Trong Cơn Gió Ấm

Chương 29: Tự xem lại bản thân

Lúc xách vali lên lầu, Lộ Miêu tình cờ gặp dì Lý ở lầu ba, dì ấy kinh ngạc: “Miêu Miêu, mấy ngày Tết này không thấy con đâu, dì còn tưởng con chuyển đi rồi chứ.”

“Dạ không có, chỉ là có chuyện phải ra ngoài, con sẽ không chuyển nhà đâu ạ.”

Trò chuyện vài câu, Lộ Miêu tiếp tục lên lầu. Dừng trước cửa nhà, móc chìa khóa ra mở cửa đi vào.

Đồ đạc trong nhà vẫn y nguyên như trước khi đi. Cô mới đi có một tuần, trên giường chưa phủ bụi, Lộ Miêu ném vali xuống, cởi áo khoác ra, nằm bẹp lên giường ngủ.

Giấc ngủ kéo dài từ 9h sáng đến 1h chiều, Sau khi Lộ Miêu tỉnh dậy làm đại một ít đồ lót dạ. Rồi đi loanh quanh trong nhà. Bây giờ cô không muốn học, cũng không muốn rảnh rang. Một lát sau, ánh mắt cô rơi vào ngăn kéo trên cao của tủ âm tường trong phòng ngủ.

Cái hộc tủ đó, cô chưa từng mở ra, Thẩm Tĩnh vẫn luôn phụ trách quét dọn chỗ đó.

Lộ Miêu lấy một cái ghế trong phòng khách, trên ghế chồng thêm cái ghế nhỏ nữa, thấy chiều cao không chênh lệch nhiều lắm, cô mới đứng lên ghế.

Mở cửa tủ ra, bất ngờ phát hiện trong hộc tủ lớn thế này mà chỉ bỏ một hộp bánh quy bằng thiếc.

Lộ Miêu nhón chân, lấy chiếc hộp ra. Cẩn thận từng chút bước xuống, để hộp lên bàn, mở ra.

Bên trong có rất nhiều lá thư.

Cô do dự vài giây, sau đó mới cầm một lá thư lên xem.

Mở đầu là tên gọi — Tiểu Tĩnh.

Lộ Miêu trầm mặc.

Cô lật đến phần cuối ngay, đúng như dự đoán, đằng sau ký tên Lộ Thành Quốc. Cho nên đây là thư năm đó Lộ Thành Quốc viết cho Thẩm Tĩnh sao?

Lộ Miêu lật trở lại, không cảm xúc đọc bức thư.

“Tiểu Tĩnh:

Khoảng thời gian này công việc rất mệt mỏi, mỗi khi mệt mỏi anh luôn muốn nhanh nhanh trở lại về với em. Anh rất nhớ em. Tĩnh thân yêu, em ở nhà thế nào? Gần đây Miêu Miêu không bệnh chứ, mỗi lần con bé bệnh em phải chạy xuôi chạy ngược rất vất vả. Đôi khi anh nằm mơ thấy một mình em cõng Lộ Miêu chạy trong đêm, nghĩ tới vô cùng đau lòng. Anh sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ nhanh trở về, chờ anh trở về, gia đình ba người chúng ta có thể đoàn tụ mỗi ngày sống bên nhau.

Tiểu Tĩnh, đừng tiết kiệm quá, ăn nhiều một chút sẽ tốt hơn, đừng chịu khổ.

Lộ Thành Quốc.”

Lộ Miêu nhìn thời gian viết là lúc cô 3 tuổi, lúc đó Lộ Thành Quốc và Thẩm Tĩnh mới kết hôn được 4 năm. Lộ Miêu từng nghe Thẩm Tĩnh nói, năm thứ hai kết hôn, Lộ Thành Quốc lên chức được điều đến chỗ khác để đào tạo và làm việc. Ở đó 4 năm liền, đến khi Lộ Miêu 5 tuổi mới về lại. Lúc đó có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong nhà bọn họ, Lộ Miêu vẫn nhớ như in cảnh ông ấy đưa cô đi chơi. Lại qua một thời gian, công việc của Lộ Thành Quốc càng ngày càng bận rộn, địa vị trong cơ quan ngày càng cao, cuối cùng mọi thứ đã thay đổi.

Ai có thể ngờ rằng, chỉ sau vài năm từ người đàn ông chân thành mong mỏi nhanh nhanh được đoàn tụ với vợ và con gái, lại đi ngoại tình với người khác khi vợ mình sinh bệnh?

Lộ Miêu đặt bức thư xuống, đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên đường rất nhiều người, những đôi tình nhân cùng nắm tay, ánh mắt giao nhau. Ai biết sau này họ sẽ ra sao, liệu có người ngoại tình không? Cuối cùng trở thành một đôi vợ chồng bất hòa. Còn có những đôi trung niên kia sánh bước bên nhau, người đàn ông bụng phệ, người đàn bà gầy gò, liệu hôn nhân bọn họ còn tốt chứ? Có phải trong giây phút này, một trong hai người đang mang ý định xấu xa gì không?

Khi còn ở bên nhau, ai cũng ôm ý niệm đầu bạc răng long. Đáng tiếc thế sự vô thường, lòng người khó dò, người tốt luôn khó thoát khỏi kết cục thối rửa.

Lộ Miêu khoanh tay ngồi dựa lưng vào ghế, tựa đầu vào tường yên lặng nghĩ.

Lúc 18 tuổi, cô thích Tần Hoài, Tần Hoài cũng thích cô, chuyện này thật tốt. Đến 28 tuổi, 38 tuổi, thậm chí là 48, 58 tuổi thì sao? Ai có thể đảm bảo mãi thủy chung với một người? Nếu ngày đó đến, cô phải làm sao?

Nhẫn nhịn? Ngoan ngoãn nghe theo? Hay cầu xin lòng thương hại? Hay như một số người sau khi phát hiện chồng ngoại tình thì đi làm đẹp, mua quần áo đẹp, thay đổi ngoại hình để hấp dẫn kéo người chồng trở về? Hay dùng chiêu tình cảm, lấy nước mắt và con cái để kêu hắn trở về với gia đình?

Có buồn nôn không, Lộ Miêu cười khẩy.

Tại sao bên này lại phải cố lấy lòng bên kia? Hơn nữa, có tác dụng gì không? Thời điểm trao quyền lựa chọn cho người khác là bản thân đã không còn tư cách quyết định tương lai chính mình. Dốc hết sức để giành lại một cái quay đầu, lần này quay đầu, rồi đến khi hắn nhìn chán thì sao? Lại thay đổi tiếp à?

Mà cho dù hoàn toàn quay đầu về bờ, trong lòng không nghẹn chút nào à? Không cảm thấy hắn như đồ ăn hư thối khiến con người ghê tởm hả?

Cô ngồi một mình trong chính ngôi nhà của mình. Lộ Miêu không tự lừa dối, không che giấu mình, cô buông thả mọi suy nghĩ của bản thân.

Bây giờ cô muốn ở bên Tần Hoài, muốn thật lòng tin tưởng anh. Cô muốn thử một lần, đó chính là câu trả lời tốt nhất mà cô đưa ra.

Nhưng nếu có một ngày, tình yêu của anh biến chất, cô phải làm sao?

Đang suy nghĩ vấn đề này, điện thoại di động vang lên, một tin nhắn của Tần Hoài gửi tới.

“Tớ đoán cậu về đến nhà hẳn là đi ngủ trước, bây giờ dậy chưa? Khoảng thời gian này vất vả cho cậu quá, bồi bổ nhiều dinh dưỡng vô, tớ mua cho cậu ít đồ ăn vặt, nhớ kiểm tra kỹ và nhận. PS: Ước mai được đi học thì hay biết mấy.”

Lộ Miêu đọc tin nhắn không nhịn được cười, nhưng cười xong, nét mặt cô càng thêm trang nghiêm.

Cô đã định rồi, cô không thể nào ngây thơ ngốc nghếch mặc kệ tất cả mà thích anh. Dẫu bọn họ vô cùng vô cùng yêu nhau, cô cũng không dám chắc hai người có thể vĩnh viễn ở bên nhau cả một đời hay không.

Cô sẽ không bao giờ đưa cổ cho anh. Nhưng cô có thể cùng anh nắm tay nhau hướng về phía trước, đi tới đâu hay đến đó. Đương nhiên, cô mong sẽ mãi may mắn bước đi bước đi thì thật tuyệt.

*

Sáng sớm Tết nguyên tiêu, lúc Lộ Miêu xuống xe buýt, thì nhìn thấy Tần Hoài.

Bên cạnh anh có một cái vali, cả người đứng dưới ánh nắng ban mai, đang cúi đầu không biết nghĩ gì. Chân dài giẫm lên một miếng gạch đá, vô thức nghiền qua nghiền lại. Gò má tinh xảo, gọng kiếng trên sống mũi khiến cả người trông có vẻ phong độ của học thức.

Như có dự cảm, anh quay đầu, tình cờ nhìn thấy Lộ Miêu xuống xe, từ xa cười một cái với cô.

Anh cong mắt nhìn Lộ Miêu: “Tớ về rồi.”

Lộ Miêu không nhịn được bật cười: “Chào mừng chào mừng.”

Sau đó hai người sóng vai đi tìm xe buýt trường.

Tháng giêng bên ngoài rất lạnh, gió thổi vù vù, Lộ Miêu đi đường cảm thấy có hơi lạnh, không khỏi xoa xoa tay.

Sau đó một túi nilong đưa đến trước mặt cô.

“?” cô ngẩng đầu nhìn Tần Hoài.

Tần Hoài: “Vừa nãy mới mua khoai lang nướng chỗ nhà ga, còn chưa kịp ăn. Cho cậu đó.

“Tớ không có đói, buổi sáng ở nhà tớ ăn rồi.” Lộ Miêu nói.

Tần Hoài vẫn không nói lời nào, đưa khoat lang nhét vô tay cô: “Không ăn cũng được. Cầm cho ấm tay. Buổi sáng hôm nay lạnh lắm.”

“Tay cậu không lạnh sao?” Lộ Miêu nhìn anh.

“Tớ không sao.” Tần Hoài vô cùng tự nhiên nói.

Lộ Miêu nghĩ nghĩ, cởi balo xuống, lấy một cái bánh bao trứng đưa cho Tần Hoài: “Không biết cậu ăn sáng chưa, nên đem cho cậu ít đồ, cậu cũng cầm đi, vừa đi vừa ăn. Còn nóng lắm.

Tần Hoài không từ chối, tay nhận lấy.

Thế là hai người đều nhận lấy đồ do đối phương chuẩn bị.

Sau khi cầm lấy khoai lang, cô đặt trong lòng bàn tay thật lâu, mùi thơm ngào ngạt từ trong túi bay ra, Lộ Miêu ngửi thấy mùi này, cảm giác bản thân vẫn còn ăn được tiếp, thế là mở túi nilong ra, lột vỏ khoai lang.

Thưc tế khoai lang đã hơi lạnh, ăn không mềm dẻo.

Nhưng nó rất ngọt.

Lộ Miêu cúi đầu ăn mấy miếng, sau đó kêu Tần Hoài: “Tần Hoài, tớ có chuyện muốn nói.”