Trong Cơn Gió Ấm

Chương 28: Quay về quê

Ngày thứ ba sau phẫu thuật, Tần Hoài đã có thể ăn uống. Sau khi liên tục hỏi xác nhận ba mẹ Tần Hoài đã ra nước ngoài, hoàn toàn không có khả năng đột ngột trở về, Lộ Miêu mới xin mượn chìa khóa nhà của anh.

Nhà Tần Hoài cách bệnh viện không xa, đi cỡ 5-10’ là tới nơi, cô muốn nấu một bữa cơm.

Tần Hoài ngăn cô: “Không đến mức đó chứ?”

Biểu cảm Lộ Miêu nghiêm túc: “Cậu vừa mới được ăn cơm, tớ sẽ không bao giờ để cậu ăn bừa bãi nữa.”

Tần Hoài: “Tớ húp cháo được rồi, không có gì đâu.”

Lộ Miêu lắc đầu kiên quyết: “Không đầy đủ dinh dưỡng, bất lợi cho việc nhanh chóng hồi phục. Với lại tớ ngán đồ ăn ngoài rồi, tớ muốn tự mình nấu cơm ăn.”

Lần này Tần Hoài không ngăn nữa, anh thở dài, đưa chìa khóa cho cô: “Cậu cẩn thận một chút, coi chừng cháy đấy.”

Lộ Miêu xua tay: “Không có chuyện đó đâu. Tớ nấu cơm đã bao nhiêu năm, còn nói nữa không cho cậu ăn đó.”

Đi ra bệnh viện, Lộ Miêu cảm thấy hình như tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều. Từ khi tới đây, cô vẫn luôn ở trong bệnh viện, ăn uống ngủ nghỉ đều trong phòng bệnh. Nói thiệt ở tới mức thấy buồn chán.

Đối với cô mà nói, ý nghĩa chuyến đi này không chỉ riêng gì nấu cơm. Mà còn là một cuộc thăm dò, khám phá về lối sống đô thị thường ngày ở đây.

Cô thấy khá mới lạ và thú vị.

Cạnh bệnh viện không có trung tâm thương mại, đường phố bình dị, trừ các tòa nhà cao tầng thì không có gì khác. Người đi trên đường rất nhiều, nhìn qua họ cũng không khó tiếp xúc lắm, có người ăn mặc rất đẹp, nhưng phần lớn đều ăn mặc kiểu bình thường. Cây ngô đồng ven đường hẳn đã trồng nhiều năm, cành lá um tùm vươn dài tới tận đường lớn. Vành đai xanh giữa đường trồng một loạt hoa hồng, Lộ Miêu chưa từng thấy nhiều bông hồng tới vậy, có thể nói là cả cây luôn.

Ven đường có một siêu thị nhỏ, Lộ Miêu đi vào, tới thẳng chỗ bán đồ ăn.

Chà! Rau, thịt, trứng, gạo có giá cả không khác Hạc Xuyên lắm. Lộ Miêu cầm một quả cà chua lên ngửi ngửi, mùi cà chua vẫn vậy, rất thơm, chua chua ngọt ngọt. Lộ Miêu mỉm cười, bỏ vào túi nilong. Cô cân thịt theo thói quen, mua một túi trứng gà, vài bó rau và một miếng đậu phụ.

Không biết sao, cảm giác mua thức ăn khiến cô thấy mình như thể đã nhanh chóng hòa nhập với thành phố này. Kiểu cảm giác mọi người trên thế giới này đều ăn những thứ giống nhau, sống theo cùng một cách.

Cô hài lòng xách túi nilong rời khỏi siêu thị. Đi thẳng tới trước nhà Tần Hoài, hít sâu một cái. Lấy chìa khóa cắm vào ổ khóa.

Đây chính là nhà Tần Hoài đấy.

Tuy mấy ngày nay không ai ở, nhưng trong nhà rất sạch sẽ, có lẽ là dì giúp việc quét dọn kỹ.

Lộ Miêu tò mò đi lại trong phòng khách vài vòng. Trên kệ Bogu có đặt mấy khung ảnh ở vị trí dễ thấy, đều là ảnh gia đình ba người của bọn họ.

Lộ Miêu cầm một tấm nhìn. Đây chắc là lúc Tần Hoài 4 tuổi, một cậu bé nhỏ nhỏ lùn lùn đang nắm chặt vạt áo, nhìn ống kính cười hết sức thẹn thùng.

Cô lại cầm một tấm khác. Trong tấm này Tần Hoài hẳn là lớp 3 lớp 4, mang khăn quàng đỏ, cái đầu nho nhỏ đội một cái mũ che nắng, cái bình nước được mang chéo một bên, đứng ở cổng sở thú. Ba Tần đứng sau lưng phô trương giơ tay chữ V, mà Tần Hoài trông có vẻ bình tĩnh.

Tiếp theo là Tần Hoài mặc đồng phục đứng chỗ cổng trường. Nhìn băng rôn treo ở cổng, có lẽ là tốt nghiệp cấp hai. Nhìn qua chiều cao không chệnh lệch bao nhiêu với bây giờ, nhưng cả người trông rất gầy, có sự phát triển về đặc điểm thể chất của một thanh thiếu niên, tấm lưng mỏng manh vô cùng.

Lộ Miêu thấy anh như vậy không khỏi nheo mắt lại, lúc này hai người bọn họ đã quen biết từ lâu. Hóa ra, lúc đó Vọng Thư luôn nhỏ nhẹ viết thư cho cô trong thực tế chính là như vậy hả?

Lộ Miêu lần lượt xem hết, vui sướng đi vào nhà bếp.

Vo gạo, rửa rau, xắt thịt, nấu cháo, xào rau. Các thao tác đã sớm thuộc làu, tuy cô không rành lắm mấy thứ như nồi, xẻng, dụng cụ cắt gọt ở đây, song dù sao cũng đã học nấu ăn từ tiểu học, chút chuyện nhỏ này không làm khó được bản thân.

Sau khi chứa đầy hai hộp cơm ba tầng, Lộ Miêu dọn dẹp sơ nhà bếp, rồi rời đi.

Thưởng thức được tay nghề của Lộ Miêu, Tần Hoài vô cùng kính phục giơ ngón tay cái, và còn bày tỏ rằng muốn học nấu ăn với cô nếu có cơ hội.

Lộ Miêu lấy đuôi đũa gõ lên mu bàn tay của anh: “Đó là chuyện sau khi sức khỏe cậu phục hồi. Bây giờ, ngoan ngoãn ăn cơm đi.”

Tần Hoài không cách nào nói tiếp, vùi đầu ăn cơm, hai người ăn sạch sành sanh hộp đồ ăn lớn như thế, mỗi người đều thỏa mãn nằm trên giường bệnh.

Những ngày tiếp theo, Lộ Miêu lại nấu cơm cho Tần Hoài 3 lần, sau 3 lần cũng là ngày thứ bảy Tần Hoài làm phẫu thuật. Anh được xuất viện.

Xong xuôi hết mọi thủ tục, Lộ Miêu đưa anh về trước nhà. Sau đó đứng thẳng người, thoải mái nói: “Vậy thôi, hôm nay tớ về nhé.”

Tần Hoài vừa mới mở cửa thì quay đầu nhìn cô: “Nhanh vậy à?”

Lộ Miêu: “Ừm.”

Tần Hoài đã có thể tự mình đi lại, không cần người chăm sóc bên cạnh nữa. Vả lại, đã lâu vậy rồi, ba mẹ anh sắp đi công tác về, cô không nên ở lại thêm nữa. Việc anh gặp chuyện và cô tới đây là lẽ tự nhiên, bây giờ cô đi cũng là lẽ tự nhiên.

Tần Hoài nhìn vào mắt cô, trầm mặc vài giây mới nói: “Vốn dĩ đã chuẩn bị dẫn cậu đi chơi một chút, nhưng thôi nếu cậu muốn về thì về đi, tớ tiễn cậu.”

Lộ Miêu không ngăn.

Advertisement

Chạng vạng, hai người ngồi trên xe buýt đến nhà ga. Hôm qua Lộ Miêu đã mua vé cho chuyến 11:30.

TV trên xe buýt chập chờn chiếu tiểu phẩm trong Gala mừng xuân năm nay. Hai người họ câu được câu không trò chuyện về chủ đề liên quan, như từ nhỏ đến lớn thấy những tiểu phẩm nào hay. Lộ Miêu nhìn trên TV chiếu một đoạn có hơi lạ. Cô nhớ lại, lúc chiếu tiết mục này là lúc Tần Hoài đang đổi bình truyền nước, cô chẳng quan tâm TV chiếu cái gì nữa.

Lộ Miêu nhỏ giọng nói: “Năm nay tớ xem không hẳn hoi lắm, cái coi cái không, thật đáng tiếc.”

Tần Hoài quay đầu nhìn cô: “Cậu rất thích xem Gala mừng xuân à?”

Lộ Miêu nghĩ nghĩ: “Không hẳn là rất thích, chỉ là không xem thì thấy thiếu thiếu. Đối với tớ, nó không chỉ là chương trình giải trí, mà còn là một nghi lễ, cảm giác xem Gala sẽ có không khí gia đình hơn.”

“Kiểu vậy à.” Tần Hoài trầm giọng nói.

Lộ Miêu khó hiểu hỏi: “Kiểu gì?”

“Không có gì, nhưng mà…” Tần Hoài nhìn cô, bỗng nhiên nói: “Sau này cùng nhau xem Gala mừng xuân nữa nhé.”

Lộ Miêu: “Ok.”

Tần Hoài nghiêm túc nói: “Hàng năm đều bên nhau.”

Lộ Miêu ngơ ngẩn nhìn anh.

*

Lộ Miêu tới đây là vào đêm khuya, lúc đi cũng là đêm khuya.

Đúng 0h tàu lửa rời thành phố, bầu trời vùng ngoại thành rực sáng từng chùm từng chùm pháo hoa, muôn hoa khoe sắc trên bầu trời đêm, như thể đang tiễn cô.

Lộ Miêu ngồi trên ghế xem pháo hoa, yên lặng suy nghĩ về lời Tần Hoài.

Mỗi năm cùng ở bên nhau xem Gala mừng xuân.



Tần Hoài à.