Chỗ hậu đài, Trương Tuyết Kỳ Lưu Vũ Đình gấp đến độ xoay quanh, không ngừng nhìn đồng hồ: “Ai nha gần đến giờ rồi, Ngô Nông bọn họ vì sao vẫn chưa trở lại a!” Tiếp theo là đến lượt Tử Vi rồi, còn Sở Giang Đông phải bồi Tử Vi lên đài lại kéo Ngô Nông đi chỗ nào không biết, tuy rằng mỹ danh viết làm công tác tư tưởng cho Ngô Nông, nhưng là công tác tư tưởng này cũng không cần làm đến 20 phút đi!
Vừa rồi Tử Vi thật sự không đợi được, không để ý đến các cô khuyên can xách váy nói muốn đi tìm hai người bọn họ, nhưng là đều 5 phút rồi còn không thấy cô trở về.
Đang ở hai người lo lắng hết sức, chỉ thấy Lý Tử Vi nghiêng ngả lảo đảo từ cửa đi đến, gương mặt trắng bệch, cũng không biết có phải gấp đến độ như vậy không. Nhưng thời điểm này, thời điểm người mẫu trước Tử Vi đã muốn lên đài, nhân viên công tác lại thúc giục làm cho Tử Vi chuẩn bị sẵn sàng.
Lưu Vũ Đình chạy nhanh nghênh đón: “Ô? Tử Vi sao em trở về nhanh như vậy? Có tìm được bọn họ không?”
“. . . . . .” Tử Vi chấn động toàn thân, ngây người vài giây mới nhẹ nhàng trả lời: “Không có”. Nhưng biểu hiện khác thường này của cô cũng không ai chú ý tới.
Trương Tuyết Kỳ gấp đến độ thẳng dậm chân: “Thật là, em đều sắp biểu diễn rồi, sao bọn họ vẫn chưa trở lại a! A a a a a thật sự là gấp muốn chết. . . . . . . .”
“── ai nói anh chưa trở lại?” Trương Tuyết Kỳ vừa dứt lời, thanh âm Sở Giang Đông vang lên ở ngay tại cửa, ba người nhìn về phía bên kia, chỉ thấy Sở Giang Đông trang phục lộng lẫy tựa như một quý tộc Châu Âu chân chính hướng bọn họ đi tới. Mà hai cô quá mức vui sướng nhưng không có chú ý tới Lý Tử Vi nhìn thấy Sở Giang Đông, răng nanh cắn chặt môi dưới.
Cô há mồm: “Sở. . . . . .”
“Tử Vi! Anh tin tưởng em nhất định có thể đoạt giải nhất!” Ngô Nông lại không biết từ nơi nào vọt ra, một phen ôm Tử Vi so với hắn cao không ít, gắt gao bế hồi lâu: “Anh tin tưởng em! Nhất định có thể!” Nếu Tử Vi thật có thể thành công trở thành người mẫu, bất luận đối với bọn họ, hay là cô, đều có điểm rất tốt ── Tử Vi có thể nhìn đến thế giới rộng hơn, nói không chừng cũng có thể gặp được lang quân như ý của cô, mà hắn cũng có thể buông xuống gánh nặng tâm lý. Từ sau khi hắn sống lại lần đầu tiên nhìn thấy Tử Vi, hắn liền đối với cô có cảm giác áy náy rất lớn, hi vọng đời này cô có thể tìm được đường đi thuộc về mình, sẽ không giống đời trước bị tiền tài chi phối.
Khi Tử Vi bị Ngô Nông ôm lấy, tay cô ở một khắc kia gắt gao nắm lấy làn váy rộng thùng thình của mình, vì dùng khí lực quá lớn mà bàn tay có mạch máu lồi ra, trong nháy mắt đó cô chỉ cảm thấy nước mắt giống như xông lên hốc mắt.
“Tử Vi, Tử Vi. . . . . . Tử Vi. . . . . .” Ngô Nông từng câu nói ra tên cô, như là động viên tinh thần cho cô, thanh âm nhảy nhót như là vịt con có tinh thần: “Anh đem Sở Giang Đông giao cho em, hắn nhất định sẽ không làm em mất mặt, em cũng phải cố lên a Tử Vi!”
── đem Sở Giang Đông, giao cho cô à. . . . . .
Tử Vi chậm rãi nhắm hai mắt lại, bức bách chính mình đem nước mắt đè ép trở về.
Không thể khóc, không thể khóc. Cô không thể khóc .
Cô một phen buông ra ngón tay nắm chặt làn váy, chậm rãi giơ cánh tay lên, rồi mới gắt gao ôm Ngô Nông: “Cám ơn! Tiểu Nông, em sẽ thật tốt.”
──”Mời người đẹp số 26, tiểu thư Lý Tử Vi đến từ thành phố B tiến vào!”
Ngô Nông buông tay ra, cho cô một cái mỉm cười cuối cùng. Sở Giang Đông bước nhanh đi đến bên người cô, một phen ôm hông của cô: “Đi thôi Tử Vi, chúng ta không thể để cho vịt con thất vọng, đúng không?” Y nhẹ nhàng nở nụ cười với cô, lại hướng Ngô Nông phi cái ánh mắt khiêu khích, rồi mới ôm cô vững vàng đi lên T đài.
Đi theo âm nhạc vang lên, trên đài liền xuất hiện đôi nam nữ trai tài gái sắc xứng đôi vô cùng. Ngô Nông ở hậu đài nhìn bóng lưng bọn họ, trong lòng một lần lại một lần cầu nguyện .
========
Sở Giang Đông cảm thấy trạng thái của Lý Tử Vi rất không thích hợp, thân mình bị y ôm vào trong ngực cương lên giống như là thiết bản, thậm chí khi đi lên đài cũng đem nội dung huấn luyện một tuần trước quên sạch, không có sẩy chân ngã cũng tốt rồi. Nếu không phải Sở Giang Đông luôn luôn tại mang theo cô đi về phía trước, cô rất có thể ngay cả đường cũng sẽ không đi.
Chẳng lẽ là lần đầu đứng ở trước mặt nhiều người như thế, quá khẩn trương sao? Hoặc là không có thói quen cùng nam nhân thân cận như thế?
Cho dù Sở Giang Đông nghĩ vỡ đầu, cũng chỉ bất quá suy nghĩ đến hai loại lý do này thôi, nhưng là đây hết thảy chẳng qua chợt lóe lên trong đầu y thôi, cũng không để lại bóng dáng gì. Vịt con giao nhiệm vụ cho y, chính là mang theo Lý Tử Vi thuận lợi đi ở trên đài một lần, bày vài kiểu POSE, nhận vấn đề người chủ trì trêu chọc, rồi mới xoay người xuống đài, cái này vậy là đủ rồi, y hoàn toàn không cần phải vì cô bé này mà hao phí nhiều tâm thần.
Bạn đang �
Nhìn đến hai người không hề giống các người mẫu khác mặc quần áo mát mẻ hoặc là quần áo thời thượng, mà là một thân váy thục nữ cùng lễ phục nam phong cách Châu Âu tao nhã, mỗi người đều hai mắt tỏa sáng, ánh mắt tò mò không ngừng qua lại đánh giá ở trên người hai người.
Người nam nhân trẻ tuổi ở trên đài vẫn tương đương sinh động, lúc trước cũng từng giúp rất nhiều người đẹp hóa giải nan đề xấu hổ, có thể nói là một người biết ăn nói. Bởi vì từ lúc trước ở cuộc thi triển lãm tài nghệ, hắn biết vị Lý tiểu thư này Anh ngữ tương đương rất cao, thế là đối mặt hai người mặc một thân phong cách Châu Âu, rõ ràng dùng Anh ngữ mở lên thiện ý vui đùa: ( Anh ngữ )”Ai nha vị tiểu thư mỹ lệ này, thoạt nhìn không giống như là Lý Tử Vi tiểu thư đâu ── tôi có thể may mắn biết phương danh của ngài sao?”
“. . . . . .” Cũng không biết sao, Lý Tử Vi chính là ngơ ngác đứng ở nơi đó cũng không có trả lời, như là căn bản không có đem câu hỏi của người chủ trì kia thu vào trong tai.
Một trận tẻ ngắt. Người xem dưới đàu có chút ngồi không yên, bắt đầu châu đầu ghé tai .
Rồi sau đó nhóm người đẹp ở hậu đài đã muốn cười lạnh , một ít người nói không thèm hạ giọng, liền như vậy nói chuyện với nhau: “Tôi biết ngay cô ta là nha đầu đến từ nông thôn thành phố B làm sao biết cái gì là hát Anh ngữ, sợ rằng là nhớ âm mà hát thôi, căn bản không hiểu cái gì đi!” Các cô căn bản là nói không kiêng kị ba người Ngô Nông cùng Trương Tuyết Kỳ Lưu Vũ Đình, nói xong còn ác ý dùng ánh mắt nhìn bọn họ.
Ngô Nông tức giận muốn xông tới đánh các cô vài cái tát, nhưng lúc này hắn không có tâm quản các cô, chỉ là đơn thuần chú ý Tử Vi trên đài.
── Tử Vi, em xảy ra chuyện gì, tại sao không nói lời nào a.
Người nam chủ trì chạy nhanh cứu tràng: ( Anh ngữ )”Xem ra vị tiểu thư này phi thường ngại ngùng a, ngay cả tên cũng không nguyện nói cho chúng ta biết đâu.” Dứt lời hắn cười vài tiếng, quả nhiên kéo người xem ở dưới đài cũng nở nụ cười theo, thậm chí có người không biết nặng nhẹ thổi còi, làm cho Tử Vi nhanh mở miệng.
Nhưng là lần này, cô đã muốn ngây ngốc ngơ ngác thất hồn lạc phách đứng ở nơi đó, như là một pho tượng tinh xảo. Cái này, ngay cả người chủ trì cũng không biết phải nói tiếp thế nào.
( Anh ngữ ) “Bạn gái của tôi kêu Ellie, Ellie Lee.” Sở Giang Đông mắt thấy sự tình sắp hỏng, nhanh mở miệng nói: “Bất quá tên Ellie này không phải anh có thể gọi nha, phải kêu là Lee tiểu thư.” Y nói lời này rất giống một đố phu ( người chồng hay ghen ) dẫn tới mọi người nở nụ cười, người chủ trì nhanh thuận theo lời của y nói tiếp, lại chế nhạo vài câu sau đó đem thời gian để lại cho các vị giám khảo.
Mà ở lúc Sở Giang Đông mở miệng, Lý Tử Vi trong lòng ngực y bỗng nhiên chấn động toàn thân tìm về thần trí, ở lúc giám khảo hỏi cô, tuy rằng còn có chút từ không rõ, nhưng là đã muốn có thể gập ghềnh trả lời vấn đề cũng không xảo quyệt.
Trong lòng Sở Giang Đông bình ổn, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nụ cười trên mặt vẫn bảo trì bộ dáng văn nhã xa cách như cũ.
Nhưng y không biết, Ngô Nông chờ ở hậu đài khi y nói ra tên “Ellie” tiếng anh này, vẻ mặt khiếp sợ.”. . . . . . Ellie? Y nói, cô kêu Ellie Lee?”
Hai chân Ngô Nông mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất, một ít chi tiết hắn từng bỏ qua, giờ đây bay nhanh dũng mãnh vào đầu óc của hắn, làm cho hắn trong nháy mắt cảm thấy đau đầu muốn nứt.
. . . . . .Khi nhập học Sở Giang Đông đối với mình rõ ràng cảm thấy hứng thú. . . . . .
. . . . . . Tại chính mình trốn y, y chủ động tới gần trêu đùa. . . . . .
. . . . . . Giấc mơ không biết đại biểu điều gì. . . . . .
. . . . . . Còn có tại sao sách tiếng anh của mình trốn trơn cùng câu “Anh là ở trên sách Anh văn của em biết tên em là Narciso ” . . . . . .
Một lần là ngoài ý muốn, hai lần là vừa khéo . . . . . Nhưng là nếu đem những trùng hợp này cùng đủ loại chuyện phóng tới cùng đi suy xét, liền tuyệt đối không phải một câu trùng hợp có thể mang trôi qua .