*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Hallie / Beta: Raph
Sang tháng Chạp, bệnh tình của Sở Du mới chuyển biến tốt lên.
Tần Tranh đẩy cửa vào, thấy Sở Du đang ngồi cạnh cửa sổ nghe tuyết rơi, trên vai choàng áo lông chồn trắng muốt, tóc đen buông dọc sống lưng. Hắn gối cằm lên khuỷu tay, một tay vươn ra ngoài cửa hứng tuyết rơi. Hạt tuyết trắng tinh khẽ lướt bay, rơi vào lòng bàn tay nhợt nhạt của hắn, thoáng cái liền tan biến mất, chỉ đọng lại một mảnh lạnh buốt. Hàng mi đen nhánh run run, hắn cong môi, dáng vẻ như cười rồi lại thôi, băng tuyết chẳng sánh bằng ba phần dung mạo của hắn.
Tần Tranh thoáng chốc ngẩn người rồi bước đến phía trước, kéo tay Sở Du về, đóng lại cửa sổ. Ngón tay lạnh băng ủ trong lòng bàn tay, Tần Tranh nhíu mày nói: “Mở cửa sổ làm gì thế? Trời lạnh như vậy, nhỡ cảm lạnh phải làm sao? Mới đỡ hàn chứng* chưa được mấy ngày…”
*Hàn chứng (寒症): Biểu hiện chủ yếu là sợ lạnh, chân tay lạnh như băng, sắc mặt trắng xanh, mạch tượng trầm trì. Khi chữa cần dùng phép khử hàn. (Nguồn: link)
Nghe Tần Tranh lải nhải như mọi ngày, Sở Du không tiếp lời, chỉ đổi đề tài: “Mai vàng trong sân đã nở chưa?”
Tần Tranh đưa tay Sở Du lên miệng hà hơi, nghe thế suy nghĩ một chút, nói: “Không để ý lắm…”
Sở Du nhích lại gần, cúi đầu khẽ ngửi bên cổ y: “Chắc là nở rồi, trên người ngươi có mùi hoa mai.”
Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả lên cổ Tần Tranh, tựa như lông vũ khẽ lướt qua da thịt.
“Thật tiếc mấy bụi hoàng kim cốt không có ai thưởng thức, đáng ra bây giờ nên đi đạp tuyết tìm mai mới phải.” Sở Du siết áo lông trên người, nói: “Mấy hôm nay đỡ bệnh, thân thể cũng thoải mái, cả ngày kín cửa trong phòng, thật khiến người ta bức bí đến hoảng, chi bằng ra ngoài đi dạo chút.”
Tuy bên ngoài tuyết rơi nhẹ nhưng đã rơi liên tục mấy ngày, đọng thành một lớp mỏng trên mặt đất. Một là Tần Tranh nghĩ đến thân thể gầy yếu của Sở Du chịu không nổi gió lạnh tháng Chạp, hai là sợ hắn không nhìn thấy đường, sẽ gặp gì đó bất trắc. Nghĩ như thế, lời từ chối đã chạy đến đầu lưỡi, nhưng vừa lúc định phát huy công lực lắm mồm như thường ngày, Sở Du đã nhận ra y định nói gì.
“Tần Tranh ca ca…”
Lưỡi không chạm răng, nhẹ nhàng bốn chữ, nhẹ hơn cả hương mai trên người Tần Tranh. Ba phần giả vẻ e dè nghịch ngợm, bảy phần từ tốn tựa như gió xuân gieo thành mưa.
Sở Du đứng dậy, nói: “Đi thôi.”
“Ơ, được… được…” Cả người Tần Tranh như bị chuốc mười mấy vò Yên Chi Túy, choáng váng đến không phân biệt được đông tây nam bắc. Lời khi nãy định nói đều quên sạch mất, chỉ một câu ‘Tần Tranh ca ca’ thôi y đã nổ tung vứt hết mũ giáp, bị tấn công đến thảm bại.
Sở Du cong môi cười, thắng lợi dễ dàng như trở bàn tay.
Tuyết rơi mấy ngày liền, thượng kinh đã sớm khoác lên mình một lớp trắng bạc.
Áo lông trên người Sở Du còn đẹp hơn tuyết, cả người một màu trắng tuyền, không lẫn chút tạp sắc nào. Đây là lễ vật năm xưa tiên hoàng ban tặng, nhưng vì quá sang trọng lại dày nặng, mấy năm nay ít khi dùng đến. Nay trời lạnh người yếu, nó đã có đất dụng võ.
Lúc ra khỏi cửa, Tần Tranh lại choàng thêm cho Sở Du một chiếc khăn choàng cổ bằng đuôi hỏa hồ. Từ trên xuống dưới, thấy cả người hắn không có chỗ nào gió thổi lọt mới chịu thôi. Bây giờ nhìn vào, trông hắn cực kì giống một con hồ ly thành tinh, ung dung thả bước trên tuyết trong đình viện.
Tần Tranh nắm tay Sở Du không khỏi mỉm cười.
Sở Du nghe tuyết bị giẫm dưới chân phát ra tiếng lộp bộp, có chút nghiện, cố tình bước nặng hơn. Nghe thấy tiếng Tần Tranh cười, hắn dừng lại, hỏi: “Ngươi cười gì?”
Tần Tranh ngâm: “Cáo trắng cô độc, chín đuôi cong cong, lặng lẽ ngàn năm, buồn rầu chán nản. Cáo trắng cô độc, chín đuôi cong cong, ấp ôm vào lòng, thiên trường địa cửu. Cáo trắng cô độc, chín đuôi cong cong, kết thành tình riêng, cơ đồ thịnh vượng.”
*Trích trong bài ca dao Đồ Sơn Ca (涂山歌), không rõ tác giả.
Câu ca dao thời Tiên Tần, Tần Tranh ngân nga nghe vô cùng êm tai. Chất giọng trầm khàn hòa với thanh âm của tuyết đang rơi lả tả. Mai hoa đầu cành vừa lúc giống như cái tên mĩ miều của nó – hoàng kim cốt, sắc hoa vàng kim, hương thơm mê hồn.
Sở Du dừng chân dưới một gốc mai, ngón tay lần mò trên thân cây, nói: “Trong đình có mười tám gốc hoàng kim cốt, khi nãy bắt đầu đếm, chắc đây đã là cây thứ chín. Ngươi đào dưới gốc lên xem.”
Tần Tranh ngồi xổm người xuống, bắt đầu đào theo chỗ Sở Du chỉ: “Ngươi bảo đạp tuyết tìm mai, hóa ra là đến tìm bảo bối. Giấu cái gì dưới này thế?”
“Nếu ngươi tìm được thì tặng cho ngươi.” Sở Du mân mê đóa hoa mai mà Tần Tranh hái cho hắn, nhẹ giọng nói.
Chưa đào được bao lâu, Tần Tranh thật sự tìm được một thứ gì đó. Cầm lên xem mới thấy, đó là một vò rượu nhỏ. Vò xanh đất đỏ, trông có vẻ đã lâu năm.
Sở Du cong cong khóe môi: “Nói lời giữ lời, nếu ngươi đã tìm được thì tặng ngươi.”
Tần Tranh cười, lật ngược vò rượu lại vỗ vỗ, rồi đưa tay gỡ lớp bọc bùn, chẳng cần hâm rượu, tranh thủ tuyết rơi mà hớp vài ngụm to. Hương rượu lành lạnh, đầu tiên là sự thanh khiết làm người ta cảm thấy kinh ngạc, tiếp theo đó là nóng như lửa, xuống đến cổ họng cứ ngỡ sẽ cay nồng, nhưng tất cả đã hóa thành cảm giác êm dịu.
Sở Du ngửi cánh hoa mai trong tay, khẽ thưởng thức hương thơm của nó, hỏi: “Thế nào?”
Tần Tranh nhắm mắt thở dài: “Cứ tưởng đã được nếm thử nhiều loại rượu ngon, không ngờ vẫn còn nông cạn lắm. Vò rượu này đã khiến những loại ta từng uống trước đây đều biến thành nước lã cả. Rượu này ai ủ thế? Tên gọi là gì?”
Sở Du không đáp, hỏi ngược lại: “Ngươi muốn biết sao?”
“Muốn biết.” Tần Tranh mê mẩn, một hớp rồi lại một hớp, chìm đắm trong hương rượu đậm đà cùng cảm giác dịu êm.
Khóe môi Sở Du hơi cong lên, mi mắt ánh tuyết. Hắn không nói gì, đợi Tần Tranh uống xong rượu mới nhẹ giọng: “Là ta ủ. Dùng tuyết trên cành mai làm chất dẫn, gạo Bích Ngạnh* với mơ xanh, bọc đất đỏ kín vò, chôn dưới gốc cây đã hai mươi năm tuổi này. Ngươi hỏi ta nó tên gì, hôm nay ta nói cho ngươi vậy…”
*Gạo Bích Ngạnh (碧粳米): loại gạo tẻ hàng đầu của Trung Quốc, xuất xứ từ tỉnh Hà Bắc, huyện Ngọc Điền. Hạt gạo nhỏ dài, hơi có màu xanh lá cây, khi nấu lên có mùi thơm đặc biệt.
Giọng hắn cực kì nhỏ nhẹ nhưng từng chữ lại vô cùng rõ ràng: “Rượu này có tên là Kim Phong Ngọc Lộ*, do ta ủ vào năm mười bảy tuổi, sau khi gặp ngươi.”
Gió vàng sương ngọc tìm nhau. Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng*.
*Trích trong bài thơ Thước Kiều Tiên · Tiêm Vân Lộng Xảo鹊桥仙·纤云弄巧. Nguồn bản dịch: Thi Viện (đăng bởi Hải Thế Nguyễn).
Bản gốc: Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước, nhân gian vô số(金风玉露一相逢,便胜却,人间无数). Câu thơ để chỉ tích Ngưu Lang – Chức Nữ gặp nhau trên cầu Ô Thước vào ngày Thất tịch hàng năm.
Mưa tuyết bay không che giấu được trái tim rạo rực. Một câu nói tựa như vết chu sa in dấu trong tâm hồn. Sở Du tựa lưng trên thân cây, Tần Tranh cúi đầu cướp lấy đôi môi hắn, hương mai thoảng đầy trong giây phút xuyến xao. Tuyết đọng trên hoa mai đầu cành đung đưa rơi xuống, dừng trên đôi mi Sở Du. Đến khi hai người tách ra, một sợi ánh bạc, môi mỏng đỏ bừng, một lớp sương mù phủ trên đôi ngươi xám tro.
Tần Tranh chỉ cảm thấy phế tạng lạnh lẽo, từng tấc trên cơ thể nóng ran khó nhịn, hận không thể sà xuống lăn lê trên tuyết. Mà nghĩ lại, nếu được lăn cùng người đang đứng trước mặt ở đây thì càng tốt. Nhưng nghĩ đến thân thể Sở Du, rốt cuộc y vẫn không dám khinh suất, chỉ có thể lắt nhắt mà cọ cọ môi.
Hai tay Sở Du choàng lên cổ Tần Tranh, có lẽ môi bị rách da nên hơi nóng rát, hắn không nhịn được mà vỗ một cái lên ót Tần Tranh. Tần Tranh bị đau, lúc này mới bất đắc dĩ mà hơi buông lỏng, cúi đầu cọ lên cổ áo lông xù trên cổ Sở Du, mút ra từng vết đỏ.
Sở Du biết gần đây Tần Tranh đã phải vất vả nhẫn nhịn nên để mặc cho y tùy thích. Hắn ngẩng đầu lên, mặc cho Tần Tranh liếm trên cổ mình. Hương rượu còn sót lại trên môi nhất thời cũng rung động.
Tần Tranh thầm nghĩ đến thân thể Sở Du, dù động tình cũng dè dặt cẩn thận hơn hết, để tâm đến từng chút biến hóa của Sở Du. Nhưng lúc này nhìn hắn đang tựa lưng vào thân mai, đuôi mắt ửng đỏ, cằm hếch lên một dáng vẻ kiêu ngạo, trong miệng đang đè nén lại tiếng thở gấp.
“Thanh Từ à…” Tần Tranh thở dài một tiếng, đưa tay bẻ một nhành mai, đầu ngón tay khẽ tuốt cành hoa. Trong nháy mắt, cành hoa trơn nhẵn, lộ ra phần thân trắng nõn bên trong, chỉ giữ lại ba đóa hoa mai còn đang tỏa hương. Y đưa cành mai đến bên miệng Sở Du, nói: “Được khanh tặng rượu, không có gì báo đáp. Mai hoa đầu cành vừa hay đang khoe sắc, bẻ một nhành tặng người, người hãy nhận lấy. Có một nơi muốn cùng người đi đến…”
“Nơi nào?” Sở Du hỏi.
Tần Tranh mỉm cười, kề sát lại một chút, hơi thở lướt qua trán Sở Du, nhẹ giọng nói: “Vu sơn.”
Phía nam Vu Sơn, đèo cao cách trở. Sáng thì làm mây, chiều thì làm mưa. Sáng sáng chiều chiều dưới chân núi Dương Đài.*
*Điển tích xuất hiện trong Cao Đường Phú 高唐賦 của Tống Ngọc 宋玉. Bản gốc: Vu sơn chi dương, cao khâu chi trở. Đán vi triêu vân, mộ vi hành vũ, triêu triêu mộ mộ, dương thai nhi hạ(巫山之阳,高丘之阻。旦为朝云,暮为行雨,朝朝暮暮,阳台而下)
Sở Du thấp giọng mắng: “Vô sỉ.”
Tần Tranh rủ mắt, nghiêm túc hôn lên mi tâm Sở Du: “Chuyện vô sỉ hơn còn ở phía sau kìa.”
Khuôn mặt như ngọc của Sở Du có chút ửng hồng. Hắn hơi chần chừ, nhưng vẫn nhẹ nhàng mở miệng ngậm lấy cành hoa.
Tần Tranh xúc động, ôm lấy Sở Du cọ cọ bên tai hắn, nói: “Thanh Từ, ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt…”
Sở Du nhắm mắt, tựa hẳn người vào thân mai phía sau lưng, để cho Tần Tranh thỏa sức dày vò. Từng nụ hôn vụn vặt vén ra cổ áo lông chồn, hơi thở ấm áp cùng băng tuyết lạnh giá rơi trên cổ khiến Sở Du hô hấp dồn dập lên mấy phần. Đến nửa chừng, Tần Tranh chợt lui về phía sau một chút, cúi người xuống.
Sở Du mơ màng mở mắt, nhưng không nhìn thấy Tần Tranh đang làm gì, chỉ cảm thấy áo lông bị vẩy ra, trên hông lỏng lẻo, ngọc đới thắt eo bị tháo xuống, thâm y vén lên, tiết khố cởi phân nửa, loạt hành động này chỉ diễn ra trong chớp nhoáng. Tiếng cười trầm thấp của Tần Tranh có chút mê hoặc không thể diễn tả thành lời, Sở Du nghe càng lúc càng động tình hơn. Áo lông bị Tần Tranh giữ chặt, sợ hắn nhiễm phong hàn, lúc đấy lại mất nhiều hơn được.
Sở Du ngoan ngoãn thuận theo kéo chặt áo lông, bỗng dưng một cơn lạnh buốt từ dưới thân ập tới, đôi mắt phượng của hắn thình lình mở to, cong eo lại, phát ra tiếng rên rỉ. Tần Tranh nửa quỳ trước người Sở Du, trong miệng ngậm một nắm tuyết trên cành cây. Tuyết rơi cả đêm, đọng thành hạt băng khuấy đảo trong miệng lưỡi y, mượn thêm độ ấm trong miệng bao chặt lấy hạ thân Sở Du. Hạt băng li ti vuốt ve nơi đó dưới thân Sở Du, cảm giác lạnh run men theo từng chút máu trong cơ thể mà xông lên não. Như cơn đại hồng thủy ác liệt, như sấm chớp thét gào, như cuồng phong càn quét, cuốn đi hết tất cả, trừ run rẩy cùng kêu gào, không còn phản ứng được gì khác.
Sở Du xuất thân thư hương thế gia, vốn rất dè dặt, chưa từng trải qua kĩ xảo điệu nghệ thế này, giờ đây có chút không chịu nổi. Tiếng rên rỉ mang theo mấy phần nức nở, bủa vây Tần Tranh trong say đắm. Khi tuyết tan, y ngẩng đầu nhìn lại Sở Du, chỉ thấy đôi mắt phượng đã ướt lệ, men theo đuôi mắt ửng đỏ mà rơi xuống, chạm lên cành mai vàng trên miệng, ẩn mình vào nhụy hoa, làm kinh động đến cánh mai đang tỏa hương.
Suýt chút nữa Tần Tranh đã mất kiểm soát. Cả người y nóng ran như trần trong biển lửa, thiêu cháy đến nỗi lí trí chỉ còn lại chút ít. Nếu không phải đã quen chịu đựng nhiều năm trong quân đội, chỉ sợ cứ thế này y sẽ xông tới trước một bước mất.
Sau khi tuyết tan, miệng lưỡi kia bắt đầu tỏa nhiệt, toàn bộ lạnh buốt ban đầu hóa thành nóng bỏng khó chịu. Tần Tranh nuốt vào nhả ra, liếm, mút, khêu, cắn, tận cùng trong khoang miệng. Cơn lạnh vừa tan đi là hơi nóng kéo đến, khiến cho tất cả cuồng dại lại lần nữa hóa thành muôn vàn tư vị, cho đến tận khi lên tới đỉnh, cũng là lúc Tần Tranh nuốt tới tận sâu trong yết hầu, cả cây ngậm trọn, thẳng lên giữa họng. Va chạm này, khiến cho Sở Du triệt để chìm đắm, ngay tức thì tiếng rên bất thình lình vút cao, rốt cục kết thúc cơn sóng trào này.
Một dòng ấm nóng bắn ra, Tần Tranh không khỏi sặc sụa, ho khan liên tục. Chất dịch đục ngầu từ phân thân chảy ra, phản chiếu môi hồng răng trắng, không khí mờ ám len lỏi xung quanh. Y đưa tay đỡ lấy Sở Du đang lảo đảo sắp ngã. Người trong lòng còn nhếch nhách hơn cả y, đôi mắt đã đỏ hoe, nước đọng nơi khóe miệng thấm vào đóa mai, tẩm bổ cho cánh mai tới no đầy ướt át.
Tần Tranh cẩn thận hôn lên mi mắt Sở Du, nhỏ giọng thầm thì: “Thanh Từ… Thanh Từ… Ta muốn ngươi…”
Trong đầu Sở Du đang là một mớ hỗn độn, nghe thế liền ngơ ngác gật đầu.
Tần Tranh khẽ cười, sáp người về phía trước lần nữa. Y gác cánh tay ngang thân cây, để Sở Du tựa trán lên cẳng tay của mình. Tần Tranh vung tay, áo khoác đen tuyền trên người bọc cả hai lại kín đáo, tránh để gió lạnh làm phiền. Áo khoác lông bị vén lên, bờ eo thon gọn nằm trong lòng bàn tay Tần Tranh, lần mò xuống chút nữa là đến một khối trơn nhẵn đang vểnh đầu. Vừa nãy bị trêu chọc một phen, Sở Du đã không tự kiềm chế được từ lâu, tâm trí trôi lênh đênh.
Dưới thân kêu gào đã lâu, Tần Tranh không cần phải cực khổ nhẫn nại nữa. Y hôn lên phía sau cần cổ đã bị mồ hôi thấm ướt của Sở Du, từng tấc từng tấc chèn phân thân vào nơi mình khao khát. Sở Du thở dốc càng lúc càng kịch liệt hơn, đến khi Tần Tranh thẳng tiến vào, hắn không nhịn được mà kêu thành tiếng. Cành hoa trên miệng khiến âm thanh bị kìm nén lại, hạt tuyết trên cành mai tựa như cánh hoa, rơi mãi không ngừng.
“Tần Tranh… ưm… Không…” Sở Du khó khăn nuốt xuống tiếng kêu. Một người cẩn trọng như hắn, mành trời chiếu đất thế này đã vô cùng phóng đãng, nếu còn mặc sức kêu ra tiếng thì biết vớt vát chút thể diện còn lại ở đâu.
Nào ngờ âm thanh gợi tình càng cố kiềm nén càng khơi lên dục tình. Tần Tranh vốn đang cố gắng để không quá phóng túng bản thân, nhưng nghe thấy tiếng thở dốc đứt quãng từng hồi thế này, mọi lí trí đều bay tán loạn lên chín tầng mây. Y đỡ lấy eo Sở Du, mỗi lần một tiến vào sâu hơn, đâm đến nỗi Sở Du cắn đứt cành hoa. Mai hoa trên cành rụng lả tả, trán đẫm mồ hôi, khóe mắt ngấn lệ, nước bọt óng ánh cùng rơi trên tuyết trắng…
Tần Tranh kéo chặt eo Sở Du, dùng thanh âm khàn đặc dỗ dành: “Thanh Từ, gọi ta!”
Giọt mồ hôi đọng trên hàng mi cong vút của Sở Du run động theo va chạm mạnh mẽ phía sau lưng, hồi lâu sau mới nghẹn ngào: “Tần Tranh… a… a… ưm…”
Tần Tranh cười nhẹ một tiếng, ngữ khí dịu dàng hòa cùng dưới thân mạnh mẽ tạo nên sự trái ngược rõ ràng: “Thanh Từ ngoan… phải gọi ta là Tần Tranh ca ca mới đúng…”
Sở Du lập tức rơi lệ, vừa buồn bực vừa ngại ngùng, không chịu mở miệng. Tần Tranh làm sao lại không biết Sở Du đang bướng bỉnh, không đợi hắn hòa hoãn hơi thở, mạnh mẽ động thân, khiến Sở Du suýt chút ngất xỉu tại chỗ.
Một hơi bị đâm đến tan năm xẻ bảy, cuối cùng Sở Du không nhịn được nữa, sụt sùi: “Đồ vô sỉ… ưm a… Khi dễ ta mắt mù bệnh tật… ngươi… a… Đừng, đừng vào sâu nữa… Tần Tranh… ưm… Tần Tranh ca ca…”
Hơi thở dốc trộn lẫn vào tiếng nức nở khiến âm thanh va chạm mờ ảo tan biến trong rừng mai dưới trời tuyết. Trên đỉnh núi mây xanh, một dòng ấm áp đưa vào trong người Sở Du, lập tức quanh co chảy xuống theo hai chân trắng nõn.
Áo khoác đen tuyền bao lấy người trong lòng, Tần Tranh bế Sở Du đã bất tỉnh sau khi cố gắng đến giây phút cuối cùng rời khỏi rừng mai…
Tuyết ngừng, trời sáng.
Tuyết trên mặt đất chỉ còn lưu lại một mảnh đục trắng, xác cành hoa mai, vài ba vết đỏ.