Mồng tám tháng Chạp, Tần Tranh đưa Sở Du đến học viện đón Chân Nhi về nhà.
Có lẽ gần cuối năm, mọi sự đều suôn sẻ hẳn. Thái y viện báo tin tốt, mấy hôm nay các thái y ngày đêm nghiên cứu, tra cứu cổ tịch, cũng như mời các cao thủ bên ngoài, cuối cùng thật sự đã tìm được cách để chữa cho mắt của Sở Du. Châm cứu bổ trợ dược thạch*, điều dưỡng vài ngày là khỏi.
*Dược thạch: phương pháp chữa bệnh thời xưa, gồm thuốc và kim châm bằng đá.
Từ sau hôm đạp tuyết tìm mai, Sở Du đã mở lòng hơn rất nhiều. Tuy phải nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng khí sắc đã dần tốt hơn trước, lại có Chân Nhi bên cạnh, càng an tâm hơn. Mỗi ngày sau khi tan triều, Tần Tranh bèn đến Quốc Công phủ, săn sóc tỉ mỉ từng chút một, nhất thời cảm thấy dường như năm tháng êm đềm đã trở lại.
Gần đến giao thừa, trong nhà treo đèn kết hoa, lụa đỏ giăng đầy sân, chuông vàng thắt trên ngọn cành, nô bộc trong phủ ai nấy cũng bận rộn loanh quanh.
Chân Nhi choàng áo lông chồn màu trắng đẩy cửa bước vào, phủi phủi tuyết đọng trên vai, đưa túi sưởi ấm trong lòng cho Bích Ngọc bên cạnh.
“Tiểu thư lại chạy ra ngoài chơi nữa đấy à. Mặt lạnh cóng cả rồi.” Thu Nguyệt vừa ra khỏi phòng nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Chân Nhi bèn cười nói.
Chân Nhi hà một hơi vào lòng bàn tay rồi xoa xoa lên mặt, cởi áo khoác đưa cho Thu Nguyệt, nhẹ cười hỏi: “Cha đã dậy chưa?”
Thu Nguyệt gật đầu, vuốt ve mấy sợi tóc bị gió thổi tung của Chân Nhi, nói: “Mới vừa dậy, đang rửa mặt chải đầu. Tiểu thư vào nói chuyện với Nhị gia đi, lát nữa nô tì bảo nhà bếp làm bánh xốp hạnh nhân bạch ngọc tiểu thư thích ăn nhất đem sang.”
Chân Nhi ừ một tiếng, rồi khẽ chân khẽ tay vén màn vào trong.
Trong phòng ấm hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng không hề có mùi khói của than củi, mà là hương hoa mai trộn lẫn với mùi thuốc thoang thoảng. Mát lạnh cùng ấm áp hòa vào một chỗ, tạo thành cảm giác độc đáo khó diễn tả thành lời.
Chân Nhi ngửi ngửi, ngoe nguẩy đầu nhìn vào trong.
Sở Du ngồi trên giường, áo gấm màu xanh thẫm choàng trên vai. Trên bàn kỷ đặt một chén thuốc bằng sứ, dễ dàng nhìn thấy hẳn vừa uống xong. Từ lúc nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hắn đã biết Chân Nhi về, đưa tay lên gọi: “Lại đây.”
Chân Nhi chạy vụt qua, ngoan ngoãn đưa đầu vào tay cha: “Hôm nay cha dậy sớm thế.”
Sở Du kéo áo khoác trên vai, xoa đầu Chân Nhi, nói: “Sợ con đã tan lớp học sáng mất rồi.”
Chân Nhi cười khanh khách, nắm lấy ngón tay cha đung đưa: “Ngoài trời tuyết ngừng rơi rồi. Khi nãy con ở ngoài sân ngắm tuyết một chút. Cha ráng dưỡng sức khỏe, đến lúc đó con với cha lớn vo nắm tuyết chơi với người.”
Sở Du giả vờ nghiêm nghị nói: “Cả ngày chỉ biết chơi với cha lớn của con. Bên ngoài lạnh như thế, cẩn thận kẻo cảm lạnh.”
Chân Nhi chỉ cười, không hề sợ chút nghiêm nghị này của cha mình: “Cha có thể an tâm, Chân Nhi tự biết chừng mực.”
Sở Du vẫn còn nhớ mấy năm trước, Tần Tranh đưa Chân Nhi ra ngoài chơi, làm con gái bệnh một trận. Thầm nghĩ, con bé đúng là biết chừng mực, nhưng ai kia lại chẳng biết nặng nhẹ. Vừa định dặn dò con gái thêm vài câu, Chân Nhi đột nhiên chuyển đề tài.
Chân Nhi biết ngay cha lại sắp nổi giận với cha lớn, lập tức nhè cái lưỡi nhỏ, tranh lời trước: “Hôm qua có một bài thơ, con đọc không hiểu lắm, không biết cha có thể giải thích cho con không?”
Không đợi Sở Du trả lời, Chân Nhi trầm ngâm một chút, nhẹ giọng đọc:
“Phượng hoàng bay
Mười năm chẳng thấy(1)
Tần sơn đổ
Kinh – Vị mịt mù(2)
Thần Phật biết chăng
Tài năng
Giấu trong tay áo
Nước đổ khó hốt, gương vỡ khó lành.
Đầy vạt
Thu đã nhạt
Ngày về
Xa không
Thuyền lẻ bóng
Lệ tuôn dòng(3)
Ngoảnh lại nhìn
Ngày đêm
Sớm tối
Khởi đầu lại lần nữa.
Mong ước xa vời, khó thỏa ước mong.”
*Các bài thơ xuất hiện lần lượt là:
(1) Đăng Kim Lăng Phụng Hoàng đài – Lý Bạch登金陵凤凰台 – 李白,
(2) Đồng chư công đăng Từ Ân Tự tháp – Đỗ Phủ同诸公登慈恩寺塔 –杜甫,
(3) Thu Phố Ca kỳ 2 – Lý Bạch秋浦歌其二 – 李白
*Tần sơn đổ / Kinh – Vị mịt mù: Tần sơn (núi Tần Lĩnh) là ngọn núi ngăn cách hai con sông Kính và sông Vị. Ý câu đó là núi Tần sụp đổ thì hai con sông đó sẽ lẫn vào nhau, không phân biệt được.
Trong phòng chợt rơi vào tĩnh mịch.
Sở Du không nói, Chân Nhi im lặng.
Hồi lâu sau, một tiếng cười nhẹ phát ra, Sở Du nhướng mày, ‘nhìn’ về phía Chân Nhi, hỏi: “Ai dạy cho con thế?”
Chân Nhi đỏ mặt, đôi mắt trong veo nhấp nháy, cúi đầu ấp úng: “Không ai dạy Chân Nhi hết.”
“Thật chứ?” Sở Du hỏi.
Chân Nhi mím môi, dè dặt gật gật đầu, lại nhớ ra mắt cha không nhìn thấy, không khỏi đau lòng. Cô bé nén nước mắt mà cất lớn tiếng: “Thật mà! Là Chân Nhi tự cho mình thông minh, nếu cha giận thì cứ phạt Chân Nhi đi.”
Sở Du thở dài một tiếng, xoa xoa đầu Chân Nhi: “Cha giận khi nào. Con bé này…”
Chân Nhi dè dặt ngẩng đầu nhìn cha.
Trên mắt Sở Du bôi thuốc, dùng vải trắng che lại đôi mắt. Băng vải trắng tuyền buông dọc theo mái tóc đen dài, rũ xuống bên người. Tuy hai mắt đã che kín, nhưng dịu dàng nơi khóe môi còn mềm mại hơn hoa tuyết bay mấy phần.
Cảm xúc lẫn lộn đan xen, không khí an tĩnh thế này, Chân Nhi biết quả thực mình đã quá phận. Trước đây không cảm thấy gì, cho đến vài hôm trước, lúc ở trong học viện, mỗi lần nhìn thấy huynh đệ tỉ muội đều được cha mẹ đến đón sau khi tan học, hoặc mỗi dịp lễ tết, người người rộn ràng, cả gia đình cùng đến đưa quần áo thức ăn tới, mới hiểu thế nào là ghen tị.
Ghen tị vì con nhà người ta có cha để dựa vào, có mẹ để ôm ấp, có song thân hạnh phúc, vui vẻ thuận hòa.
Nay cha lớn đã trở lại, tuy cha không còn kháng cự như trước, hai người cũng thường vui vẻ, nhưng chung quy… vẫn không phải một gia đình.
Cha lớn trở về đã là điều bất ngờ lắm rồi, không dám yêu cầu gì khác. Cha lại cẩn trọng cứng cỏi, cha lớn không nói, tất nhiên cha cũng không đề cập. Hai người cứ qua lại không rõ ràng như vậy, vẫn còn một tấm màn ngăn cách chưa thể xóa bỏ.
Thế nên cô bé mới nghĩ ra cách ngốc nghếch này, bắt chước theo giọng điệu của cha lớn, viết vài câu thơ vụng về, mong cha nhất thời mềm lòng, biết đâu sẽ đồng ý. Nào ngờ mới thế đã bị vạch trần, trong lòng càng tủi thân hơn.
Sở Du nghe được tâm tư của con gái, chỉ càng thêm thương xót, thở dài cười khổ: “Mấy hôm tới thay cha vào cung thỉnh an đại bá của con. Nếu có gì không hiểu thì hỏi đại bá con thử xem, có thể huynh ấy sẽ giải đáp được cho con… Nếu được câu trả lời vừa ý thì về, còn không cứ hỏi thêm mấy câu…”
Thời gian gần đây huynh trưởng Sở Minh ít khi đến Quốc Công phủ, thái độ đã vô cùng rõ ràng, chính là không muốn Sở Du dây dưa với Tần Tranh. Nếu Chân Nhi thực sự muốn cha lớn tái hợp với cha, không thể không bước qua ải này của Sở Minh. Sở Du cứ thế mà bình thản ném trách nhiệm cho huynh trưởng, tiện thể dạy cho con gái chiêu bám chặt không rời.
Chân Nhi nghe được câu này, vui mừng khôn tả, tủi thân vừa nãy liền tan theo mây khói.
Tần Tranh tan triều về, chưa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng cười lanh lảnh như chuông ngân của Chân Nhi.
“Có chuyện gì mà vui thế?” Y bước vào, nhìn thấy một lớn một nhỏ bên giường.
Sở Du mỉm cười không nói, Chân Nhi chuyển động đôi mắt, nói: “Cha lớn về rồi!”
Tần Tranh bế xốc Chân Nhi lên bằng một tay xoay vòng vòng, trêu cô bé cười khanh khách xong mới đặt lại về giường, rồi ngồi bên cạnh Sở Du, nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của hắn, hỏi: “Hôm nay mắt còn đau không?”
Sở Du nhẹ tay chạm lên băng vải trên mắt, nói: “Vẫn còn hơi đau, nhưng không nghiêm trọng lắm, vẫn chịu được.”
Tần Tranh vén sợi tóc của Sở Du ra sau tai, cầm tay đang đặt trên băng vải của hắn xuống, đùa nghịch: “Cố gắng một chút, vài hôm nữa là tháo ra được rồi.”
Sở Du gật đầu, cảm giác tay Tần Tranh đang lần mò ra phía sau, vòng lấy eo hắn. Nghĩ đến Chân Nhi còn ở đang ở đây, chân mày Sở Du hơi nhếch lên, âm thầm đẩy tay y ra. Nhưng cái tay kia vẫn dính ở đó, mò mẫm trở lại, còn được nước lấn tới véo nhẹ eo hắn.
Sở Du liền đập mạnh lên mu bàn tay đang để ở eo của ai kia, bép một tiếng giòn giã.
Chân Nhi vốn đang nói chuyện với cha lớn cũng không khỏi bị thu hút sự chú ý…
Tần Tranh khụ một tiếng, lặng lẽ xoa xoa mu bàn tay bị đập tới đỏ.
Chân Nhi không khỏi bật cười, ngượng ngùng đứng lên, nói: “Cha lớn với cha nghỉ ngơi trước, Chân Nhi vào cung một chuyến ạ. Tối con lại về.” Nói xong liền như như chú chim sẻ tung tăng chạy đi.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Sở Du mới lạnh lùng nói: “Trước mặt con gái không biết thu liễm.”
Tần Tranh vô cùng oan ức: “Nếu không phải do ngươi khi nãy, Chân Nhi đã chẳng thấy.”
“Nói có lí quá nhỉ, trách ngược lại ta.” Sở Du cười châm biếm.
Tần Tranh thấy hắn không thực sự nổi giận, lúc này mới mỉm cười ôm người vào lòng, đầu ngón tay vân vê sợi tóc của Sở Du, nói: “Nào dám, ngươi mới là đạo lí của ta…”
Sở Du tìm một tư thế thoải mái nằm vào lòng Tần Tranh, Tần Tranh cúi đầu, ấn nhẹ một nụ hôn lên mi tâm hắn.
“Thanh Từ, đợi ngươi tháo băng thuốc trên mắt ra, phải nhìn thấy ta đầu tiên, có được không?”
Sở Du vòng tay lên cổ Tần Tranh, vải trắng che đi nửa khuôn mặt của hắn, nhưng chiếc cằm với độ cong tuyệt mĩ vẫn rõ nét, làn môi mỏng hơi cong lên, nở ra nụ cười nhạt.