Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 9 - Chương 59: Nhìn về phương bắc

Lão Ngụy thở dài một tiếng lui khỏi Bạch Hổ đường, đại soái nói có lý, quân ngũ xưa nay không phải chốn mang lòng thương xót, nhìn Bột Bột đang nô đùa trong đám đông, không biết phải nói với nó ra sao, huấn luyện ưng là bản lĩnh chỉ truyền trong tộc, nghe cả người Nữ Chân muốn học khống chế thần ưng cũng phải lựa chọn cẩn thận, thường là huyết mạch của tộc trưởng mới được nắm giữ bí mật này.

Tất nhiên Lão Ngụy tin tưởng Bột Bột, nhưng đại soái thì khác, sinh mệnh mấy vạn người trong tay, cơ bản là phải hoài nghi tất cả.

Bột Bột rất vui vẻ, nó thu được rất nhiều lễ vật, mặc dù Tiểu Ly thừa cơ lấy lại ngọc bài, nó vẫn co hứng, nhìn Lão Ngụy đi ra là bỏ lễ vật xuống, chạy tới hỏi: - Thúc thúc, đại soái có đồng ý báo thù cho cháu không?

Vân Tranh hai tay đút trong ống tay áo, cười hỏi: - Kẻ thù của ngươi là ai?

Bột Bột nhìn người mặc áo gấm lông điêu này, nói rõ từng chữ: - Da Luật Hồng Cơ, hắn giết gia gia ta, giết toàn tộc ta.

- Làm sao ngươi biết kẻ đó là Da Luật Hồng Cơ, hắn là hoàng đế nước Liêu, không đích thân giết người.

Bột Bột nhất quyết nói: - Ta chỉ tìm Da Luật Hồng Cơ.

Vân Tranh gật gù: - Oan có đầu, nợ có chủ, chỉ là mục tiêu báo thù quá cao, sẽ khó thực hiện được lắm.

- Ta làm được, hôm nay giết một người Liêu, mai giết một người Liêu, thế nào cũng giết tới hoàng đế của bọn chúng.

- Ha ha, nước chảy đá mòn, tinh thần này đáng khen, nhưng sinh mạng con người có hạn, ngươi giết mãi cũng không tới được Da Luật Hồng Cơ đâu, biết làm sao có thể giết người vừa nhiều nhanh chóng không? Vân Tranh xoa đầu Bột Bột: - Đó là quân đội, mỗi lần ngươi có thể giết được một người, nhưng một đội quân có thể giết nghìn người, thậm chí hàng vạn người, nếu ngươi có một đội quân, ngươi mới có thể báo thù.

Bột Bột mím môi nói: - Tộc nhân của ta bị giết cả rồi.

Lão Hổ không bỏ lỡ cơ hội giang tay ra: - Vậy hãy gia nhập Thiếu niên quân, bọn ta sẽ là huynh đệ tốt của ngươi, sẽ giúp ngươi giết người Liêu tới khi giết đến Gia Luật Hồng Cơ mới thôi.

Bột Bột còn chưa biết nói gì, đám Báo Tử và Tiểu Ly đã nhiệt tình nói: - Nếu ngươi gia nhập Thiếu niên quân, sau này bọn ta là tộc nhân của ngươi, thù hận của ngươi sẽ là thù hận của ta.

Nghe thấy có người muốn làm tộc nhân của mình, lại còn muốn báo thù hộ mình, nước mắt trào ra, Bột Bột ôm lấy Lão Hổ, Lão Hổ cười ha hả vỗ vỗ lưng nó, nhà hắn có rất nhiều đệ muội, biết phải an ủi trẻ con tuổi này thế nào.

Thế là sáu con Hải Đông Thanh thành thú cưng của Thiếu niên quân.

Kể từ sau khi có Bột Bột, tiền tiêu của đại quân không ngừng đẩy tới tường thành người Liêu, có sáu con Hải Đông Thanh bay trên trời, không một đội quân nào có thể âm thầm vượt hoang nguyên.

Đó là điều đã trải qua nghiệm chứng, Lão Hổ dẫn người lén vượt hoang nguyên, nhưng dù bọn họ cải trang kiểu gì cũng không qua được cặp mắt sắc bén của Hải Đông Thanh, liên tiếp thất bại lần thứ mười thì từ bỏ.

Bột Bột rất thích trò chơi này, trong mắt nó, đây đúng là một loại trò chơi, trước nay chưa bao giờ có nhiều người tham gia như thế, nhất là nó phát hiện ra được sáu nhóm thám báo của người Liêu rồi, sau đó bị đám Lão Hổ, Báo Tử phục kích giết hết.

Chết vài nhóm thám tử không là gì, vì công việc này luôn tiềm ẩn rủi ro cao, nhưng chết liền cả trăm người thì có vấn đề rồi, Chương Hóa quân tiết độ Tiêu Hỏa Nhi đã gửi thư chất vấn Vân Tranh.

Vân Tranh nhìn lá thư đầy ý uy hiếp đặt trên bàn, hỏi Lý Thường: - Trước kia quân ta bị tổn thất có gửi thư chất vấn người Liêu không?

- Tất nhiên là có, hơn nữa không chỉ một lần.

Vân Tranh gật đầu: - Vậy thì lấy thư trả lời của người Liêu trước kia sao một bản trả lời chúng. Có điều lúc ta xuất quân xem tình báo thì thủ tướng của bọn chúng đâu phải là Tiêu Hỏa Nhi, hắn là ai thế?

Lý Thường cười: - Đó là quy củ của họ, khi hoàng đế nước Liêu tham gia xuân nại bát thì tướng lĩnh tâm phúc sẽ trấn thủ nửa năm, đợi hoàng đế về kinh sẽ đổi lại, thông thường tránh tình trạng tướng không biết quân thường lấy người đồng tộc thay thế.

- Chỉ là đại soái, đám Thiếu niên quân giết hơi nhiều rồi, bọn chúng ra tay không biết nặng nhẹ, chỉ muốn thống khoái, e rằng khiến nước Liêu sẽ đánh sang. Ngài nên kiềm chế đám ngựa non háu đá đó, bây giờ tri phủ Thái Nguyên cùng quân ở Phủ Châu, Lam Châu, Phong Châu đang đàn hặc ngài vừa tới Nhạn Môn Quan đã bóc lột sức dân, xây dựng biên phòng vô ích, nếu thêm tội cố ý gây hấn để khu phòng thủ của họ không được yên ổn thì ngài phiền toái to.

Vân Tranh cười gằn: - Kệ chúng, ta bị đàn hặc còn ít à, chỉ cần chiến tranh bùng phát thì những chuyện này không thành vấn đề, ài, đám Bàng Tịch thật khốn kiếp, rõ ràng biết nguyên nhân ta phải tức tốc tới đây vậy mà cả đám chơi trò im lặng tập thể, không giúp ta một chút.

- Thôi bỏ đi, Lão Lý, ông đi nói với Bảo Đức quân, Khả Lam quân, Hỏa Sơn quân câm miệng lại, bảo chúng giữ chắc biên cảnh với Tây Hạ cho ta, đến khi chiến thắng sẽ có công của chúng, nếu chúng tự bỏ phòng tuyến rút lui, lão tử sẽ giết chúng trước rồi mới đi đánh Liêu.

- Hừm, Một Tàng Ngoa Bàng đang bận truy quét sáu bộ viễn trại, củng cố Hồi Hột cùng chỉnh đốn thế lực trong nước, dù biết ta tới Nhạn Môn quan cũng không có lực lượng đối phó với ta, hắn rút Tả Sương thần dũng quân về, là muốn để Tống Liêu yên tâm đánh nhau, dưới tình hình đó mà bọn chúng không thủ nổi biên ải thì không cần giữ lại làm gì.

Lý Thường thất kinh: - Đại soái làm thế chỉ e có biến.

- Loại người đó mà có gan gây biến loạn à, nói thật ta còn mong không được, chỉ cần có biến là ta sẽ danh chính ngôn thuận giết sạch bọn chúng, điều thêm quân mười lăm lộ binh mã tới giữ đường lui, như thế ta mới yên tâm, để đám vô dụng đó trấn giữ, sống lưng cứ rờn rợn.

Lý Thường vốn định nói những người đó là người Tống, là đồng bào, nhưng lời ra tới miệng lại thôi, vị này trước khi chính thức thành đại tướng cầm quân thì hai tay đã nhuốm máu người Tống rồi, chỉ biết thở dài: - Ài, lão phu thật sốt ruột, tốt hay xấu chiến tranh cứ bùng phát đi, chúng ta còn dễ xác định phương hướng, chờ đợi thật khó chịu.

- Sắp rồi, khi chim nhạn bay về phương bắc thì xuân nại bát sẽ kết thúc, đám Cao Kế Tuyên bất kể thế nào cũng phải phát động trước lúc đó... Vân Tranh dõi mắt nhìn về phương bắc:

Lúc này tuyết nguyên mênh mông phương bắc treo vầng trăng tròn vành vạnh, ánh trăng trong chiếu xuống mặt đất, biến cả thế giới thành ánh bạc, một đội quân mặc áo trắng như bóng ma bôn ba giữa đất tuyết ngập tới gói, toàn bộ là bộ binh, bọn họ có vẻ kiệt sức lắm rồi, rất nhiều người ngã xuống, đến khi được đồng bạn kéo lên mới tiếp tục bước thấp bước cao đi về phía trước.

Đi đầu là đại hán cao lớn, mày rậm mắt sâu, chính là Tống tướng Trương Đông Nghiêu, bên cạnh hắn là đại hán khác thậm chí còn cao hơn, mặt đầy sẹo, thiếu một cái tai, là Khắc Lý Bát.

- Nhân lúc trời còn chưa sáng chúng ta đi thêm một đoạn nữa mới được, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, Da Luật Hồng Cơ đã xong đầu ngư yến, sắp bắt đầu đầu nga yến rồi. Cao Hoài Đức toàn thân quấn trong áo lông, lớn tiếng nói:

Trương Đông Nghiêu mấy ngày qua bị đau mắt, hai mắt sưng húp vẫn cố hành quân, nghe vậy lạnh lùng nói: - Đợi ngươi rời xe trượt tự đi thì hẵng nói lời những lời ấy.

Cao Hoài Đức nổi giận: - Láo xược, ngươi dám ăn nói với thượng quan như vậy à?

Trương Đông Nghiêu cố nén lửa giận trong lòng: - Ngươi chẳng qua là một tên tội tù, sao dám giương oai trước mặt ta? Chiếu thư bệ hạ có ghi rõ, lão phu mới là chủ tướng của đội quân này, ngươi là khách khanh thôi, nên biết địa vị của mình.

- Tướng quân, cha ta vì chân bị thấp khớp nên mới phải ngồi xe, chẳng phải muốn an nhàn. Hai thanh niên tuy không cao lớn, nhưng rắn chắc như báo lạnh lùng nói, đó là Cao Đăng, Cao Nhạc nhi tử của Cao Hoài Đức, có thể nói là hai trong số người trẻ kiệt xuất nhất của Cao gia: