y ôn nhu còn giống như cầu xin, trong lòng Ngô Nông mềm nhũn, thiếu chút nữa khóc lên. Đây là thiên nga đen a, đời trước, đời này, hai đời đều quan tâm hắn trân trọng hắn a. . . . . . Ngô Nông hít mũi một cái, ngẩng đầu lên, đưa tay chủ động ôm cổ Sở Giang Đông, trán đối trán y, chóp mũi đối chóp mũi, trao đổi hô hấp cho nhau.
“Nếu như nói hoang đường, lời em tiếp theo , có thể so với anh nghĩ càng hoang đường hơn, nhưng xin anh tin tưởng, em nói hết thảy đều là thật sự, nếu em có một câu là lời nói dối, khiến cho em chín năm sau tiếp tục lặp lại lỗi lầm . . . .” Ngô Nông dừng một chút, nhìn thẳng vào ánh mắt Sở Giang Đông, chậm rãi mở miệng: “. . . . . . Trên thực tế, em từng chết qua một lần, hiện tại đứng ở trước mặt anh, căn bản không phải mười chín tuổi, mà là một lão nam nhân . . . . . .”
. . . . . . Ngô Nông tự thuật chậm rãi ở bên tai Sở Giang Đông, Sở Giang Đông đầu tiên là không thể tin, tiếp theo trong mắt lộ ra hồ nghi, hoàn toàn không thể tưởng tượng thiếu niên ở trước mắt thế nhưng thật sự sống qua một đời.
Ngô Nông buộc chặt cánh tay ôm chặt lấy y, đem đầu đặt trên vai y, không dám nhìn tới ánh mắt hoài nghi của y. Hắn cứ như vậy ngập ngừng hỏi: “. . . . . . Anh tin lời em nói không?”
“. . . . . . Không tin.” Lời Sở Giang Đông lại đem hắn phán quyết tử hình.
“. . . . . .” Nói không khó chịu là giả , Ngô Nông mệnh lệnh mình trước tiên buông tay ra, rồi mới bay nhanh xoay người muốn rời khỏi: “Không tin quên đi, anh coi như chưa nghe! Có bệnh.” Nhưng Sở Giang Đông lại ở phía sau giữ chặt hắn, một lần nữa đem hắn ôm trở về trong lòng.
“Anh thật sự không thể tin được. . . . . .” Sở Giang Đông hô hấp nong nóng thổi tới vành tai của hắn , làm cho hắn cứng ngắc không thể đào tẩu: “Vịt con thân ái của anh, tới hai mươi chín tuổi? Trong mắt anh, em rõ ràng vẫn là một con vịt con non chảy mỡ. Em nói cho anh biết, em ở đó ba mươi tuổi rồi?” Y ôm Ngô Nông bàn tay to bắt đầu không có hảo ý ở trên người hắn du động: “Là nơi này?” Tay y xẹt qua chỗ kín, lại hướng cái mông tròn tập kích: “Hay là nơi này?”
“Tử thiên nga hỗn đản!” Ngô nông thế này mới phát hiện mình là bị y đùa giỡn rồi, tức giận một phen tránh y, một tay quạt qua.
Sở Giang Đông tự nhiên không dễ dàng để hắn thương tổn, thừa dịp hắn vẫy tay kéo qua hắn, làm cho vịt con bị bắt dựa sát vào lòng ngực của mình.
“Vịt con, vịt con, vịt con. . . . . .”
“Kêu cái gì hả hỗn đản!” Bạn đang �
“Anh còn chưa nói với em . . . . . ‘ anh yêu em ’ đi?”
“. . . . . Anh anh anh . . . . . ( xấu hổ ). . . . . . Vậy anh nói đi. . . . . .”
“Anh không phải mới vừa nói qua sao?”
“Này, kia không tính !”
“Ha ha. . . . . . Vịt con, anh thích em động tí là cáu. . . . .”
Đang lúc hai người thân mật ôm nhau, thẳng thắn thành khẩn với nhau, nhìn nhau cười là lúc, cửa phòng nhỏ của họ bị mở ra.
Ngô Nông và Sở Giang Đông đều là cả kinh, nhất tề nhìn về phía cửa, đã thấy ngoài cửa đang đứng chính là Lý Tử Vi hai tay gắt gao nắm làn váy, sắc mặt trắng bệch, khóe mắt đã bị nước mắt bôi thành một mảng đen đen.
“. . . . . . Tử Vi!” Ngô Nông ngẩn ngơ, trước tiên đã nghĩ muốn buông tay Sở Giang Đông. Nhưng hắn bộ dạng giấu đầu hở đuôi tự nhiên chạy không khỏi ánh mắt Lý Tử Vi .
Cô thấy bộ dáng hai người , nháy mắt một cái, nước mắt liền nhào xuống. Cô gắt gao túm làn váy, móng tay giả dán riêng để lên sân khấu bởi vì quá mức dùng sức mà gãy rơi vào trong móng thịt, cô cũng không tự biết. Cả đời này cô yên lặng đi theo phía sau Ngô Nông, ở lại nông thôn giúp nhà làm nông, cô gái sinh mệnh tràn ngập là ánh mặt trời cùng mỉm cười thuần phác, chưa từng thương tâm như hôm nay đã khóc.